Ngày hôm sau, tới hai giờ chiều Liễu Y mới đi ngoài, chỉ là mới đi ra tới cửa thì thấy gương mặt xa lạ mà quen thuộc trong gương, nhớ tới Tiền Văn Phương đã nói trước, nên vô phòng lầy đồ, đội nón đeo kính xong, mới đi ra cửa.
Vừa đúng ba giờ, Liễu Y đứng trước cửa quán cà phê Derk phố Tây Lộ, liếc nhìn biển hiệu xong mới đi vào.
Vừa vào cửa, tiếng nhạc vang lên, khiến Liễu Y phải tự trấn tĩnh mình.
Nhân viên phục vụ đi tới hỏi: "Xin hỏi đi mấy người ạ?."
Liễu Y nhìn xung quanh, ai cũng có đôi có cặp, lòng đầy nghi hoặc: "Tôi còn đợi một người."
Nhân viên phục vụ Liễu Y mặc đồ kín mít, mặc dù rất tò mò, nhưng lễ phép dẫn Liễu Y tới hàng ghế dài gần cửa sổ: "Mời tới bên này."
Liễu Y nhìn không gian xung quanh, gật đầu, ngồi xuống, rôi thấy phục vụ đưa menu, ngẩng đầu nói: "Cứ cho tôi ly nước lọc trước đi, cám ơn."
Nhân viên phục vụ liếc nhìn Liễu Y, lấy menu lại, gật đầu: "Dạ được, xin chờ một chút."
Liễu Y dựa người ra sau, lại nhìn xung quanh, không thấy Chu Phi, trong lòng trầm tư, rồi bỏ nón với mắt kính ra, nhét vào trong túi xách, sau đó cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho ai đó.
Đối với Liễu Y mà nói, tự mình lãng phí thời gian của mình thì không sao, nhưng bị người khác lãng phí, họ chính là tội phạm, nên cô bắt đầu cảm thấy người mà Chu Phi giới thiệu chẳng tốt lành gì.
Liễu Y để điện thoại lên lỗ ta, chợt nhìn thấy người nào đó bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, mắt ngẩn ngơ, cảm thấy rất khó hiểu, đưa tay sờ cằm, sao anh ta lại ở đây chứ.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm khoa ngoại, Chu Phi ngã lưng vào ghế, khoang tay trước ngực, khó hiểu nhìn Hà Đương đang ngồi đối diện, cau mày, cậu ta nãy giờ nói chuyện cả tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc có chuyện gì đây.
Chu Phi liếc nhìn Hà Dương nói không ngừng nghỉ, lại nhìn đồng hồ, đẩy mắt kinh: "Hà Dương à, cậu rốt cuộc tôi ta có chuyện gì, nếu không có việc gì, lần sau tán gẫu tiếp, tôi còn có chuyện."
Hà Dương nhíu mày, trong lòng buồn bực, Tuần thiếu tại sao bắt mình làm chuyện này chứ, thật không có đạo đức, chỉ là, lại không nghĩ tới, Tuần thiếu lại có ý với Liễu Y, nên luôn chiếu cố Liễu Y, mình phải sớm đoán ra được chứ thật là, sao lại không nghĩ ra được việc này sớm hơn nhỉ.
Hà Dương liếc nhìn người anh em đối diện mình, khẽ cười, thì ra là vị này là người của Liễu Y, thật là khó có thể tưởng tượng, cặp mắt lộ ra vẻ đồng tình, dám cướp người của Tuần thiếu sao, haizz, không phải không muốn, mà là không thể giúp được.
Hà Dương trầm mặc xong, cười cười: "Chu ca, anh em mình đã lâu không gặp, cứ như vậy đuổi em đi sao."
Chu Phi vừa định nói, điện thoại kêu lên, liếc mắt, còn chưa kịp nhấn nút, đã bị Hà Dương giành lấy
Hà Dương cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là Liễu Y, khóe miệng vểnh lên, đưa tay nhấn nút tắt, cười cười nhìn chằm chằm Chu Phi: "Chu ca, sao gái tìm anh nhiều thế, anh mình cứ nói chuyện, không cần để ý tới."
Chu Phi nhức đầu nhìn Hà Dương mặt dày, không còn cách nào, giơ tay lên nhìn đồng hồ, mặc dù đã bảo tiểu Trương tự đi tới, nhưng nếu như mình không có mặt, luôn là thì không được, đành phải nói: "Đưa cho tôi, cậu đừng có giỡn nữa."
"Ơ, dám hẹn gái sao, tôi không cho đó, cậu hay lắm, thấy sắc quên bạn sao?" Hà giờ giờ điện thoại, nhạo báng nói.
Bên trong quán cà phê, Liễu Y thấy không ai nghe máy, chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ bây giờ là nữ phải chờ nam sao, nếu như không tới thì phải nói chứ, Liễu Y định gọi lần nữa, thấy có người đến gần, ngần đầu nhìn.
