Edit by Mặc Hàm
Tinh thần hoàng đế không tốt lắm, một ngày luôn có sáu bảy canh giờ đang ngủ. Hắn sốt cao không hạ, Trương thái y dứt khoát chuyển đến tẩm cung, tạo ra một gian phòng nhỏ tự mình sắc thuốc cho hắn. Thuốc kia vì độc đại khái có tác dụng thúc giục nôn mửa, Hoàng đế thường ngủ đến một nửa bừng tỉnh liền nôn, khiến thái giám luống cuống tay chân đi gọi thái y.
Mùi trong phòng khó ngửi, ta ở dưới hành lang ngoài cửa sổ, chờ Hoàng đế tỉnh lại mới đi vào xem một chút. Hắn tỉnh lại, liền tuyên trạng nguyên vào điện, cố gắng chống đỡ tinh thần thảo luận một ít chuyện triều chính, đầu tiên hỏi là đoàn thám hoa có đi Lương quốc hay không. Trạng Nguyên đạo vài ngày sau khi Hoàng đế rời cung đã xuất phát, hắn dường như thở phào nhẹ nhõm. Hoàng đế trước khi rời cung đem quốc sự phó thác cho mấy lão thần, đối với những người khác chỉ nói mình ở trong cung tĩnh dưỡng, một đi một lần, ngoại trừ Trạng Nguyên cùng mấy thần tử kia, lại không ai biết hắn đã dạo một vòng ở cửa ải Quỷ Môn. May mà trong triều cũng không có đại sự, không cần hoàng đế hỏi từng cái.
Bọn họ cùng nhau nói chuyện, khó tránh khỏi nhắc tới ngoài cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ta ở một bên nghe, mơ hồ hiểu được đại khái. Lúc ấy Hoàng đế mang theo đại hoàng tử đi trấn nhỏ phía nam, trên đường sắp tới bị một đội nhân mã tập kích, người đứng đầu chính là Bảng Nhãn. Hoàng đế bị chém bị thương, may mà thái giám biết trạng nguyên đang ở vùng lân cận đến cầu cứu, lúc này mới mang theo quan binh chạy tới cứu giá. Đại hoàng tử đi theo Bảng Nhãn, mà Hoàng đế phát hiện trên đao có độc, vội vàng hồi cung.
Trạng nguyên vốn ôm một bụng đầy oán giận đối với đại hoàng tử, lần này cuối cùng cũng dám ở trước mặt Hoàng đế phát tác ra. Hoàng đế cũng không phụ họa, nghe xong phiền liền bảo hắn cút. Ta ở ngoài cửa sổ nghe được tê dại, bảng nhãn đến cứu đại hoàng tử hẳn là đã mưu tính từ sớm, trạng nguyên kịp thời cứu giá cũng chưa chắc đã không phải do hoàng đế sớm an bài. Bằng không hắn cải trang ra ngoài, vốn không ai biết mục đích, mà trạng nguyên lại có thể xuất hiện ở vùng phụ cận?
Vào ban đêm, hoàng đế tựa vào đầu giường và đọc một lá thư dưới ánh nến. Ta đến gần một chút, lại phát hiện bức thư kia đúng là mấy tháng trước đại hoàng tử viết cho bảng nhãn, nói với hắn chút chi tiết trị thủy kia, không biết từ khi nào Hoàng đế kêu người sao chép một lần lưu lại trong tay. Hắn cầm bút đỏ, nhẹ nhàng khoanh tròn mấy chữ trên thư, thất thanh cười nói: “Tầm, Cơ, Xuất, Cung, Kiến, Cơ, Hành, Sự.” Tám chữ kia sắp xếp thành một đồ họa, ước chừng là binh trận nào đó, ta không hiểu lắm. Hoàng đế ném bút xuống đất, chậm rãi nói: “Thế nhưng ở dưới mí mắt trẫm, còn kêu người đi theo một đường, A Chiểu thật sự có bản lĩnh tốt.” Hắn vươn ngón tay ra, dọc theo vòng tròn màu đỏ phác họa lại, khóe miệng hơi nhếch lên, “Phi Long. Hay cho cái tên Phi, được lắm Phi Long tướng quân.”
Hoàng đế không phải ngu ngốc, chuyện đến nước này làm sao còn có thể không hiểu được? Hắn cầm thư ra, ánh mắt nhìn về phía ta, mỉm cười nói: “Hổ là nhớ A Chiểu sao? Trẫm lập tức tìm hắn trở về làm bạn với ngươi!”
Hắn mặt lộ ra ý cười, ngữ khí lại lạnh đến cực điểm, ta nghe được kinh hãi, không khỏi lui về phía sau. Hoàng đế chậm rãi đem phong thư kia trong tay bóp nát, “Chính là phi long, trẫm lại muốn đem hắn từ trên trời kéo xuống, bảo hắn cả đời không bay nổi! ”
Hoàng đế vốn một mực tìm kiếm Phi Long tướng quân, hiện tại càng không có khả năng buông tha đại hoàng tử, ta lại không biết hắn còn giữ lại thủ đoạn như thế nào. Dù sao tinh thần hắn cũng không tốt, nhắm mắt ngủ say. Trời mưa bên ngoài, ta nằm trước giường, lặng lẽ cùng hắn. Nửa đêm bỗng nhiên vang lên sấm sét, một tia chớp bổ qua, Hoàng đế nhíu mày, ngủ cực kỳ bất an. Hô hấp của hắn trở nên hỗn loạn, tôi đoán hắn muốn nôn mửa một lần nữa, nhưng nghe hắn mơ mơ hồ hồ nói: “A Chiểu, không được đi!”
Rõ ràng là giai điệu nghiến răng nghiến lợi, trong đêm mưa gió, lại khiến ta bỗng nhiên khó chịu.