Chương
Sau khi bàng hoàng tiếp nhận sự thật vợ cũ của mình bây giờ chỉ còn bị liệt nửa thân dưới, Quý Huyền đờ đẫn chuẩn bị lên lầu.
" À đúng rồi, Quý Huyền, mai chúng ta đưa Tiểu Quang đi xem nhà trẻ nhé!" Tiêu Vũ ngồi xe lăn, trên tay vẫn cầm theo chén canh, nói xong lại cúi đầu uống tiếp.
Quý Huyền nói : " Được, sáng mai đi xem thử trường Quý Du học trước kia."
" Tôi không có ý kiến! Chỉ cần Tiểu Quang thích là được." Tiêu Vũ lại uống hụm canh
Quý Huyền : ".... không thể bỏ canh đi nói chuyện hẳn hoi được sao?"
" Không!" Tiêu Vũ gạt luôn: " Canh ngon mà!"
Quý Huyền : ".... cũng có bỏ đói cô đâu cơ chứ!"
Tiêu Vũ ngẩng đầu : " Anh đi hỏi Tiểu Quang đi!"
Quý Huyền quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tiêu Nhược Quang nói: " Mẹ thích cái nào thì con học cái đó!"
Quý Huyền : "...." Hâm mộ, ghen tị, tức giận,..
Hôm sau, Tiêu Vũ mặc váy liền màu hồng nhạt được Quý Huyền mua hôm ở bệnh viện, tóc cố định bằng một dải lụa cũng màu hồng nhạt, thắt thành nơ con bướm xinh đẹp. Nháy mắt, Tiêu Vũ từ một bà mẹ đơn thân tuổi biến thành nữ sinh cấp ba mặt búng ra sữa chỉ tuổi.
Quý Huyền đang đợi ở cửa thì trông thấy chị Vương đẩy Tiêu Vũ ra, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác chột dạ, anh cảm giác như ép buộc nữ sinh cấp ba sinh con cho mình vậy, đột nhiên cảm thấy bản thân tội lỗi.
" Oa! Mẹ đẹp quá!" Tiêu Nhược Quang đứng bên cạnh Quý Huyền, há mồm kinh ngạc nhìn mẹ, tiếp đó quay đầu bảo với Quý Huyền : " Ba ba, mẹ đẹp không ạ?"
Quý Huyền chỉ có thể gật đầu công nhận : " Đẹp." Đáng yêu thì đúng hơn.
Quý Du đeo cặp sách, nhìn ba mẹ và em trai cùng nhau lên xe, liền nói: " Mẹ ơi, con cũng muốn đi."
Tiêu Vũ nghĩ ngợi trong chốc lát mới bảo: " Nhưng con còn phải đi học!"
Quý Du chu môi đáp: " Con có thể xin nghỉ mà!"
" Không được, tuần trước con đã nghỉ nhiều rồi! lần đi thăm mẹ, lần đi đón mẹ về, nghỉ nữa là cô giáo không vui đâu!"
Quý Du bĩu môi, mái tóc xoăn xoã tung sau người, che khuất dáng vẻ cô đơn của cô bé.
Quý Huyền nhìn thấy mà đau lòng, đang tính khuyên bảo Tiêu Vũ hai câu, dù sao con bé vẫn là trẻ con, con bé muốn đi thì cứ để nó đi. Kết quả, anh còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Vũ đã nói trước.
" Được thôi, hay con gọi điện cho cô Y xin nghỉ đi!" Tiêu Vũ vươn tay sờ đầu Quý Du
" Nhưng phải gọi cho cô chủ nhiệm xin nghỉ chứ ạ!" Quý Du sửa lại
Tiêu Vũ nói luôn : " Còn không phải mẹ sợ cô chủ nhiệm sẽ tức giận khi con xin nghỉ sao! Bảo cô Y giúp con xin nghỉ, chắc chắn cô chủ nhiệm sẽ không cáu nữa đâu."
