Chương
" Xe lăn em chạy bằng điện" Quý Huyền híp mắt, từ chối thẳng thừng.
Tiêu Vũ nhìn anh: " Tôi biết! Sao, thế nào, chẳng nhẽ anh cũng muốn ngồi lên?"
Quý Huyền cười nhạt, sau đó lạnh lùng bế Tiêu Nhược Quang đi trước.
Quý Du trèo lên ngồi trên đùi Tiêu Vũ, quay đầu nói với mẹ: " Mẹ ơi, chúng ta đến trung tâm thành phố đi, con thấy mọi người hay mua quần áo ở đó, quần áo chỗ đó đẹp lắm, chúng ta đến đó đi mẹ!"
Tiêu Vũ gật đầu, vui vẻ đáp: " Mua mua mua, mua quần áo, mua quần áo" Vui quá đi mất! Là phụ nữ đương nhiên phải mua quần áo xinh đẹp rồi! Ha ha ha ha ha.........
Ặc..... mới hí hửng được mấy giây, Tiêu Vũ đột nhiên nhớ đến bản thân bây giờ mang khuôn mặt loli của nguyên chủ chứ không phải khuôn mặt sắc sảo ngày xưa, rất nhiều quần áo không còn hợp với cô nữa.
Tiêu Vũ: "....."
Trung tâm thành phố từ xưa vẫn luôn là mảnh đất đắc địa và phồn hoa nhất thành phố. Nhưng sau đó, nhà nước bắt đầu xây dựng thêm các quảng trường lớn, khu giải trí phức hợp, nhà hàng, văn phòng, khách sạn, các toà nhà cho thuê thương mại, nhà ở,..v..v các quảng trường lớn từ từ rải rác trên khắp mọi miền tổ quốc, trở thành loại hình kinh doanh mới. Thu hút số lượng lớn dân cư đổ về từ các trung tâm thành phố.
Sau đó các trung tâm thành phố cũng dần dần cải tạo. Ngoài các quảng trường lớn thì nhiều cửa hàng cũ được sửa sang và nhiều toà nhà mới mọc lên.
Theo thời gian, giới nhà giàu bắt đầu thích đến bên này dạo phố, cuối cùng trung tâm thành phố vẫn là mảnh đất sầm uất nhất nơi đây.
Quý Huyền kiểm tra xe lăn rồi mới ôm Tiêu Vũ từ trên xe ngồi xuống, tiếp đó đẩy cô vào lề của một cửa hàng ven đường.
Đây chính là cửa hàng lần trước Tiêu Nhược Quang được ba dẫn đi, tất cả hàng hè đều đang treo biển đại hạ giá, quần áo thu đông cũng ít dần, chỉ còn quần áo mùa đông chiếm lĩnh sân nhà.
Tiêu Nhược Quang nhìn ngó xung quanh, bé đã không còn thích tây trang, cũng không còn hâm mộ anh trai mặc tây trang hạnh phúc kia nữa. Bây giờ bé thích rất nhiều thứ khác, bé thích cái áo len trắng đằng kia, thích áo phao lông vũ, thích cả áo khoác màu nâu vàng ở kia nữa.
Tiêu Vũ cười hỏi Tiêu Nhược Quang cùng Quý Du: " Hai đứa thích gì chưa? Chọn mau nào, hôm nay ba ba chi tiền"
Quý Huyền: ".... em kêu bọn nhóc chọn nhanh để đi mua quần áo cho em đúng không?"
Tiêu Vũ chối biến: " Làm gì có? Người ta bây giờ là người tàn tật, sao có thể như vậy được!" Mặc dù tý nữa vả mặt hơi đau.
" Quý tổng, anh đến rồi! Đây là hàng đông mới về, anh nhìn thử xem, có muốn mua bộ mới cho tiểu thư luôn không? Ấy, vị này là.....?" Giám đốc cửa hàng quần áo thấy Quý Huyền tới thì tự mình chạy ra đón.
Quý Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái: " Phu nhân tôi"
Giám đốc tức tốc nói: " Phụ nhân ạ! Chào cô, Quý phu nhân! Lúc nãy chưa thấy cô, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Mọi người mang tiểu thư cùng tiểu thiếu gia qua bên này chọn quần áo là được, để tôi bảo người đẩy phu nhân cho?"
