Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Y Lam Nhã rưng rưng cắn miếng rau xanh, đây đã là món ít cay nhất trên bàn, nhưng chỉ là ít hơn so với mấy món trên bàn mà thôi. Đối với Y Lam Nhã mà nói thì món này vẫn còn quá cay.

Nhưng làm Y Lam Nhã ngạc nhiên hơn cả, chính là, không ngờ Tiêu Vũ cũng không ăn được cay.

Vì thế mà tất cả mọi người đều cạn lời nhìn Y Lam Nhã và Tiêu Vũ vừa ăn vừa nước mắt lưng tròng.

Khổng Ngọc Tình là người sốc nặng nhất : Không ngờ phu nhân cũng không ăn được cay! Không nghĩ tới, phu nhân vì muốn dụ Y Lam Nhã ăn cay mà hi sinh cả thân mình.

Trong lòng Tiêu Vũ không bình thản được như ngoài mặt, bây giờ cô chỉ muốn chửi con bà nó. Hoá ra cái thân thể này không thể ăn cay, Tiêu Vũ không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải cô thích ăn cay, thì không biết đã cay thành cái dạng gì rồi.

Quý Huyền ngồi bên cạnh Tiêu Vũ, nhìn Tiêu Vũ mỉm cười cay đắng ăn miếng thịt trước mặt, kêu người hầu lấy một cốc nước đá đưa cho cô : " Không ăn được thì đừng ăn cố."

Tiêu Vũ liếc anh: " Ai nói tôi không ăn được, cho tôi thêm cốc nước nữa, tôi ăn thêm bát cho anh xem."

Tiêu Vũ nhận lấy nước đá trong tay anh, há mồm uống một ngụm lớn, sau đó tiếp tục vươn đũa gắp một miếng thịt hấp. Mất công cô dặn dò đầu bếp phải nấu thật cay vào, đúng là tự bê đá đập chân mình.

Tiêu Vũ liếc thoáng qua Y Lam Nhã một cái rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Đầu óc Y Lam Nhã chợt loé, con mụ liệt kia chẳng nhẽ đang khích cô? Ả dám khích cô?

Kết quả cả bàn đều chết lặng nhìn hai người không thể ăn cay đang vùi đầu mãnh liệt ăn, trong khi những người có thể ăn cay là bọn họ, chỉ có thể câm nín chậm rãi ăn từng miếng.

Tiêu Nhược Quang cùng Quý Du có khẩu phần ăn riêng. Tiêu Nhược Quang vô cùng đau lòng nhìn cánh môi mẹ bị cay đến sưng vù.

" Mẹ ơi, mẹ ăn mì của con đi! Mẹ có bao giờ ăn cay đâu." Tiêu Nhược Quang bưng bát mì của mình sang cho mẹ.

Tiêu Vũ lập tức xua tay nói: " Không được, là mẹ làm hỏng mọi việc, sao có thể để cô Y một mình ăn cay được."

Y Lam Nhã đang định lên tiếng bảo hay thôi ăn mì cũng được, thì nghe thấy Tiêu Vũ nói tiếp: " Chỉ có hai bát mì, các con ăn đi! Mẹ mà ăn thì con ăn bằng gì? Chẳng nhẽ lại kêu bác Trịnh nấu thêm cho con, chúng ta không nên phiền bác như vậy đúng không nào?

Vì thế Y Lam Nhã chỉ có thể yên lặng ngậm miệng

Còn Tiêu Vũ, mặc dù mới đầu ăn không quen nhưng sau khi dần quen với vị cay thì nửa sau ăn uống rất sảng khoái.

Ăn xong, Y Lam Nhã cay đến chết đi sống lại nhưng chỉ có thể ấm ức ngồi xuống sô pha. Quý Huyền cũng bế Tiêu Nhược Quang đi đến phòng khách, hỏi han cậu về tình hình trường lớp.

Quý Du lon ton chạy đến bên người Y Lam Nhã nói: " Cô ơi, mai cô có đến dạy con học bổ túc không ạ?"