Quý Du nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, cho nên vâng lời nói : " Dạ, con đi gọi cho cô đây ạ."
Vì thế, khi Y Lam Nhã nhận được cuộc gọi trên xe bus thì tức đến độ phun máu : " Tiểu Du, tại sao con không gọi cho cô Vu xin nghỉ? Cô vẫn chưa đến trường."
" Alo cô giáo Y hả? Tôi là mẹ của Tiểu Du đây! Không sai, mẹ của Tiểu Du Tiêu Vũ đây, à là thế này, Tiểu Du muốn tôi cùng ba nó, ba nóoo ~dẫn đi xem nhà trẻ của em trai. Nhờ cô giúp Tiểu Du xin cô giáo Vu nghỉ học! Con bé gọi hai lần rồi ngại không dám gọi tiếp."
Tiếng Tiêu Vũ đột nhiên vọng vào, ngoài miệng thì giả bộ áy náy nhưng vẫn không giấu nổi sự khoe khoang, Y Lam Nhã bắt lấy tay vịn, gây xanh hằn rõ trên mu bàn tay.
Ả ta vì sao cứ nhất định phải khoe với mình? Vì sao ngày nào cũng phải báo cáo cho cô nghe? Bọn họ thân lắm chắc? Thân sao? Thân con khỉ!
" Ơ cô giáo, cô đi đâu rồi?"
" Tôi biết rồi, tôi sẽ xin nghỉ cho Tiểu Du, dù sao Tiểu Du cũng là học sinh tôi yêu nhất mà!" Y Lam Nhã cắn răng nói.
Tiêu Vũ trợn trắng mắt, kích đểu cô? Cô mỉm cười nói với đầu dây bên kia: " Vậy thì phải cảm ơn cô giáo Y rồi, cô giáo nhất định phải truyền đạt lại là vốn Tiểu Du cũng muốn đi học lắm, nhưng con bé quá mong cùng ba mẹ đi xem nhà trẻ với em trai, cho nên đành phải xin nghỉ. Làm phiền cô giáo Y rồi, tạm biệt cô giáo nhé!"
Tiếp đó, Quý Du cùng Quý Huyền liền thấy Tiêu Vũ giơ điện thoại ra xa, the thé nói vọng vào di động : " Chồng ơi, chúng ta đi thôi nào ~"
Tiêu Nhược Quang tiếp lời : " Mẹ ơi, điện thoại còn chưa tắt kìa."
Tiêu Vũ dựng ngón cái với con trai, rồi lại tiếp tục nói với cái điện thoại giơ cao: " Ối, thôi chết!", nói xong cúp luôn điện thoại
Y Lam Nhã: " ...." Cô mẹ @¥%
Quý Du: "...." sao cứ cảm thấy quái quái
Quý Huyền : ".... cái đó, chúng ta xuất phát thôi!" Không biết Y Lam Nhã đắc tội với cô ấy chỗ nào.
Lên xe, lâu lắm không gặp thư kí Ban, Tiêu Vũ vui vẻ phất tay chào cô: " Ban tiểu thư, lâu lắm mới gặp! Hai đứa, mau chào nào"
" Em chào chị Ban ạ ~!" Tiêu Nhược Quang chào to
Quý Du đang do dự thấy thế cũng chào lớn: " Chào, chào chị Ban ạ ~"
Ban Trinh Diệp quay đầu nhìn Quý Du, khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu hẳn xuống. " Chào tiểu thư, chào thiếu gia" sau đó quay đầu nhìn Tiêu Vũ: " Tiểu thư cởi mở hơn rất nhiều."
" Dĩ nhiên." Tiêu Vũ mỉm cười
Ban Trinh Diệp mở tài liệu ra đọc cho Tiêu Vũ nghe : " Tiêu tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ đi xem nhà trẻ đứng đầu thành phố, nhà trẻ tư thục quốc tế. Quang cảnh trong trường rất đẹp, trang thiết cũng bị tiên tiến, vật tư đầy đủ, hồi trước tiểu thư cũng học được không ít thứ ở đây."