Tuần Tu sau khi đi vào, mặt lạnh lẽo, thấy được bóng dáng quen thuộc, mới lộ ra được vài phần dịu dàng, ngồi trên xe lăn, coi thường ánh mắt của mấy người xung quanh, trực tiếp chỉ chỉ chỗ của Liễu Y.
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔّyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn.cŏm đưِợc-edϊt bởЇ ngōc_mٔιnstrongŌ ≧◉◡◉≦
Hải Phong trầm mặc không nói , mặt đã đen càng đen hơn, quả nhiên thiếu gia nhà mình để ý Liễu Y mà, haizz, tại sao không chọn người bình thường một chút đi chứ, đành đẩy xe lăn đi tới chỗ Liễu Y, rồi cho xe lăn dừng bên phải Liễu Y.
Tuần Tu nhìn Liễu Y trầm tư, ra hiệu cho Hải Phong, rồi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, lần này với mấy lần trước hoàn toàn khác biệt .
Hải Phong biết điều buông tay ra, sau đó đi tới quầy phục vụ, kêu một ít đồ ăn rồi tính tiền xong, liếc nhìn hai người bên kia, trực tiếp đi ra xe, chờ đợi.
Liễu Y chớp mắt hai cái, nghiêng đầu Tuần Tu, hồi nãy thấy ở bên kia, sao giờ lại ở kế bên mình rồi, nhớ tới cái gì đó nói: "À, đã lâu không gặp."
Tuần Tu nhìn Liễu Y, trong lòng gợn sóng, mắt không hề chớp, từ khi biết được tình cảm của mình, rất mong được gặp Liễu Y như hôm nay.
Sau khi có cảm tình với Liễu Y, Tuần Tu muốn mình quang minh chánh đại xuất hiện trước mặt Liễu Y, giải quyết mọi việc xong xuôi, vốn muốn đi gặp Liễu Y, nào Liễu Y lại phải đi quay phim, chỉ có thể chờ đợi, sau đó nghe tin Liễu Y trong lúc quay phim xảy ra chyện, vốn định đợi thêm một gian nữa để Tuần Tu diệt nhà họ Đường , giải quyết nhà họ Đường xong sẽ đi gặp Liễu Y, nhưng là, chỉ tại Chu Phi làm cho Tuần Tu không thể đợi thêm được nữa.
Tuần Tu nhìn Liễu Y không bị thương tích gì, mặt vẫn không có biểu cảm, khóe miệng nở nụ cười, thật may là không có việc gì, rồi gật đầu với Liễu Y, giọng nói ôn hòa: "Chính xác đã rất lâu không gặp, Liễu Y."
Liễu Y nhìn Tuần Tu có phần hơi quá, trong lòng hơi nghi ngờ, ánh mắt của anh lúc trước luôn có cái gì đó u ám, nói chuyện thì lạnh nhạt, sao mà chưa được bao lâu, lại vui vẻ rồi, qua loa nói: " Tôi đang đợi một người, còn anh."
"Tôi cũng đang đợi người, thật trùng hợp." Tuần Tu có thâm ý nói, Chu Phi bên kia có Hà Dương , còn vị tiểu Trương kia trên đường đi thì gặp bạn gái cũ, ai cũng đừng mong tới được đây.
Liễu Y tằng hắng một cái, thật là khéo, mỗi lần nhìn thấy anh ta, thì cô phát hiện thật ra vẫn còn có cái gọi là duyên phận, chỉ là, người kia có chịu tới không đây, bây giờ Liễu Y mới phát hiện ai cũng nhìn mình, suy cho cùng thì cũng không ai ngồi xe lăn mà đi tới quán cà phê .
Liễu Y nhất thời trầm mặc, mắt nhìn Tuần Tu đang mìm cười, thở dài một tiếng, những việc muốn hỏi anh ta, bây giờ lại không biết phải hỏi như thế nào, chẳng lẽ hỏi anh ta tại sao cho Hải Thành đi theo mình, rồi tại sao ra tay với nhà họ Đường.
Tuần tu nhìn Liễu Y trầm mặc, trong lòng cũng hiểu được phần nào, lần trước cho Hải Thành tiếp tục đi theo, Tuần Tu cũng biết Liễu Y thích mềm không thích cứng, sợ phiền toái, nhỏ giọng cười: "Nhìn thấy cô, tôi lại nhớ hình như tôi còn nợ tiền cơ."
Liễu Y bây giờ không còn hứng thú với tiền của Tuần Tu nữa, có lẽ người này quá mức phối hợp với mình, khiến Liễu Y vô cùng lo lắng.