Y Lam Nhã cười gật đầu, vừa hay đúng lúc Tiêu Vũ đi ra, cô nghe thấy liền nói: " Vất vả cho cô giáo rồi"

Y Lam Nhã cắn răng nói: " Không sao đâu"

Tiêu Vũ kêu chị Vương đẩy mình đến bên Quý Huyền, Quý Huyền liếc thoáng qua cô một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu nói chuyện với Tiêu Nhược Quang.

" Quý Huyền, ôm tôi lên với" Tiêu Vũ cực kì không khách khí bảo Quý Huyền

Quý Huyền không từ chối, nhẹ nhàng cúi người ôm Tiêu Vũ đến trên sô pha. Tiêu Vũ dựa vào người Quý Huyền cùng trò chuyện với Tiêu Nhược Quang. Quý Du thấy vậy cũng lăng xăng chạy đến, trèo lên đùi Tiêu Vũ

Quý Huyền cau mày duỗi tay nhấc Quý Du ôm đến bên người Tiêu Nhược Quang, tiếp đó nói: " Chân mẹ con không thoải mái, không ngồi trên đó được"

Quý Du xụ miệng hỏi: " Vậy bao giờ mẹ mới có thể ôm con một cái đây?"

Tiêu Vũ dịu dàng cười nói: " Tiểu Du, lại đây, mẹ đã có thể ôm Tiểu Du rồi"

Quý Du sửng sốt, cười khúc khích trườn qua người Quý Huyền, bổ nhào vào lòng Tiêu Vũ

Quý Huyền vội vàng giơ tay đỡ con bé, chưa kịp lên tiếng phản bác đã thấy hai tay trống trơn, con gái không biết đã chui vào lòng vợ cũ từ bao giờ.

Quý Huyền: "....."

" Mẹ" Quý Du vòng tay quàng qua cổ Tiêu Vũ, sau khi quan sát thấy mẹ không quá gắng gượng mới vui vẻ cọ cọ vào cổ Tiêu Vũ

Hai mắt Tiêu Nhược Quang long lanh nhìn sang, trong mắt đều là hâm mộ, Quý Huyền nhấc Tiêu Nhược Quang lên lòng, hỏi: " Tiểu Quang sao vậy?"

" Con cũng muốn được mẹ ôm" hai mắt Tiêu Nhược Quang đầy hy vọng nhìn Quý Huyền.

Tiêu Vũ lập tức vẫy tay bảo cậu bé: " Lại đây, lại đây, Tiểu Quang, lại mẹ ôm một cái"

Vì thế, Tiêu Vũ ôm Tiêu Nhược Quang cùng Quý Du dựa sát bên người Quý Huyền, vẻ mặt" sao tôi lại có thể hạnh phúc như vậy", biểu cảm đúng là chọc mù mắt thiên hạ.

Y Lam Nhã nhìn một nhà bốn người ngồi đối diện, hàm răng nghiến ken két nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt vui vẻ.

Tiêu Vũ nhìn Y Lam Nhã, ôm hai con bảo: " Ôi ngại quá cô giáo, lại để cô nhìn thấy hai đứa nhỏ ỷ lại vào tôi như vậy."

Y Lam Nhã cười trừ: " Không sao, trẻ con đều như vậy, đứa nào cũng đều thích mẹ cả mà"

Tiêu Vũ không để bụng cười tiếp lời: " Tôi cũng cảm thấy vậy đó"

Cô dựa đầu vào vai Quý Huyền cảm thán: " Chao ôi, tôi đúng là tốt số, trên có chồng thương dưới có con yêu, tuy bị liệt không được tốt lắm, nhưng có nhiêu đây vẫn xứng đáng lắm rồi. Cô thấy có đúng không, cô giáo!"

Y Lam Nhã mỉm cười không đáp, chỉ gật gật đầu, cô ta đang cực lực nhẫn nại, sợ chỉ cần mở miệng sẽ không kiềm chế được muốn mắng người.