Tiêu Vũ gật đầu, Ban Trinh Diệp thấy cô không có ý kiến gì thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới báo cáo một số vấn đề trong công việc với Quý Huyền.
Tiêu Vũ không hứng thú lắng nghe, chỉ ngây ngốc thả hồn ra ngoài cửa sổ. Cứ nhìn mãi cho đến khi xe chậm rãi dừng lại tại một bảng hiệu đề nhà trẻ tư thục quốc tế, Ban Trinh Diệp giúp đỡ lấy xe lăn, Tiêu Vũ được Quý Huyền bế xuống ngồi xe.
Đã có thầy giáo chờ sẵn ở cửa để chào đón, cả quá trình đều đi theo bọn họ hướng dẫn: " Một vài vị phụ huynh rất quan tâm đến môi trường sống trong nhà trẻ, trường chúng tôi cũng tin rằng môi trường sống có sự ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển của trẻ nhỏ. Trong trường không chỉ có phòng học chuyên dụng cho các bạn nhỏ, mà còn có nhiều khu vực trải nhiệm khác nhau. Như anh chị thấy, đây là thư viện của các em, còn đây là căn phòng mô phỏng nhà ở, có sô pha, có thảm, ngoài ra còn có ảnh treo tường, tương tự như căn nhà thật."
Thầy giáo chờ mọi người xem xong lại dẫn bọn họ đi xem phòng khác: " Đây là phòng tập nhảy, mỗi tuần sẽ có hai buổi học vũ đạo, có giáo viên chuyên nghiệp về dạy. Tôi lại dẫn anh chị đi xem phòng âm nhạc! Đương nhiên chúng tôi còn có phòng mỹ thuật chuyên dụng, phòng học thủ công,..v..v.."
Tiêu Vũ vừa xem vừa gật đầu, thầy giáo kia tiếp tục nói: " Trong nhà trẻ chúng tôi còn có rất nhiều các khu mô phỏng sinh hoạt hằng ngày, giúp các em có những trải nghiệm sáng tạo tuyệt nhất trong tương lai. Ngoài ra còn có các hoạt động nhằm nâng cao tinh thần trách nhiệm cùng tính kiên nhẫn của các em."
Vị thầy giáo kia ra sức ba hoa chích choè, Quý Huyền cũng nghe hết sức nhập tâm, liên tục vừa lòng gật đầu.
Tiêu Vũ quay đầu hỏi Tiêu Nhược Quang: " Xem qua thấy thế nào? Có thích không?"
Tiêu Nhược Quang xem qua nhưng không hiểu, chỉ thấy chỗ này góc nào cũng thật đẹp, do đó gật đầu đáp: " Đẹp ạ"
" Con muốn học ở đây không?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu: " Có ạ"
Tiêu Vũ nghe xong thì bảo với Quý Huyền : " Vậy chọn trường này đi!"
Mấy năm trước lúc Quý Huyền chọn trường cho Quý Du cũng đã tìm hiểu kĩ càng, vậy nên Quý Huyền không do dự bảo Ban Trinh Diệp đi nộp tiền luôn.
Xe lăn Tiêu Vũ ngừng bánh trước cửa phòng âm nhạc, cô nhìn Ban Trinh Diệp rời đi, rồi quay đầu thơ thẩn nhìn cây dương cầm đặt tại sảnh lớn.
Quý Huyền cũng chú ý thấy: " Muốn chơi không?"
Tiêu Vũ cười liếc anh: " Anh muốn nghe?"
Quý Huyền : "..... cô cứ phải nói chuyện gợi đòn như vậy mới chịu được à?"
" Tôi thích ha!"
Quý Huyền: "...." Ừ!
Tuy nói vậy nhưng Quý Huyền vẫn đẩy cô tiến vào phòng âm nhạc.
//