Edit by Mặc Hàm
Hai người thở hổn hển, ôm nhau nằm trong chốc lát, đại hoàng tử ngồi dậy nói: “Lần này thật sự muốn tắm.” Hoàng đế kéo y lên, cùng nhau đi về phía hồ, đợi xuống nước, gọi nô tài đưa lên rượu đã ướp lạnh. Hai người tựa vào bên hồ hồ, bung chung rượu chậm rãi uống vào, thỉnh thoảng nhìn nhau cười.
Đại hoàng tử đỡ trán, cười khẽ lắc đầu, “Không biết là uống rượu hay ngâm lâu, có chút choáng váng, ta đi lên trước.” Hoàng đế nói, “Trẫm lên cùng ngươi.” Đứng dậy cầm khăn vải mềm khô khoác lên người đại hoàng tử, lại trở lại dưới gốc cây kia. Hai người sóng vai nằm trên mặt đất, đại hoàng tử cười nói: “Ở hoàng cung đã lâu, khó được đi ra trộm được nửa ngày nhàn rỗi, thật sự là giống thần tiên.” Hoàng đế hỏi: “A Chiểu trước kia ở Tố quốc, cũng thường xuyên chạy ra khỏi cung chơi sao? “Đại hoàng tử cười rộ lên, “Ta tuổi cũng không nhỏ, sớm đã có phủ đệ của mình ở ngoài cung, nhưng nhàn tản khoái hoạt như vậy, lại chưa bao giờ có.”
Hoàng đế nghiêng đầu lẳng lặng nhìn y, sau đó đứng dậy không biết lấy ra một vật từ đâu, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt đại hoàng tử. Thứ kia cũng chỉ lớn bằng nửa bàn tay, theo động tác lắc lư phát ra tiếng vang thanh thúy, không phải vàng không phải ngọc. Đại hoàng tử kinh ngạc nhận lấy, “Đây là cái gì? Nhìn như một cái đồng hồ thu nhỏ lại, chất liệu cũng rất kỳ quái.” Hoàng đế nói: “Là một vị thầy bói đưa cho trẫm khi còn nhỏ, nói có liên quan mật thiết đến mệnh cách của trẫm ——” Hắn còn chưa nói xong, ta đột nhiên xông lên, ngầm lấy cái chuông nhỏ kia, chạy ra thật xa mới quay đầu lại nhìn hai người kia.
Một trận gió lớn thổi qua, thổi khắp hoa rơi đầy đất như bão tuyết mê loạn. Ta hoảng hốt chỉ muốn hô to, lại không rõ vì sao mình lại như thế, trước mắt đứt quãng hiện lên mấy hình ảnh —— tuyết rơi đầy trời, chuông phi kim phi ngọc, còn có ta.
“Hổ, làm sao vậy?” Đại hoàng tử lo lắng nhìn ta, xa xa vươn tay về phía ta. Những ý niệm loạn thất bát tao kia trong đầu dần dần biến mất, ta lấy lại tinh thần, đi về phía hai người, đem chuông trả lại cho đại hoàng tử. Hoàng đế kéo chuông trên cổ ta, “Hổ sao thấy tiếng động liền ngậm bỏ chạy? Đó là của A Chiểu, cái này mới là của ngươi!” Đại hoàng tử quay đầu lại giật mình nói: “Hoàng thượng?” Hoàng đế cười nói: “Trẫm đưa nó cho A Chiểu được không?” Đại hoàng tử một mặt lắc đầu, một mặt lại nhịn không được đánh giá lắc cái chuông, yêu thích không nỡ buông tay. Hoàng đế mỉm cười, đem sợi chỉ màu đỏ trên chuông nhỏ treo ở cổ đại hoàng tử. Đại hoàng tử cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Đa tạ Hoàng Thượng, ta luôn cảm thấy đã gặp nó ở đâu rồi.” Hoàng đế cười rộ lên, “Trẫm lần đầu tiên thấy, cũng cảm thấy như vậy.”
Thì ra cảm giác đã từng quen biết, cũng không chỉ có ta có. Nhưng bọn họ chỉ là phàm nhân lại chưa mở thiên nhãn, đối với cảm ứng của nó chỉ giới hạn ở nơi này.
Ta sững sờ đứng ở một bên, nhìn gió thổi lên cánh hoa, thật giống như một trận tuyết rơi dày. Đại hoàng tử tán thưởng nói: “Hoa đào ở Tố Quốc rất hiếm, ta chưa từng thấy cây đào lớn như vậy.” Hoàng đế nói: “Trước kia trẫm đã đi qua một địa phương phía nam, hoa đào nở còn đẹp hơn nơi này, ngay cả gió cũng thơm, nước đều được phủ ánh hồng.” Đại hoàng tử nghe được vẻ mặt lộ vẻ say mê, Hoàng đế xoay người ôm y vào trong ngực, khẽ hôn lên trán y, “Trẫm đưa A Chiểu đi được không?” Đại hoàng tử cười, lại có vẻ có chút nghịch ngợm, “Ngày mai ta sẽ đi. Hoàng đế cười to, “Được! Ngày mai trẫm sẽ dẫn A Chiểu đi ngắm đào.”
Hoa đào ở phía bắc đã tàn, làm sao có thể ở phía nam thưởng đào?
Ý niệm này, lúc ấy ta lại không nghĩ tới.
Họ bị mê hoặc bởi hoa đà, quên mất điều này? Hay là cảnh trí quá đẹp, ngược lại không muốn nhớ kỹ?
Hoàng đế cùng đại hoàng tử, đến tột cùng ai thông minh hơn ai ngốc hơn? Ai có nhiều tình cảm hơn, ai tàn nhẫn hơn?
Ta chỉ biết ngày hôm sau bọn họ liền cải tranh đến phía nam, mà nửa tháng sau trở về, lại chỉ có một mình Hoàng đế.