Chương
(Chương này đặc biệt dành tặng cho tiểu tiên nữ Roselya_ )
Thành công đánh vỡ không khí quỷ dị chính là tiếng chuông điện thoại của Quý Huyền, anh buông Quý Du ra, vừa thấy cái tên hiện trên màn hình thì bất ngờ liếc về phía Quý Du một cái.
Tiêu Vũ thấy Quý Huyền liếc mắt thì lên tiếng : " Phụ nữ hả?"
Quý Huyền : " .... liên quan gì đến cô?"
" Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn nói anh có thể nghe ở chỗ này! Đằng nào tôi cũng không để ý." Tiêu Vũ nói
Quý Huyền : " Nhưng, tôi, để, ý."
Tiêu Vũ rất nhanh đáp lại : " Ồ, anh để ý thì cứ ra ngoài nghe thôi."
Quý Huyền xoay người bước ra ngoài, nhưng chưa kịp ra đến cửa đã nghe thấy tiếng Tiêu Vũ thì thầm to nhỏ cùng Tiêu Nhược Quang : " Bảo bối, mẹ nói con nghe! Phàm là phụ nữ thì càng xinh đẹp lại càng gạt người."
Quý Huyền : "....."
Tiêu Vũ thở, ra vẻ tiếc hận than : " Nhưng mà cứ có người thích tự cho mình là Trương Vô....."
" Tiêu Vũ" Quý Huyền đánh gãy lời Tiêu Vũ, nhìn Tiêu Nhược Quang đang trưng ra bộ mặt vô tội nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói : " Đừng có dạy hư trẻ nhỏ."
Tiêu Vô cực kỳ vô tội phản bác : " Ơ hay tôi đang dạy con trai tôi mà! Mà tôi nói này, tôi đã là người một chân bước vào quan tài, định nói với con trai vài câu nào thấm thía cũng không được hả?"
Quý Huyền bất lực, quay đi trả lời điện thoại.
Nếu Tiêu Vũ đoán không lầm thì đầu dây bên kia chắc hẳn là Y Lam Nhã. Thân là cô giáo dạy toán của Quý Du, lý do duy nhất để cô ta có thể gọi điện riêng cho Quý Huyền còn không phải là lấy cớ hỏi thăm xem tại sao Quý Du không đi học?
Y Lam Nhã hỏi Quý Huyền : Không biết tại sao hôm nay Quý Du lại không đi học vậy?
Quý Huyền trả lời : Buổi sáng tôi đã điện cho cô giáo chủ nhiệm lớp con bé xin nghỉ
Y Lam Nhã lập tức lo lắng hỏi han: Có chuyện gì với Quý Du sao?
Quý Du mở to hai mắt đào nhìn Quý Huyền : " Là cô giáo Y sao ba?"
Y Lam Nhã nghe thấy liền trôi chảy nói : " Tiểu Du đang bên cạnh sao? Làm phiền anh có thể cho tôi nói chuyện với con bé mấy câu được không?"
Quý Huyền đưa điện thoại sang cho Quý Du, Quý Du hứng khỏi tiếp lấy điện thoại : " Alo, cô giáo Y ạ."
Y Lam Nhã quan tâm hỏi : " Tiểu Du của cô sao hôm nay không tới trường vậy?Hôm nay tới trường không thấy con đâu, làm cô lo lắng mãi."
Quý Du liếc mắt về phía Tiêu Vũ trả lời : " Ba con con đến thăm mẹ ạ."
" M.... Mẹ á?" Y Lam Nhã giật mình : " Không phải ba mẹ con tách ra ở riêng rồi sao?"
Tiêu Vũ vội vã huýt sáo về phía Quý Du, Quý Du nhìn mẹ, Tiêu Vũ nhướn nhướn mày nói : " Để mẹ nói với cô giáo mấy câu."
Quý Du nhìn di động trong tay, rồi lại nhìn Tiêu Vũ trên giường, cuối cùng vẫn đưa điện thoại sang cho chị Vương.
