Edit by Mặc Hàm
Rốt cục đợi đến ngày thi xuân chấm dứt, quan phê duyệt bắt đầu đóng cửa chấm bài thi, đại hoàng tử đúng hẹn đem bài thi giao cho Hoàng đế.
Hai người ngồi trong tẩm điện, một cái bàn cạnh nhau hai cái ghế. Hoàng đế mở bài thi ra, nhíu nhíu mày nói: “Ngươi chỉ trả lời một câu? “Đại hoàng tử nói: “Đề trước đều là nói nhảm, Hoàng Thượng chân chính muốn thi chẳng lẽ không phải là đề cuối cùng?” Hoàng đế bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, cầm bài thi tinh tế xem.
Ngày đó Hoàng đế cùng chúng thần ở ngự thư phòng thảo luận đề thi, ta tuy buồn ngủ một giấc, nhưng cũng nghe đại khái. Câu hỏi cuối cùng, chính là bảo thí sinh nói về cục diện thiên hạ hiện nay. Hiện tại, thiên hạ chia làm hai, Chử quốc phía tây và Tân quốc phía đông, vốn là các nước đều bị hai người này thôn tính, chia sẻ thiên hạ. Hoàng đế xem xong bài thi, nghiêng đầu nghiêng đầu về phía đại hoàng tử, có chút khó tin nhíu mày, “A Chiểu dĩ nhiên là chủ chiến phái?”
Đại hoàng tử thản nhiên nói: “Hiện giờ thiên hạ chỉ còn lại hai nước chia nhau, quốc lực tương đương, không phân cao thấp. Không chiến thì hòa, bất hòa tức chiến, không có lựa chọn khác. Hoàng đế Tân quốc vốn là chủ hòa, đáng tiếc tuổi tác đã cao, triều chính do mấy nhi tử quản lý. Lão hoàng đế đến nay vẫn không lập thái tử, bọn họ muốn tranh thái tử, tuổi trẻ khí thịnh mỗi người đều muốn có một thành tựu, tuyệt đối không muốn thủ hòa. Mà Hoàng Thượng——” Y nở nụ cười, “Ngươi diệt Tố quốc, không phải là vì thêm một chiến đạo công kích Tâm quốc sao? ”
Hoàng đế nhìn y trong chốc lát, “Trẫm cùng ngươi đàm luận vấn đề này, có phải quá…” Hắn không nói tiếp, đại hoàng tử lại lắc đầu nói: “Ta chỉ là luận sự, hiện tại là Chử quốc cùng Tân quốc thiên hạ, cùng Tố quốc đã không còn quan hệ. Hoàng đế nói: “A Chiểu viết rất tốt, binh bộ đại thần của trẫm cũng không có tầm nhìn xa trông rộng như ngươi.” Đại hoàng tử mỉm cười, “Ta dù sao cũng từng là thái tử một nước, đối với quan hệ giữa các nước, khó tránh khỏi suy nghĩ sâu sắc một chút.”
Bọn họ không có tiếp tục thảo luận, mấy ngày tiếp theo bình an vô sự. Phê duyệt quan thẩm tra xong mấy vòng bài thi, đem bài thi thượng đẳng chọn ra đưa đến ngự thư phòng. Hoàng đế xuống triều liền sai người lấy về tẩm điện, kéo đại hoàng tử cùng xem. Đại hoàng tử lúc đầu còn có băn khoăn, “Mấy thứ này bảo ta xem không thích hợp. Hoàng đế lại nói: “Xem chơi thôi.”
Cũng không biết thí sinh mỗi người đều viết đáp án buồn cười hay không, hai người thường nhìn trước cúi sau ngửa ra sau, vui vẻ khôn tả. Thỉnh thoảng cũng có bình luận đứng đắn, nói chuyện vui vẻ, lơ đãng quyết định vận mệnh của một thí sinh nào đó.
“Hoàng thượng, bài này hành văn rất tốt, quả thực từng chữ từng chữ, bút pháp thần kì sinh hoa.” “Hành văn tuy phong lưu, có tài nhưng không có chí, ngược lại có thể phái đi Văn sử viện, làm chút chuyện biên tu.”
“A Chiểu, đến xem người này như thế nào?” “Khẩu khí quá mãnh liệt, sợ là một con ngựa khỏe, khó có thể khống chế.” “Liền đem hắn ném vào đám lão đầu tử kia trước, mài dũa một chút lệ khí.”
“Hoàng Thượng mau nhìn bài này, thật sự là cười chết ta, khó có thể đem đạo lý thánh hiền méo mó thành như vậy!” “Ngược dòng mà lên, lấy lòng mọi người! Người phê duyệt rớt tròng mắt sao, vậy mà đem thứ này cũng trình lên?”……
Từng đạo thủ tục như vậy, phê duyệt quan sơ thẩm tái thẩm, nhiều lần cân nhắc, tranh đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng quyết định vẫn là Hoàng đế.
Ngày trước khi kết quả thi điện được công bố, Hoàng đế đã kể lại với đại hoàng tử một lần, trong lòng định ra thứ tự của ba người đầu tiên. Ngày hôm sau thông báo bảng vàng, quả nhiên một người không kém.