Quý Huyền không có ý kiến, giám đốc thấy vậy bèn kêu một nữ nhân viên tới, mỗi lần Quý Huyền tới đều là best seller này tiếp đón.
Nữ nhân viên best seller này tên là Vương Thanh, thấy giám đốc kêu thì vội chạy tới chào hỏi Tiêu Vũ: " Chào cô, Quý phu nhân, tôi tên là Vương Thanh, để tôi đẩy cô đi xem một vòng"
Tiêu Vũ xua tay nói: " Không cần, xe này của tôi chạy bằng điện, cô giới thiệu mấy mẫu cho tôi xem là được. Có vấn đề gì tôi sẽ bảo cô sau"
Vương Thanh vô cùng vui vẻ! Hôm nay lại là cô ta tiếp đón khách VIP, vì vậy Vương Thanh ân cần dẫn Tiêu Vũ đi xem khắp nơi. Trước kia Quý Huyền tới, ai giới thiệu bộ nào đẹp là anh mua bộ đó. Lần này có thêm Tiêu Vũ, Tiêu Vũ có mắt thẩm mĩ không tồi, mỗi bộ nhân viên chào mời cô đều muốn xem tận mắt.
" Cái này không được, tuy con gái tôi mặc váy công chúa rất đẹp, nhưng suốt ngày thấy nó mặc váy công chúa, cũng nên thay đổi!" Tiêu Vũ trả lại bộ đồ.
Vì thế nên Vương Thanh dẫn bọn họ đi qua khu vực khác: " Bên này..... Quý tiên sinh không thích quần áo bên này lắm, nhưng thật ra có rất nhiều người thích phong cách ở đây"
Nói một cách đơn giản thì quần áo bên này là quần áo theo phong cách tomboy, Tiêu Vũ quay đầu đánh giá Quý Du.
Quý Du xinh đẹp đáng yêu, rất hợp mặc váy công chúa, mặc vào trông như cô bé loli trong những bộ phim manga anime. Nhưng con bé lại có đôi mắt đào hoa, tóc xoăn..... Hmm?
Tiêu Vũ nhìn lên, mũ lưỡi trai màu đen, áo thun dài tay màu đỏ, kết hợp cùng áo khoác cao bồi và quần jean.
Đẹp, Tiêu Vũ liếc mắt một cái đã ưng ý bộ đồ trên người ma nơ canh: " Phong cách này không tồi, làm phiền lấy giúp tôi một bộ cho con bé thử"
Vương Thanh tức tốc xoay người đi lấy, cô ta hiểu số đo của Quý Du còn hơn cả Quý Huyền, không cần hỏi đã lấy xong size cho Quý Du.
Tiêu Vũ bảo Quý Du đi thử, Quý Huyền cau có bảo: " Quý Du mặc váy công chúa đẹp"
Tiêu Vũ trả lời nhanh: " Đúng vậy"
Quý Huyền: "..... Nếu vậy sao không mua váy công chúa?"
Tiêu Vũ đáp: " Tý lại mua sau!"
Quý Huyền: "....."
Vương Thanh đứng bên cạnh lên tiếng: " Bộ này còn có size của mẹ, phu nhân có muốn thử không ạ?"
Tiêu Vũ nói luôn: "Muốn"
Vì Tiêu Vũ không tiện thay quần áo nên lấy luôn không cần thử. Vương Thanh vô cùng khách khí nói: " Về nhà nếu mặc không vừa, phu nhân có thể quay lại đổi bất cứ lúc nào!"
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Du lúc này đã thay xong quần áo đi ra. Đúng là Quý Huyền không thích bảo bối nhà mình mặc quần áo phong cách con trai..... nhưng mà cũng đáng yêu đó chứ!
Vì thế Quý Huyền rất không có nguyên tắc mua ngay tắp lự, còn mua thêm không ít quần áo cho chị em, mua xong mới mỹ mãn đi ra ngoài.
Sau đó, Quý Huyền dẫn Tiêu Vũ đi mua quần áo, suốt quá trình đi mua Tiêu Vũ đều vui vẻ ra mặt, tuy toàn dựa theo dáng người lấy size mà không thử nhưng Tiêu Vũ vẫn hết sức vui vẻ.
