Edit by Mặc Hàm
Đại sự gần đây nhất của Thiên đình chính là Chiêu Tịch linh quân là chuông cổ ngàn năm biến hóa thành linh trở về tiên giới. Chiêu Tịch linh quân chân thân là thượng cổ thần khí, từng lập không ít chiến công, thấm nhuần tinh hoa ngàn năm của thiên địa, khi sắp hóa ra hình người, lại bị Thiên Hổ tướng quân dưới trướng Văn Huy tướng phá hư. Lần này y thuận lợi trở về, Thiên Đế vô cùng vui vẻ, ban thưởng vô số, khiến cho thiên thần khác đều hâm mộ không thôi.
Cung điện thiên đế ban cho vẫn đang tu sửa, Chiêu Tịch linh quân nhất thời tìm không được chỗ ở, mấy ngày đầu tạm trú trong cung Thiên Đế, sau đó liền theo Văn Huy thiên tướng trở lại cung điện của hắn. Liền có người đứng xem vụng trộm hướng Thiên Đế nói: “Văn Huy thiên tướng cùng Chiêu Tịch linh quân ở thế gian sinh ra tình cảm, không biết đến Thiên Đình, có thể…” Thiên Đế thở dài, “Trẫm áy náy với Chiêu Tịch, hại hắn vô duyên vô duyên hạ phàm chịu khổ cả đời. Văn Huy xưa nay lạnh lùng vô tình, giữa hai người này, không phải là chuyện tốt.”
Chiêu Tịch linh quân liền ở trong cung điện của Văn Huy thiên tướng. Là thời tiên giới thái bình, Văn Huy thiên tướng là một võ quan sớm đã chơi bời nhàn rỗi mấy trăm năm, Chiêu Tịch linh quân vừa mới được liệt vào hàng tiên ban, dù sao cũng vô sự. Giao tình giữa Văn Huy thiên tướng cùng chúng tiên rất bình thường, Chiêu Tịch linh quân cũng không thích náo nhiệt, mấy ngày qua rất ít tiên hữu đến thăm nhà. Hai vị tiên mắt to trừng mắt nhỏ, cả ngày chỉ có thể chơi cờ, uống trà, ở trong sân phơi nắng.
Cờ là tàn cuộc, trước đây đã đánh một nửa. Văn Huy thiên tướng đem từng quân cờ đặt ở trên bàn cờ, không chút nghĩ ngợi, còn không chần chờ, tựa hồ nhắm mắt lại liền có thể vẽ ra. Chiêu Tịch linh quân yên lặng đem ánh mắt từ trên mặt hắn chuyển đến bàn cờ, cầm quân trắng nhẹ nhàng thả xuống. Văn Huy thiên tướng thì chậm, dường như phải nhớ lại hồi lâu mới có thể nhớ ra mấy bước trước đi là cái gì. Mỗi ngày hắn chỉ chơi trong thời gian một chén trà, lâu ngày liền suy luận mệt mỏi. Bàn cờ đặt ở trong viện, mỗi ngày đánh một chén trà, ván cờ này dường như vĩnh viễn cũng không xong.
Hai vị tiên ở chung một phòng, ngủ chung giường. Đêm dài yên tĩnh, mỗi người ôm góc chăn, chiếm cứ một bên. Tiên thể dù sao cũng không thể so với phàm thai, ăn không phải ngũ cốc hoa màu, thất tình lục dục đều nhạt đi rất nhiều, tất nhiên sẽ không sinh ra chuyện thiên lôi địa hỏa gì. Chúng tiên thiên đình đều biết bọn họ từng có một đoạn tình duyên ở thế gian, có lẽ là nhàm chán đến mức, mỗi người đều phí tâm suy đoán quang cảnh trong một cái trướng mềm này. Nhưng chúng tiên sợ là phải thất vọng, giữa Văn Huy thiên tướng và Chiêu Tịch linh quân, tương kính như tân, so với nước ở hàn hồ còn thuần khiết và lạnh lẽo hơn
Chung quy vẫn là có khúc mắc. Ở thế gian hoàn toàn không biết gì thì thôi, trở lại thiên đình, nhìn thấu hồng trần một đời, lại không có gì đẻe nói.
Chiêu Tịch linh quân ngẫu nhiên nửa đêm tỉnh lại, ánh trăng rơi ở trước giường một mảnh thanh hàn, Văn Huy thiên tướng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, trong mắt mang theo dục vọng gần như điên cuồng. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại khôi phục lạnh nhạt, thấp giọng nói: “Ngủ đi.” Dung mạo Chiêu Tịch linh quân không có gì khác nhiều so với dung mạo ở thế gian, chỉ là quanh thân nổi lên tiên khí, tự nhiên không thể so sánh. Y cầm lấy tay Văn Huy Thiên, an tĩnh đặt ở bên cạnh, nhắm hai mắt.
