Edit by Mặc Hàm
Trở lại trong viện ở Trắc cung, nhị hoàng tử đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chúng ta một trước một sau tiến vào. Mấy ngày không gặp, hắn gầy vô cùng, tóc tai bù xù, giống như ban ngày gặp quỷ. Đại hoàng tử đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng gọi A Tế một tiếng.
Nhị hoàng tử vào phòng, ngồi trên giường không nói một lời. Ta đứng ở cửa quan sát, trong phòng chỉ có một cái giường, góc tường đặt một cái giường thấp. Đại hoàng tử đi đến bên giường, nhị hoàng tử chỉ một giỏ màn thầu trên bàn hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra? “Đại hoàng tử nói: “Là Tiểu Nhu đưa tới, coi như cơm chiều cho chúng ta, sao đệ không ăn?” Nhị hoàng tử nói: “Đồ vật không rõ lai lịch, ta làm sao dám ăn?” Đại hoàng tử thở dài nói: “Hiện tại đệ biết rồi, ăn một cái lấp đầy bụng đi.” Nhị hoàng tử lại hỏi ngược lại: “Sao huynh không ăn? Cả đêm huynh không đói sao?” Đại hoàng tử cong lưng lại cởi quần áo, “Ta đói quá mức, hiện tại chỉ muốn ngủ, cái gì cũng không muốn ăn.”
Chiếc áo choàng đơn bào của y cởi ra, hoàn toàn trần truồng, đến góc phòng lấy chút nước, tùy ý lau qua người rồi vào trong chăn. Nhị hoàng tử đứng dậy đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi hỏi: “Huynh nói cho hắn biết?” Đại hoàng tử vốn đã nhắm mắt lại, ngẩn người nói: “Cái gì? “Nhị hoàng tử ngồi xổm xuống, nhìn thẳng y, ánh mắt lại muốn phun ra lửa, ” Huymh đe, chuyện Phi Long tướng quân nói cho Chử Huy có phải hay không? ”
Đại hoàng tử nhíu mày nói: “Ta ngay cả Phi Long tướng quân họ gì cũng không biết, có thể nói cho hắn biết cái gì?”, “Huynh nói dối ta!” Nhị hoàng tử tức giận nói, “Nếu không phải ngươi nói, hắn chịu thả ngươi trở về như vậy? Ta đêm đêm chịu khổ trên giường khốn kiếp kia, huynh cũng đừng nói cho ta biết hắn cái gì cũng không làm với ngươi!”
Đại hoàng tử dừng một chút, “Ta đã sớm nói với đệ, ở chỗ hắn một mực cậy mạnh một chút cũng không lấy được, ngươi lại không chịu nghe. Chử Huy tính tình ác liệt, đệ càng mạnh, hắn lại muốn làm nhục đệ.” Nhị hoàng tử giống như là bị nhục nhã, tức giận không thể cãi lại, “Ta chẳng lẽ không hiểu? Nhưng ta hết lần này tới lần khác không chịu cúi đầu với hắn!” Trong mắt hắn nhiễm đậm khinh miệt, đưa tay khoác lên môi đại hoàng tử, “Mỗi lần hắn nhét đồ vào miệng huynh, ta đều rất muốn nôn, Hoàng huynh, huynh không muốn nôn sao? Tối hôm qua có phải cũng liếm đồ của hắn hay không, nhưng so với bánh bao nơi đó còn ngon hơn? Là bởi vì huynh hút hắn sảng khoái đến mức bắn ra, hắn mới chịu buông tha huynh?” Hắn một hơi nói, hơi ngẩng đầu lên, “Nếu hắn dám đem đồ vật nhét vào trong miệng ta, ta cho dù bị thiên đao vạn quả, cũng phải cắn nát thứ kia!”
Đại hoàng tử lắc đầu nói: “Đệ học được những lời khó nghe như vậy từ nơi nào?” Nhị hoàng tử nhanh chóng đứng dậy, ha cười quái dị một tiếng,”Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn làm cái dáng vẻ huynh trưởng làm gì?” Hắn cầm giỏ trên bàn hung hăng ném xuống đất, bánh bao lăn xuống đất, “Đầu tiên là Tiểu Nhu, sau đó là Chử Huy, Hoàng huynh, thủ đoạn của ngươi thạt tốt! Ngươi cũng giống như mẫu hậu của ngươi, đều là…” Hắn nhếch khóe miệng, vẻ mặt khinh bỉ cười khẽ, vừa nhanh vừa ngoan độc nhiên phun ra hai chữ kia: “Tiện nhân! ”
Hắn nói xong, bước nhanh từ trong phòng chạy ra ngoài, ngay cả thiếu chút nữa bị ta vấp cũng không dừng lại. Ta ngẩng đầu nhìn lại, đại hoàng tử nằm nghiêng về phía tường, cũng không biết trong lòng y có tư vị gì. Ta thật cẩn thận tránh giỏ màn thầu, chậm rãi đi tới trước giường, lại nghe được hô hấp trầm ổn kéo dài của y —— quả nhiên mệt mỏi cực kỳ, đã ngủ thiếp đi.