Quý Huyền thấy cô như vậy thì chỉ cười bất đắc dĩ, Tiêu Vũ sau khi ra khỏi cửa tiệm, tự dưng lương tâm trỗi dậy bảo: " Đi mua quần áo cho anh nhé!"
Quý Huyền lắc đầu đáp: " Tôi có quần áo rồi"
" Đi thôi đi thôi" Tiêu Vũ lôi kéo Quý Huyền nói tiếp: " Tôi biết anh trước kia có thời gian đi lính nên tương đối cẩu thả trong vấn đề ăn mặc, nhưng vẫn thích mặc quần áo mới chứ nhỉ?"
Tiêu Vũ mang Quý Huyền đến một cửa hàng nổi tiếng, Quý Huyền rất cẩu thả trong khoản ăn mặc. Cái này chủ yếu là do Quý Huyền sống chung với ông bà từ nhỏ, ông bà nội Quý thối lui thương trường về quê làm ruộng từ rất sớm, sinh hoạt vùng nông thôn tương đối thoải mái. Quý Huyền sau lại gia nhập quân đội, nên tính tình khá ngay thẳng bộc trực, cũng không có yêu cầu quá cao đối với vấn đề ăn mặc.
Nếu không phải do công việc yêu cầu thì anh cũng lười đi đặt may tây trang thiết kế, ra cửa hàng mua luôn cho tiện.
Chủ cửa hàng Tiêu Vũ chọn là một nhân vật khá nổi danh trong giới thời trang.
" Chọn cái này, Quý Huyền, anh chưa mặc tây trang màu này bao giờ!"
Quý Huyền cười khẽ, đẩy xe lăn đi khu vực khác: " Tôi không có hứng thú với tây trang màu hồng nhạt."
|Chị ơi, màu hường không có trong từ điển của trai thẳng chị ơiiii ~|
Tiêu Vũ lắc đầu tiếc nuối: " Đáng tiếc"
Quý Du lắc đầu bắt chước mẹ: " Đáng tiếc"
Tiêu Nhược Quang chớp mắt nhìn Quý Huyền: " Không sao, ba có thể mặc màu mà mình thích"
Quý Huyền cảm động rớt nước mắt: " Con trai, ba nhất định sẽ vậy" Dù sao anh tuyệt đối không mặc màu hồng.
Tiêu Vũ nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng chỉ vào một bộ nói: " Quý Huyền, cái này đi!"
Quý Huyền quay đầu lại nhìn, là một kiện tây trang màu xám bạc, anh sờ thử chất: " Không tồi, màu sắc, kiểu dáng đều khá tốt"
Tiêu Vũ cạn lời: " Tây trang còn có kiểu dáng nữa à?"
Quý Huyền: "....."
" Ha ha ha ha ha, tôi nói đùa thôi" Tiêu Vũ trấn an Quý Huyền.
" Tiên sinh, tiểu thư, hai người xem có vừa lòng không?" Nhân viên bán hàng đi tới hỏi.
Tiêu Vũ chỉ vào bộ mà cô và Quý Huyền đều ưng ý nói: " Bộ kia đi, làm phiền cô lấy bộ kia cho chúng tôi xem"
Người nhân viên tiến lên lấy xuống cho Tiêu Vũ đưa Quý Huyền thử. Chờ Quý Huyền từ phòng thay đồ bước ra, Tiêu Vũ ngoắc tay gọi anh lại: " Cúi người xuống chút"
Quý Huyền nghe lời cúi thấp xuống, Tiêu Vũ vươn tay chỉnh lại cà vạt cho anh, vừa chỉnh vừa nói khẽ: " Anh lúc nào cũng vậy"
Câu nói làm Quý Huyền hoảng hốt, khi anh và Tiêu Vũ mới bên nhau, Tiêu Vũ cũng từng chỉnh cà vạt cho anh hai lần, khi đó cô còn rất trẻ, còn chưa biết cách thắt cà vạt. Khi đó cô vừa học vừa cằn nhằn bên tai anh, đáng tiếc thời gian tươi đẹp không kéo dài lâu. Sau đó, bọn họ càng bước càng xa, thời gian bên nhau ít dần, ngày càng không thể quay về khoảng thời gian trước.
" Nhìn gì thế?"
