Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

chương 88

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Liễu Y nói chuyện điện thoại với Tiền Văn Phương xong, chạy tới máy vi tính trong phòng ngủ xem tin tức, sau đó tới phòng luyện công rèn luyện thân thể, sau đó lại nằm trên ghế sa lon hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm TV.

Từ buổi sáng mơ hồ đồng ý, cả người Liễu Y có chút không yên lòng, nói hối hận, nhất định là có chút hối hận, nói không hối hận, cũng có chút không hối hận, thật ra thì Liễu Y cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, đối với Tuần Tu, Liễu Y để ý cũng không được bỏ cũng không xong, không thể tin vừa rồi mình lại đáp ứng.

Liễu Y thở dài, xoa tóc, thuận tay lấy cái gối nhỏ trên ghế salon chụp lên mặt mình, buồn bực lăn qua lăn lại trên ghế salon, nếu như nói tại sao mình đồng ý, có lẽ là bởi vì một nửa tài sản, hay là bởi vì không cưỡng lại sắc đẹp của Tuần Tu, Liễu Y biết mình không phải một người dễ thỏa hiệp, coi như dụ lợi nhiều hơn nữa, Liễu Y cũng có lòng kiên định.

Vậy tại sao lại đồng ý chứ, Liễu Y nhớ lại lại lúc mới gặp Tuần Tu, gặp lại, cho đến trở thành hàng xóm, sau đó sống chung một cách tự nhiên, quá trình này, nói cho cùng, Liễu Y không thỏa hiệp, không thể nào phát triển đến bây giờ.

Đang tự hoài nghi mình sau khi Liễu Y nghe có chút động tĩnh ở sân sau, lấy cái gối nhỏ trên mặt xuống, từ từ ngồi thẳng thân thể, phản xạ có điều kiện tản ra thần lực, vừa nhìn, đã khiến Liễu Y không ngồi yên, trực tiếp đứng lên đi tới sân sau, vừa mới mở cửa ra, sửng sốt.

Liễu Y nhìn quanh một vòng, gọi người đàn ông mặt đen trong đám người, "Hải Phong."

Hải Phong đang chỉ huy người tháo dỡ hàng rào sắt trong sân xuống, vừa nghe giọng nói sau lưng, lập tức xoay người, vừa thấy, tim đập mạnh, sờ đầu, đi tới trước mặt Liễu Y.

Hải Phong rất buồn bực, đầu tiên là bị Tuần Tu đá về biệt thự, sau đó lại bị gọi trở lại, vừa tới, chỉ thấy thiếu gia nhà mình tinh thần phấn chấn, hơi gầy, vừa định hỏi thăm một chút, thì bị tin tức sau đó làm buồn bực, người trong mắt chỉ có tiền Liễu Y thế nhưng thăng cấp làm nữ chủ nhân chính thức rồi, mà chuyện đầu tiên bị phân phó xuống, chính là phá hủy tường ngăn này.

Liễu Y quan sát người vừa mất tích Hải Phong, thở dài trong lòng, nếu như Hải Phong không đi, mình cũng sẽ không xem sạch bách Tuần tu, không có nhìn hết, cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi, sau đó cũng không đi tới bệnh viện, không có đi bệnh viện, sẽ không có tâm sự, cũng sẽ không như bây giờ, ai, một bước sai, những bước sau đều sai.

Hải Phong bị ánh mắt dò xét của Liễu Y làm nổi da gà, nhỏ giọng nói, "Có chuyện."

Liễu Y hừ hai tiếng, thu hồi ánh mắt dò xét, ngẩng đầu ý bảo động tĩnh bên kia, hỏi, "Chuyện gì xảy ra."

"Tháo hàng rào, " Hải Phong nặn ra một câu ba chữ.

Liễu Y nhìn chằm chằm, nghiêm túc hỏi, "Ai cho anh tháo đi."

"Tuần thiếu phân phó, " Hải Phong nói một câu, liền mấy chữ.

"Kêu bọn họ đừng tháo, " Liễu Y thầm nói quả nhiên, sau đó trực tiếp nói.

"Tôi nghe Tuần thiếu, " Hải Phong gọn gàng dứt khoát, mặc dù cô là nữ chủ nhân, còn phải nghe gia chủ .

Liễu Y đen mặt, lập tức không để ý tới những rối rắm của mình, đẩy Hải Phong ra, trực tiếp đi tới nhà bên cạnh, đi ngang qua phòng bếp, nhìn đầu bếp đang nấu cơm, hương vị kia khiến Liễu Y dừng bước lại, một lúc sau, nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu đi tới phòng ngủ, dùng một cước đá văng cửa phòng ngủ ra.

Tuần Tu tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn tài liệu tài liệu trong tay, nghe được động tĩnh ở cửa, ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời khóe mắt nở nụ cười, nửa ngày không thấy, cũng rất nhớ, dịu dàng mà nói: "Còn chưa làm cơm xong."