Quý Huyền cũng không đẩy Tiêu Vũ ra, mặc kệ cô làm trò, hai mắt vẫn chăm chú quan sát hai đứa nhỏ, dù sao cơ thể Tiêu Vũ mới bình phục, Quý Huyền sợ cô không chống đỡ được, cũng sợ hai đứa bị rơi ngã.

Y Lam Nhã nhìn Quý Huyền, thâm tâm vừa đau lòng vừa căm ghét. Đau lòng vì Quý Huyền hoàn toàn không quan tâm đến mình, căm ghét vì Quý Huyền mang vợ cũ về làm chậm trễ bản thân. Còn đối với Tiêu Vũ, cô ta chỉ hận không thể xông lên xé rách bản mặt giả tạo của ả.

Tiêu Vũ nói trắng trợn như vậy, cô ta không tin Quý Huyền nghe không hiểu, thế mà anh cứ để yên cho Tiêu Vũ bắt nạt người khác.

Tiêu Vũ xoa đầu Quý Du, nhẹ nhàng liếc về phía Y Lam Nhã: " Cô giáo, cô xinh đẹp như vậy, không biết đã có bạn trai chưa?"

Y Lam Nhã lắc đầu: " Tôi vẫn còn trẻ" Không như cô, đồ bà thím.

Tiêu Vũ cười nói: " Aizz, chẳng giống tôi, già rồi."

Y Lam Nhã thiếu chút nữa đã gật đầu, may sao kịp thời kiềm chế được. Ai dè lại nghe thấy Tiêu Vũ nói: " Tuy tôi hơi lớn tuổi nhưng được cái trời sinh có khuôn mặt trẻ con! Mọi người đều nói tôi giống học sinh cấp ba đó, hahahahahahhaa....."

Y Lam Nhã: "....."

Tiêu Vũ còn đưa tay lên sờ mặt nói: " Dạo này da dẻ cũng được cải thiện đáng kể, Quý Huyền suốt ngày ngắm tôi đến đơ cả người."

Y Lam Nhã: "...."

Quý Huyền khiếp đảm nhìn về phía Tiêu Vũ, rất muốn hỏi, chuyện đó ở đâu ra vậy?

Tiêu Vũ duỗi tay bịt miệng Quý Huyền, ngượng ngùng lên tiếng: " Đừng khen, người ta sẽ kiêu ngạo mất."

Vì thế Quý Huyền chỉ đành nói: " Không có, tôi thật sự không có."

Y Lam Nhã nhìn không khí giữa hai người, tính toán thả tay làm cốc nước rơi xuống đất.

Tiêu Vũ lập tức lo lắng kéo tay Quý Huyền, nói với Y Lam Nhã: " Cô giáo, cô không sao chứ? Dì Khổng ~ mau tới đây."

/ Định dùng chiêu đứt tay trong truyền thuyết à em, đừng mơ, chị Vũ đã nhìn thấu ~/

Khổng Ngọc Tình đang lặng lẽ quan sát toàn bộ câu chuyện nghe thấy vậy liền dùng tốc độ thần kì lao tới bảo với Y Lam Nhã: " Cô Y chớ động, để tôi kêu người đến dọn dẹp, ai lại để khách tự mình động tay được."

Tiêu Vũ giữ chặt cánh tay Quý Huyền, cười tủm tỉm nói:" Cô giáo nhớ cẩn thận chút! Đừng để cắt vào tay, Quý Huyền, anh ôm bọn trẻ lên tầng trước đi, trẻ con nghịch ngợm, dễ dẫm phải mảnh vỡ lắm."

Quý Huyền bất lực nhìn cô, nhưng vẫn ôm hai đứa nhỏ rời đi

Tiêu Vũ cười với Y Lam Nhã hết sức chan hoà: " Có lẽ tôi sẽ tái hôn với Quý Huyền."

Y Lam Nhã: "!!!"

Tiêu Vũ thong thả nhả nốt nửa vế sau: " Đến lúc đó lại mời cô giáo đến ăn mừng."

Y Lam Nhã: " ...." Chúng ta không thân, cảm ơn!

//

Truyện Chữ Hay