Quý Huyền sửng sốt, cười đáp: " Cảm ơn"
" Không có gì!" Tiêu Vũ vỗ vai anh: " Bộ này đẹp, anh mặc bộ này rất hợp"
Quý Huyền vẫn giữ nguyên tư thế cúi người nhìn cô, khẽ than thờ: " Lâu lắm rồi em mới lại chỉnh cà vạt cho anh như vậy"
Lần này đến Tiêu Vũ sửng sốt, cười khẽ, có chút mất mát nói: " Khi đó trong lòng tôi chất chứa nhiều tâm sự, làm việc gì cũng rối. Đến khi muốn quay đầu thì phát hiện hoá ra anh đã tiến lên phía trước, tôi đuổi không kịp, chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh. Anh đã không muốn nhìn thấy tôi thì sao tôi dám mở miệng gọi tên anh. Như vậy làm sao tôi chạm vào anh được? Nói chi là chỉnh cà vạt cho anh?"
Quý Huyền hỏi lại: " Tại sao không nghĩ đến việc đuổi theo?"
Tiêu Vũ thở dài: " Thật ra có một số việc, tuy đạo lý trong đó ai cũng hiểu, nhưng chưa chắc đã làm được. Nếu không tôi đã chẳng dùng cách cực đoan với bản thân như vậy. Vui cũng hết một ngày, không vui cũng hết một ngày, vậy tại sao lại không chọn vui vẻ. Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng rồi ai cũng sẽ có lúc không vui, đúng không? Đương nhiên, nếu để tôi bây giờ xử lý chuyện năm đó, tôi nhất định sẽ xử lý tốt hơn, dù sao ai cũng sẽ trưởng thành."
" Vậy..... em có từng hối hận về chuyện năm đó chưa?" Quý Huyền nghiêm túc hỏi
Tiêu Vũ cười ha ha: " Hối hận? Hối hận thì làm gì được? Mọi sự đã qua, dù kết quả ra sao vẫn phải chấp nhận."
" Hối hận không?"
Tiêu Vũ im lặng, Quý Huyền cũng kiên nhẫn chờ cô trả lời, mãi một lúc sau mới nghe Tiêu Vũ nhẹ nhàng nói: " Hối hận"
Hối hận vì từ bỏ dương cầm, hối hận vì đã bỏ đi khoản bồi thường hôn nhân kếch xù, thậm chí hối hận vì từ bỏ hung thủ cô hoài nghi. Mãi đến khi cô phát hiện trong bụng mình xuất hiện một sinh mệnh thì cô mới tìm lại được ý chí chiến đấu, tìm về ước mơ, tìm về sự tự tin, tìm về dũng khí truy tìm sự thật.
" Được" Quý Huyền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: " Tôi tha thứ cho em"
" Hả?" Tiêu Vũ sửng sốt, chưa phản ứng kịp
" Tiêu Vũ, tôi sẽ không truy cứu tiếp sự việc năm đó, em cũng nên bù đắp lại sai lầm đã qua. Bất kể chúng ta có bên nhau hay không, tôi cũng hy vọng hai đứa nhỏ có thể có trọn vẹn tình yêu của ba mẹ, cả nhà hoà thuận, cảm nhận được chúng ta là một gia đình" Quý Huyền nghiêm túc nói.
Tiếp đó.....
Tiếp đó Quý Huyền nghe thấy tiếng Tiêu Nhược Quang vỗ tay cật lực, Tiêu Nhược Quang lớn tiếng nói: " Ba ơi, tuy con nghe không hiểu nhưng con thấy rất cảm động"
Quý Du cũng thấy thế, cô bé nghe rất rõ, tuy không hiểu chúng có nghĩa là gì. Thấy em trai vỗ tay thì cũng vỗ theo: " Dạ dạ, con cũng thế, ba nói rất hay"
Quý Huyền: "....." Cái cảm giác anh dũng hy sinh đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nhân viên bán hàng: " ....." Cảm giác như đang xem phim truyền hình.
Chỉ có Tiêu Vũ sửng sốt hồi lâu thì bất ngờ che mặt cười, cô cười rất lâu mới bỏ tay xuống, dở khóc dở cười nói: " Quý Huyền, cảm ơn anh"
Tuy chuyện này không liên quan đến cô, nhưng cô nghĩ có lẽ nguyên chủ vẫn luôn mong nhận được lời tha thứ từ Quý Huyền. Nếu cô ấy có thể nghe được, vậy thì tốt quá.
//