Liễu Y vừa nghe, bước chân ngừng lại một chút, buồn bực than thầm, mình cũng không phải rất tham ăn, chỉ là, thấy ánh mắt nhu hòa của Tuần Tu, làm cho khí thế hung hăng và những bực bội của Liễu Y cũng giảm một chút.

Liễu Y cũng không làm kiêu, có thể lúc đầu sẽ có chút không quen, hiện tại đứng ở trước mặt Tuần Tu, nghe lời nói không khác gì lúc bình thường, cũng không có lúng túng.

Đi tới gần Tuần Tu, đặt mông ngồi trên ghế sa lon ở mép giường, nghiêm túc nhìn Tuần Tu, "Tại sao lại tháo hàng rào, sao anh không nói với tôi một tiếng."

Tuần Tu vừa thấy, buông tài liệu trong tay xuống, cười như không cười nhìn người trước mắt, nhỏ giọng, "Đó không phải là có được hay không, tiết kiệm cho em mỗi lần tới đây còn phải leo tường, em lại không thích đi cửa chính, anh vốn là muốn đả thông từ phòng khách, nhưng mà nghĩ tới hiện tại hai chúng ta đang ở, không tiện, trước phá hủy tường rào, chờ lần sau chúng ta trở về biệt thự ở vài ngày, sẽ đả thông phòng khách."

Liễu Y nghẹn một hơi, phá hủy tường rào còn chưa đủ, lại tính toán hủy đi tường, "Không được, nếu hủy đi, không phải hai nhà thành một nhà rồi."

Tuần Tu chợt cười một tiếng, "Tiểu Y, bây giờ chúng ta là một nhà rồi, lúc sáng em đã đồng ý rồi, hửh."

Liễu Y vừa nghe, nổi da gà, "Anh bình thường chút đi được không, vẫn gọi tôi là Liễu Y đi, còn nữa, chúng ta còn chưa tới mức này."

"Tiểu Y, hiện tại hai chúng ta người yêu rồi, đương nhiên phải gọi thân mật chút, em không quen, anh gọi nhiều hơn mấy lần, sẽ quen thôi, nếu không em cũng gọi là anh Tu, " Tuần Tu cười không ngớt, căn bản không để ánh mắt bốc lửa này của Liễu Y ở trong mắt.

Liễu Y nghẹn lời, nháy mắt hai cái, vội vàng khoát tay, "Không cần, tôi vẫn gọi anh là Tuần Tu đi, như vậy mới bình thường."

Liễu Y vừa nói xong, chợt nhớ tới mình là tới hỏi tội, lập tức chỉnh chỉnh mặt, nhìn chằm chằm Tuần tu nói, "Trước mặc kệ chuyện này, tường rào này anh không thể tháo."

Tuần Tu nghiêm túc nghe, tiện tay lấy tài liệu mình vừa xem ra đưa tới tay Liễu Y, giương mắt ra hiệu, "Em xem một chút, anh cảm thấy vẫn là phá hủy mới tốt, của anh là của em, anh nói được thì làm được ."

Liễu Y vừa nghe, hoài nghi nhìn gương mặt bình tĩnh của Tuần Tu, cúi đầu lật xem, vừa nhìn, con mắt Liễu Y lóe sáng, một lúc sau, khôi phục lại bình tĩnh Liễu Y tính toán, ngay sau đó nói với Tuần Tu, "Thật sự cho tôi."

Tuần Tu gật đầu, "Cho nên trước tiên phá hủy tường rào, chỉ là, không được đuổi anh đi."

Liễu Y sờ cằm, cúi đầu trầm tư, những gì muốn chất vấn đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây, khoát tay, nói, "Sao có thể chứ, anh muốn ở bao lâu cũng được, chỉ là, lối đi giữa hai phòng khách thì thôi đi, phá hủy tường rào cũng được, cũng để tôi tới ăn cơm dễ hơn, ai, leo tường cũng rất tốn thể lực."

Tuần Tu cười khẽ, ánh mắt nhu hòa, "Được, nghe lời em, không trách anh tự chủ trương là được."

"Không trách, không trách, anh nghĩ rất chu đáo, " Hiện tại là Liễu Y chiếm tiện nghi, dĩ nhiên sẽ không được voi đòi tiên nữa, mặc dù lấy đồ của người khác, nhưng bây giờ mình cũng coi như là bạn gái của Tuần Tu, mặc dù là thời gian thử việc, cho nên có tiện nghi không chiếm, mình mới ngu đấy.