Một ngày trên trời, bằng một năm ở trần thế. Chiêu Tịch linh quân trở lại Thiên Đình còn chưa tới một tháng, thỉnh thoảng sẽ mơ đến phàm giới. Người thường mơ thấy nhất, chính là mình ở biển lửa, đầy nước mắt, mặt đầy tuyệt vọng. Nhiệt độ không khí nóng đến nỗi y không thể nhúc nhích, khói hít vào khiến y không thở nổi, ngọn lửa từng chút từng chút liếm xiêm y, da, tóc, cốt nhục. Y không biết mình đến tột cùng là bị thiêu sống hay là hít thở không thông mà chết. Thời điểm sắp chết, sợ hãi trước nay chưa từng có tập kích trong lòng, Chiêu Tịch linh quân ở trong mộng phát ra một tiếng nức nở thật dài, giơ cánh tay lên trên không trung quơ qua quơ lại, lại bị ai đó bắt lấy, “A Chiểu!”
Xưng hô trước đây từ trong miệng Văn Huy thiên tướng thốt ra, Chiêu Tịch linh quân mở hai mắt, thở dốc, ký ức cả đời như thủy triều tràn vào trong đầu. Hắn và y từng lừa gạt thương tổn lẫn nhau, cũng từng nương tựa lẫn nhau. Thời điểm sắp chết y cuối cùng cũng hiểu được, tình cảm của mình đối với hắn kỳ thật đã sớm hơn rất nhiều thứ, ví dụ như tính mạng, ví dụ như tự do, đáng tiếc đã quá muộn. Văn Huy thiên tướng nắm chặt cánh tay y, trên mặt tất cả đều là vẻ âu lo. Tóc Chiêu Tịch linh quân bị mồ hôi ướt đẫm, phảng phất như đã đi qua đám cháy một lần, trên cánh tay bị hắn bất giác bóp đến đau đớn, trí nhớ thân thể cũng chậm rãi từng chút từng chút hiện lên.
Chiêu Tịch linh quân chậm rãi tiến lại gần, hôn lên môi Văn Huy thiên tướng. Vẻ mặt người sau giật mình, duy chỉ có không có tình dục. Chiêu Tịch linh quân nâng tay khẽ vuốt ve sườn mặt hắn, cười cười, lại cơ hồ kêu nước mắt rơi xuống, “Ta đã bị thiêu chết một lần, vì sao còn muốn ở trong mộng đêm đêm lại chết một lần nữa?” Trong mắt Văn Huy thiên tướng phát ra thống ý vô hạn, giữ chặt cằm y, hung ác chặn miệng y lại.
Thần tiên chết tiệt! Đi thanh tâm quả dục của hắn! Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa, phảng phất như trời lở đất nứt, chỉ có dưới trướng mềm hết thảy đều mạnh khỏe. Văn Huy thiên tướng thô bạo xé rách quần áo rên người Chiêu Tịch linh quân cùng mình, khẩn cấp nâng chân y lên. Chiêu Tịch linh quân đã cương cứng, nghênh đón ngón tay hắn, rời khỏi mặt giường. Hiện giờ đều là tiên thể, sẽ không dễ dàng bị thương nữa, Văn Huy Thiên vội vàng rút ngón tay ra, liền thoáng cái đem dương vt của mình đưa vào.
Cho dù là thân thể thần tiên, bên trong vẫn nóng rực như cũ. Văn Huy thiên tướng cúi đầu hôn Chiêu Tịch linh quân, một khắc cũng không nỡ buông ra, hạ thân càng là ưỡn thắt lưng rút ra, cố nén từng đợt khoái cảm bức lên ót. Chiêu Tịch linh quân nâng thắt lưng thừa nhận hắn, trong thân thể dường như có cái gì muốn tràn đầy ra ngoài, khi hắn xâm nhập thì thỏa mãn khoái hoạt nói không nên lời, khi hắn rút ra thì không nhịn được trong tâm hoảng hốt trống rỗng. Vách thịt bên trong không tự chủ được khuấy động, dường như muốn dán vào từng đường cong và gân tính khí của Văn Huy thiên tướng thuận theo tâm ý của chủ nhân, gắt gao cắn nó, khiến nó vĩnh viễn không rời đi.