Chị Vương đặt điện thoại bên tai Tiêu Vũ, Tiêu Vũ nháy mắt thay đổi sắc mặt, cười như được mùa nói : " Alo cô giáo? Phải cô giáo Y không? Ây nha, chào cô chào cô, tôi là mẹ của Quý Du. Tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Vũ."
Y Lam Nhã im lặng một lúc lâu mới lên tiếng : " Chào... chào Tiêu tiểu thư."
Tiêu Vũ liền hô hố cười lớn : " Cô cứ gọi Tiêu tiểu thư làm tôi ngại, tôi cũng già đầu rồi, thôi kêu Quý phu nhân là được!"
Quý Huyền : "....."
Lần này Y Lam Nhã im luôn, Tiêu Vũ làm như không biết nói tiếp : " Cô giáo? Alo Cô giáo, sao tự dưng lại không nói gì vậy cô ơi?"
" Không có, cái kia.... cái.... không phải hai người đã ly hôn rồi sao?"
Tiêu Vũ cười đáp :" Ly hôn thì sao? Ly hôn thì tôi vẫn là mẹ đẻ của Quý Du nha! Ai biết Quý Huyền một ngày nào đó cao hứng lại muốn cưới tôi cũng chẳng biết được?"
Quý Huyền : " Không phải, tôi không có."
Tiêu Vũ bên này thấy với Y Lam Nhã im bặt thì giả sờ sốt sắng : " Cô giáo, sao tự dưng lại không nói lời nào rồi?"
" À không sao, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, ngại quá cô Tiêu, tới giờ tôi phải vào lớp rồi."
Tiêu Vũ " Êiii" một tiếng : " Có gì mà ngại với chả không ngại, cô là cô giáo mà! Lên lớp là chuyện đương nhiên, cô đi đi, đi mau đi!"
Vì thế cuộc điện thoại chấm dứt, Tiêu Vũ cười ra hiệu cho chị Vương tắt máy, tâm tình vô cùng tốt quay sang hỏi Quý Huyền : " Cô giáo Y rất đẹp sao?"
Quý Huyền : "..... Cũng được."
" Ánh mắt anh cao quá đó!" Tiêu Vũ nói. Mặc dù trong tiểu thuyết không miêu tả quá nhiều về nữ phụ Quý Du nhưng vẫn nên giải thích rõ ràng.
Có cha là Quý Huyền, mẹ kế là Y Lam Nhã, Quý Du trong nguyên tác chuyên tìm đường chết cũng do phần nhờ sự dạy dỗ của Y Lam Nhã. Đương nhiên, mẹ kế nào mà chẳng làm mẹ, họ làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con của mình! Có điều, Tiêu Vũ cảm thấy, nếu như cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ thì cô sẽ không để cho hai đứa con của cô ấy đi lên con đường cũ. Tiêu Vũ biết bản thân không phải là người cực kỳ lợi hại, nhưng ít nhất về việc giữ lại hai đứa nhỏ, không cho Y Lam Nhã vào cửa, thì cô vẫn có thể làm được, cứ coi như là việc nên làm khi chiếm cứ thân thể người ta đi.
Nếu nguyện vọng của nguyên chủ không phải trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thì càng tốt.....
Nhắc đến chuyện này lại khiến Tiêu Vũ tức hộc máu, nếu mà nguyên chủ có một chút tài năng thiên bẩm nào về dương cầm thì có lẽ cô ấy đã nổi tiếng lâu rồi, dù sao thì cô ấy cũng là con gái của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới.
" Mẹ ơi, vừa nãy là ai thế ạ?" Tiêu Nhược Quang trèo lên giường ngồi bên cạnh Tiêu Vũ
Tiêu Vũ liếc Quý Huyền, cười trả lời : " Cô giáo của chị con."
Quý Du kiêu ngạo ưỡn ngực, dõng dạc nói : " Cô giáo Y cực kỳ cực kỳ tốt, ngày nào cũng mua kẹo cho chị ăn."
Tiêu Nhược Quang liền hỏi : " Ăn kẹo nhiều không phải sẽ sâu răng ạ?"