Tuần Tu nhìn người lập tức đổi lời nói, khóe miệng cong lên, quả nhiên đối với Liễu Y thì lợi dụ là trực tiếp nhất, Tuần Tu đã sớm ngứa mắt tường rào kia rồi, cho là phải tốn nhiều thời gian mới có thể hủy đi, không nghĩ tới rốt cuộc Liễu Y cũng đồng ý, hiện tại thừa dịp thời cơ này, định sớm phá hủy tường rào cản trở này.

Tuần Tu cúi đầu che giấu tinh quang trong mắt, thuận tay cầm tài liệu mới xem lên, đây mới là đòn sát thủ, đối với Liễu Y, không chủ động, vĩnh viễn không có được hi vọng, hiện tại thừa dịp thời cơ, một kích công phá, mới là lựa chọn tốt nhất.

"Lại xem cái này một chút, " Tuần Tu tiện tay đưa tài liệu trong tay tới, hất cái cằm lên, ánh mắt nghiêm túc.

Liễu Y thuận tay nhận lấy, cúi đầu xem, há to mồm, đây là, Wow, người này có nhiều tiền như vậy, phía sau một đống bất động sản và dãy số trong tài khoản ngân hàng mà Liễu Y đếm không hết, khiến Liễu Y nuốt một ngụm nước bọt, chỉ là, sau khi tỉnh lại, Liễu Y cố làm dáng vẻ bình tĩnh ho khan một cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tuần Tu nghiêm túc quan sát, "Đây là…."

"Những thứ này anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ em đồng ý, hiện tại em đã là bạn gái của anh, những gì anh nói lần trước đương nhiên là phải thực hiện, lựa chọn thứ nhất là chia cho em một nữa cổ phần trong tất cả sản nghiệp của anh, lựa chọn thứ hai là trực tiếp chuyển thành tiền mặt cho em, chỉ là, anh hi vọng em chon cái thứ nhất, bởi vì cổ phần hàng năm sẽ có lãi, mà lựa chọn thứ hai, mặc dù nhiều tiền, nhưng cho anh một ít thời gian anh có thể chuyển hết cho em, " Tuần Tu nhỏ giọng giải thích.

Sau khi Tuần Tu đề cập tới, Tuần Tu đã sớm chuẩn bị cẩn thận rồi, không bỏ được đứa bé bẫy không được sói, số tiền này, đối với Tuần Tu mà nói, không là gì, coi như cho Liễu Y toàn bộ, Tuần Tu cũng không nháy một cái mắt.

Bây giờ đối với Tuần Tu mà nói, quan trọng nhất là có thời gian ở chung với Liễu Y, cho ra một nửa, cũng coi như bây giờ Liễu Y và mình cùng đứng trên một chiếc thuyền rồi, như vậy tiếp tục sống chung, Tuần Tu mới có thể bắt Liễu Y đến bên cạnh mình, có lẽ đây là một cuộc đánh bạc, cũng có lẽ là một loại thử dò xét.

Tuần Tu mặc dù không có niềm tin với việc bắt được trái tim của Liễu Y, nhưng Tuần Tu hiểu tính tình của Liễu Y, nói cho cùng, không muốn thiếu người, mà người khác cũng không thể thiếu cô ấy, cho nên cho ra những thứ này, Tuần Tu chưa từng nghĩ tới Liễu Y sẽ trực tiếp rời đi, ngược lại bởi vì chút này, có lẽ Liễu Y sẽ nhìn thẳng mình.

Liễu Y chép chép miệng, có loại cảm giác bị sét đánh, dễ dàng như vậy là thành phú bà rồi, miếng bánh từ trời rớt xuống này cũng quá lớn đi, số tiền này có thể mua bao nhiêu gạo, người này có tiền cũng không thể phung phí như vậy đi, ánh mắt Liễu Y nhẹ nhàng liếc Tuần Tu trước mặt, cũng cảm giác những thứ này đối với anh ta mà nói, không khác đồng tiền.

Liễu Y không nghĩ tới Tuần Tu nói được là làm được, cũng không nghĩ đến đã chuẩn bị tốt, khiến Liễu Y có chút không biết làm sao.

Liễu Y suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng tìm về giọng nói của mình, liếm môi một cái, hỏi, "Bây giờ anh thì cho tôi, không sợ tôi đổi ý."

Tuần Tu ánh mắt thật sâu, khóe miệng kéo ra một nụ cười, "Lúc em đồng ý, coi như ngày mai muốn rời khỏi, những thứ này cũng là của em."

Liễu Y sâu sắc cảm thấy thế giới này không bình thường, người này mỗi ngày đều đưa đồ đến cửa nhà mình, trước kia lấy một chút, Liễu Y cầm đã cảm thấy phỏng tay, chớ nói chi hiện tại là một đống tiền, thấp thỏm trong lòng, u oán nhìn chằm chằm người trước mặt, đưa tay liền sờ cái trán lên Tuần Tu, không nữa nóng mà.

Truyện Chữ Hay