Edit by Mặc Hàm
Ta miễn cưỡng ngủ một giấc, lúc thức dậy đã là buổi trưa. Hoàng đế tuy rằng hung tàn hiếu chiến, nhưng về mặt chính sự rất cần cù, ban ngày bình thường ở trước điện, chạng vạng mới trở về tẩm cung.
Trong cung điện rất yên tĩnh, buổi sáng nô tài quét dọn xong tẩm điện, mỗi người đều biến mất. Hai ba nữ tỳ tụ tập cùng một chỗ nghị luận thị phi dài ngắn ở hậu cung, cũng không sợ bị người nghe thấy thì sẽ bị rút đầu lưỡi. Ta buồn bực chán ngán, đứng dậy run rẩy lông, ra khỏi hoa viên tùy hứng đi dạo.
Không biết tại sao liền đi tới bên ngoài Trắc cung. Trắc cung rất lớn, ở bên trong đều là diện mạo sủng ái vô phong vô hào, có nam có nữ, có mới có cũ. Ta men theo hơi thở, tìm được sân của Hoàng tử Tố Quốc. Hai hoàng tử ở trong một gian phòng, ta đứng ở ngoài cửa sổ, bàn tay trước đẩy cửa sổ ra.
Trong phòng bày biện cũ nát, so với tẩm cung của Hoàng đế thật sự là khác nhau một trời một vực. Ta không nhìn thấy người hầu, đại hoàng tử bưng một chén thuốc ngồi ở trước giường, múc một muỗng tiến đến bên môi đệ đệ, dỗ dành nói: “Ngươi thừa dịp nóng uống thuốc. “Nhị hoàng tử kia dĩ nhiên tỉnh lại, nửa ngồi tựa vào đầu giường, đôi mắt xinh đẹp dần dần nổi lên sương mù, thật khiến người ta trìu mến, “Uống thuốc làm gì? Thân thể tốt rồi lại để cho tên trộm kia đoạt đi? Nước mất nhà tan, trở thành nam sủng, sống cũng không có ý nghĩa. “Đại hoàng tử nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không sống, chẳng lẽ chết sao? “Nhị hoàng tử đột nhiên nâng mắt lên, lưu ly dập lửa, cơ hồ muốn sụp đổ ra khỏi hỏa tinh, “Hoàng huynh nói đúng! Đường đường là nhị hoàng tử Tố Quốc ta cứ như vậy tìm chết, chẳng phải là làm tên tặc kia chê cười sao? Một ngày nào đó, ta nhất định phải mượn tay tên tặc kia, phục hồi non sông tươi đẹp của ta! “Đại hoàng tử thấy hắn cuối cùng cũng chịu uống thuốc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau suy nghĩ nói: “Hiện tại trong hoàng cung của hắn, ngươi cũng đừng gọi là tặc, để cho người khác nghe thấy, không khỏi mang đến tai họa. “Nhị hoàng tử không thể tưởng tượng nổi nói: “Hoàng huynh chẳng lẽ còn sợ tên tặc kia? Tai họa? Có chuyện gì còn có thể tồi tệ hơn tình cảnh hiện tại của ta và huynh? “Dứt lời, trong mắt lộ ra một chút miệt thị.
Đại hoàng tử không trả lời nữa, giữa hai huynh đệ nhất thời an tĩnh. Nhị hoàng tử bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bưng chén thuốc trong tay chần chờ nói: “Hoàng huynh, thuốc này…” Đại hoàng tử lạnh nhạt nói: “Ta hỏi tổng quản Trắc cung đòi được. “Nhị hoàng tử thần sắc mấy phen biến hóa, vừa nhục nhã vừa hổ thẹn, cuối cùng thế nhưng vẫn khinh bỉ nhiều hơn một chút. Đại hoàng tử cũng không thèm để ý, nở nụ cười nói: “Ngươi chớ nghĩ nhiều như vậy, trước uống thuốc. Ta đi tìm ít nước, hai người tắm rửa sạch sẽ một chút.”
Ta nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, nhị hoàng tử này chính là bộ dáng bạch nhãn lang. Hai người trong phòng cả kinh, đồng loạt quay đầu nhìn ta. Nhị hoàng tử ba ném chén, không biết là tức hay sợ, cả người phát run, “Người nào nuôi súc sinh! Ta, ta giết con súc sinh này, tốt xấu gì cũng có ác khí! “Đại hoàng tử đau lòng nhìn xuống đất, đỡ hắn vững vàng, “Ngươi phát điên cái gì? Đây là hổ không phải là mèo, ngươi nói giết thì giết? “Dứt lời đứng dậy che rèm giường, khập khiễng đi tới bên cửa, mở cửa nhìn về phía ta.
Y quả nhiên không sợ ta —— ta thầm nghĩ. Đại hoàng tử còn mặc xiêm y buổi sáng kia, tóc rối bời sắc mặt cũng không đẹp, y hướng ta cười cười, bước qua cánh cửa hướng ta đi tới. Theo sự tiêu sái của y, mơ hồ truyền đến mùi máu tanh, thú loại trời sinh đối với việc này mẫn cảm, mặc dù thành tiên cũng không sửa được, ta không khỏi đứng thẳng thân thể, lông cả người cũng dựng thẳng lên.
Y dừng bước, nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt tất cả đều là tò mò. Trong lòng ta có không cam lòng, hoàng cung này ngoại trừ hoàng đế ai nấy đều sợ ta, vì sao người này lại là dị chủng? Ta nghiến răng, trong cổ họng phát ra uy hiếp gầm nhẹ, cảnh cáo y không được tới gần nữa. Trong mắt y nhiễm chút hoang mang, lẩm bẩm: “Làm sao có thể chạy tới đây? Mi có đói không?”