Văn Huy thiên tướng sắp đến cực hạn, lại không chịu xuất tinh, buông thân thể Chiêu Tịch linh quân xuống, lui ra. Chiêu Tịch linh quân chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, hoảng loạng bắt lấy hắn. Văn Huy thiên tướng hôn lên mắt y, an ủi nói: “A Chiểu, đừng sợ, ngươi tự mình đến đi.” Chiêu Tịch linh quân ngồi vào trong ngực hắn, phía sau chậm rãi nuốt vào cự vật, một khắc cũng không chịu nghỉ ngơi, rên rỉ vặn vẹo thắt lưng. Văn Huy thiên tướng nhìn vào mắt y, thỉnh thoảng cúi đầu hôn y. Toàn thân Chiêu Tịch linh quân đều đang phát run, lại không nguyện ý làm chậm tốc độ, răng cắn môi, vẫn như cũ không nhịn được thanh âm, cuối cùng dứt khoát há mồm gọi tên kia: “Chử Huy, Chử Huy…”
Thanh âm vỡ vụn, phảng phất không chịu nổi tình ý trong đó. Rõ ràng ở thời khắc thân mật nhất phát ra tiếng kêu, vì sao lại khiến người ta thương tâm như vậy? Văn Huy thiên tướng nâng lấy mông của y, dùng sức đâm vài cái, tiết ra ngoài. Đầu Chiêu Tịch linh quân vô lực dựa trên vai hắn, bạch trọc bắn ra dính vào trong bụng bọn họ, thậm chí dính vào trên mặt. Hai vị tiên ôm nhau nằm xuống, Văn Huy thiên tướng nhìn Chiêu Tịch linh quân, “A Chiểu, ta sẽ không để ngươi nằm trong giấc mộng này nữa.” Chiêu Tịch linh quân nở nụ cười, lại nói: “Ta ở trên trời chờ ngươi mười hai ngày. Ta vốn hy vọng chờ ngươi lâu hơn, nhưng vừa nhìn thấy ngươi qua những ngày tháng đó, còn không bằng sớm trở về.” Văn Huy thiên tướng nói: “Khi đó ta không biết sau khi chết mới có thể gặp lại ngươi, hại ngươi chờ lâu như vậy.” Chiêu Tịch linh quân quay mặt, nước mắt tràn ra, “Ta bất quá chờ mười hai ngày, ngươi ở hạ giới sống một mình sống mười hai năm.” Văn Huy thiên tướng ôm lấy mặt y, hôn đi nước mắt, “A Chiểu, đừng khóc. Thì ra cũng không phải ngươi không chịu tha thứ cho ta, bằng không sao thành quỷ cũng không đến báo mộng cho ta?”
Chiêu Tịch linh quân rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu vùi mặt vào cần cổ hắn. Chỗ da kia ướt một mảng lớn, y lại đột nhiên nổi giận cắn Văn Huy thiên tướng một cái. Máu thịt từ từ tràn ra trong kẽ răng y, môi Chiêu Tịch linh quân mấp máy niệm chú, sau đó ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vết thương. Dấu vết lúc trước không còn tồn tại, trên cổ Văn Huy thiên tướng lại xuất hiện một sợi dây như ẩn như hiện. Chiêu Tịch linh quân rưng rưng cười nói: “Bản thể ta là một cái chuông, từ trước đến nay dây chuông luôn ẩn giấu. Bây giờ buộc nó vào ngươi, sau này ta đi bất cứ nơi nào, ngươi có thể tìm thấy ta.” Văn Huy thiên tướng vuốt ve sợi dây thừng kỳ thật không hề có xúc cảm, mỉm cười nói: “A Chiểu, ngươi cuối cùng cũng đáp ứng không bỏ lại ta nữa.”
Ngày hôm sau, liền có người tốt thì thầm với Thiên Đế về một hồi tình sự đêm qua. Thiên Đế chỉ có thể thở dài thêm một hơi, sai tiên đồng gọi hai tiên tới. Kỳ thật cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là cung điện Chiêu Tịch linh quân còn chưa tu sửa xong ước chừng phải để làm chuyện khác, cũng chỉ có thể ủy khuất y, cùng chen chúc một chỗ với Văn Huy thiên tướng. Hai vị tiên cùng nhau đến, liếc nhau, bái tạ Thiên Đế
Hai vị tiên trở lại cung điện, nhìn thấy bàn cờ trong sân, không khỏi mỉm cười, ngồi xuống. Lại là một chén trà đi qua, Văn Huy thiên tướng sẽ chuyển nắp trà, liền muốn nói một câu ngày mai lại chơi. Sợ là mười hai năm cô tịch kia, cũng không nỡ đánh cờ cho xong, cho dù lần thứ hai tách ra, cũng có thể bày ra tàn cục, nhìn cờ nhớ người. Chiêu Tịch linh quân cười nhạt, theo hắn đi. Y không sợ đánh cờ không xong, cũng không sợ chút tâm bệnh này của Văn Huy thiên tướng tạm thời không khỏi, bởi vì tương lai lâu dài, y nguyện lấy vĩnh viễn làm hạn định, hứa hẹn ở bên cạnh người kia.