Quý Du chột dạ thu bớt cái ngực kiêu ngạo, dậm chân bực bội : " Nhưng cô Y vẫn rất tốt, còn đưa chị đi chơi mỗi ngày!"
Tiêu Nhược Quang cực kì vô tội hỏi tiếp : " Cô ấy là giáo viên, không phải nên đưa chị đi học mới phải sao?"
Quý Du cuối cũng cũng không ưỡn nổi nữa, trừng mắt nhìn Tiêu Nhược Quang : " Cô giáo Y mỗi ngày đều dạy chị học bài được chưa?"
Tiêu Nhược Quang càng hỏi càng khó hiểu : " Đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao?"
Quý Du : "...." Cô bé nức nở nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Quang, miệng méo xệch, hai mắt ẩm ướt nhìn về phía Quý Huyền phô : " Ba, em trai này xấu lắm, con không thích, con không thích."
Quý Huyền : "....."
Tiêu Nhược Quang nghe vậy thì cực kì thương tâm, cúi đầu nói : " Em xin lỗi!"
Quý Huyền : "...."
Tiêu Vũ thấy vậy cũng hóng hớt quay sang hỏi Quý Du : " Yo ~ Vậy con thích em trai như thế nào?"
Quý Du phụng phịu nhìn Tiêu Nhược Quang : " Ngoan, nghe lời con nói."
Tiêu Vũ gật gù, Tiêu Nhược Quang bên cạnh thì càng nghe càng sa sút, ngay cả câu em xin lỗi cũng không nói nữa. Im lặng xoay người, đưa lưng về phía mọi người, thu mình lại một góc, thậm chí quanh người cũng toát ra hơi thở âm u sa sút.
Quý Huyền nhìn đến mà đau lòng, Quý Du cũng chột dạ áy náy, vội vàng nói với theo bóng lưng Tiêu Nhược Quang : " Thực ra em trai Tiểu Quang cũng khá tốt."
Tiêu Nhược Quang không quay lại, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Quý Du với Quý Huyền bằng ánh mắt đáng thương, cậu bé chán nản nói lí nhí : " Tiểu Quang không tốt, Tiểu Quang là đứa trẻ không ngoan."
Nói xong lại xoay người về trong góc, tiếp tục đắm chìm trong hơi thở sa sút
Quý Du càng xem càng áy náy : " Cũng không phải không tốt, em khá tốt." Quý Du thấy Tiêu Nhược Quang lại không phản ứng thì vô cùng nóng nảy nói to : " Rất tốt! Cực kì tốt, Tiểu Quang là em trai cực kì cực kì tốt! Ba, ba ba, ba nói nghe, Tiểu Quang là em trai cực kì tốt đúng không?"
Quý Du sốt ruột đá đá chân Quý Huyền, Quý Huyền đương nhiên muốn lấy lòng con trai nên vội vã nói : " Tiểu Quang nhà ta đương nhiên ngoan rồi, làm gì có đứa trẻ nào hiểu chuyện như vậy, lại còn chăm sóc mẹ cực kì tốt, đối xử với chị gái cực kì lễ phép. Là đứa trẻ tốt, ba ba lớn từng này rồi còn chưa thấy đứa trẻ nào ngoan bằng Tiểu Quang đâu."
Tiêu Quang nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, ngờ vực hỏi : " Thật ư?"
Quý Du cùng Quý Huyền vội vàng gật đầu đảm bảo, chỉ sợ không gật nhanh cậu bé lại bắt đầu thương tâm.
Kết quả giây tiếp theo đã thấy Tiêu Nhược Quang mỉm cười sáng láng nói với hai người : " Cảm ơn bạch nhãn lang ba ba, cảm ơn....." Tiêu Nhược Quang dừng một chút, chị gái tên là gì ý nhỉ? A, con gái của bạch nhãn lang ba ba, vậy chẳng phải là : " Cảm ơn chị gái bạch nhãn lang."
Quý Huyền : "....."
Quý Du : "....."
Phong lưu công tử : "......" Tiểu Quang, em nói chị nghe, có phải em giả vờ không hả, cười chết chị rồi.
//