Nghe Tuần Tu nói, Liễu Y cúi đầu nhìn Liễu Y nước, đưa tay sờ nhẹ, từ từ vuốt nhẹ, suy nghĩ xong mới nói: “Lần đó chỉ là thuận miệng nói , tôi đã quên rồi, nói đến nợ tiền, phải là tôi nợ anh mới đúng , hai lần trước nếu không phải anh bảo Hài Thành đi theo, tôi còn không biết làm sao đây này."
Tuần Tu ho nhẹ nói: "Coi như không có Hải Thành, cô cũng bình yên vô sự, tôi có lẽ cư xử quá mực với Đường Lễ, tiệc rượu lần trước, hắn lầm tưởng cô là bạn gái của tôi, mới xảy ra chuyện như thế, tôi không thể để có bị liên lụy được."
Liễu Y liếc mắt, cúi đầu im lặng, có lẽ Tuần Tu với Đường Lễ có ân oán, nhưng mình biết rõ, Đường Lễ ra tay với mình là do Tần Vân, anh ta cũng biết cách ăn nói đó chứ.
Một lúc sau, Liễu Y ngẩng đầu: "Nói sao đi nữa, tôi vẫn còn muốn cám ơn anh, chỉ là, tôi thật sự không cần người khác bảo vệ, tôi hiện tại chỉ là diễn viên bình thường, lại không ra ngoài thường xuyên, cho Hải Thành đi theo thật không cần thiết, Đường Lễ với anh rốt cuộc có chuyện gì, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ biết, hắn ra tay với tôi, thật sự không liên quan tới anh."
"Cô không phải trách tôi tùy tiện phái người đi theo cô là được, cảm ơn thì khỏi nói, đây là việc tôi nên chịu trách nhiệm, đợi qua một thời gian nữa, tôi sẽ bảo Hải Thành về, sẽ không làm phiền cô quá lâu." Tuần Tu nói chậm rãi, lại không chịu nhượng bộ.
Bạn đα-ηg_đọc_tru-yện_tại web_site dιen-dάnleqųydΌn.co-m được-edιt bởiږ ήgٕσc-mλnstrongφ, cám-ơn bạη-đã đọc-trЏyện mình edЇt ≧◔◡◔≦
Liễu Y thoáng nhìn, cô rốt cuộc không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì, cũng gặp qua mấy lần, mỗi lần không thấy vui vẻ gì, người này nhiều thứ Liễu Y căn bản không muốn tin.
Tuần Tu thấy không khí nặng nề, ánh mắt u ám, ngay sau đó nói: "Đúng rồi, tôi ngôi đây không sao chứ, bạn của cô chừng nào tới."
Liễu Y buồn bực, anh nãy giờ ngồi đây, còn tới hỏi cái này vấn mà giờ mới hỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhớ tới cái gì đó, nhìn xung quanh, Chu Phi sao còn chưa tới chứ, thuận miệng nói: "Không sao, hẹn lúc ba giờ, cũng sắp đến."
"Thì ra là giống như tôi, hẹn tôi tới mà không thấy đâu. " Tuần Tu nói .
Liễu Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tuần Tu, muốn nhìn ra được chút gì từ khuôn mặt kia, nhưng trừ làn da trắng nõn thì không nhìn ra được gì, đưa tay khẽ vuốt trán, sao cô cảm thấy câu nói này không bình thường.
"Còn bạn của anh? " Liễu Y thử hỏi.
"Bạn của tôi, là bác sĩ." Tuần Tu thuận miệng trả lời, nhìn chằm chằm Liễu Y .
Mặt Liễu Y cứng đờ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Tuần Tu biết Liễu Y đang nghĩ gì, nhưng lại không nói, mà chỉ cười cười, chán nản nói: "Tôi bây giờ như thế này, không biết có tìm được bạn gái không."
Mặt Liễu Y tiếp tục cứng đờ, không nói thì thôi, sao anh ta nói mình lại cảm thấy có ý gì đó, hơn nữa, chân anh ta có bị gì đâu chứ, quá giả tạo, Liễu Y thầm than, chẳng lẽ là anh ta sao.
Tuần Tu nhìn Liễu Y, khóe miệng cười nhạt: "Tôi cũng biết rõ, tôi như vậy , rất khó tìm người thích hợp, nếu bạn giới thiệu, tôi cũng không ngại tới xem sao, nói không chừng sẽ gặp được người thích hợp."
Mặt Liễu Y càng đơ ra hơn nữa, chớp mắt, mình nghe nhầm sao, nếu quả thật là anh ta, Liễu Y chắc chắn sẽ không tin, Tuần Tu có điều kiện như thế, cho dù không cách nào đi lại, cũng không cần phải đi xem mắt.
"Anh nói anh là tới xem mắt sao?" Liễu Y ngẩng đầu hỏi.
Tuần Tu cười như không cười gật đầu, nói: ‘Uh, đúng là như thế."
Liễu Y vừa định nói , điện thoại vang lên, mắt sáng lên, thật đúng lúc, rồi gật đầu với Tuần Tu, sau đó nghe điện thoại.