Edit by Mặc Hàm
Hoàng đế lôi kéo đại hoàng tử lên long sàng, ngón tay đại hoàng tử vừa đặt trên vạt áo Hoàng đế, hắn lại cười nói một tiếng không vội, đem một sợi dây đầu giường rút ra, “Trẫm dù sao cũng là cừu nhân của ngươi, cho ngươi nhìn trẫm, cam tâm tình nguyện cũng khó. Chi bằng che mắt cho ngươi, để ngươi giả vờ là người khác. “Đại hoàng tử cúi đầu, do Hoàng đế thắt dây sa, giơ tay sờ sờ, “Lúc trước Hoàng Thượng chính là lấy nó trói tay A Tế? Hoàng đế nói: “Như thế nào, ngươi cũng muốn trói tay trẫm? “Đại hoàng tử cười khẽ ra tiếng, “Tiết Chiểu sao dám. ”
Trước mắt y nhìn không thấy, mò mẫm thay hoàng đế cởi áo, đến khi cởi hết đồ của cả hai, tiến lên nhẹ nhàng ôm hoàng đế, cúi đầu hôn bả vai hắn. Y khẽ hôn thân thể cường tráng của Hoàng đế, từng chút một hướng xuống phía dưới, không biết là vô tâm hay là cố ý, hai tay lung tung kề vào ngực Hoàng đế, đột nhiên cười ra tiếng, “Tim Hoàng Thượng đập thật gấp.” Hoàng đế ngồi ở đầu giường, hai mắt xưa nay sắc bén nheo lại, lộ ra một ít vẻ tình dục, khóe miệng nhếch lên rất cao, lại là vòng cung lạnh lùng.
Đại hoàng tử hai tay thăm dò, cầm long căn hùng vĩ của Hoàng đế, nâng ở lòng bàn tay chà xát trong chốc lát, cúi đầu ngậm nó vào trong miệng. Thứ kia quá lớn, y không thể nuốt hết nó, chỉ đành dùng tay và miệng cùng hầu hạ. Hai mảnh môi tổng hợp thành một vòng tròn nhỏ, lướt từ cán dọc lên phía trên, bên trong không biết làm ra bao nhiêu động tĩnh, nước miếng không ngừng từ khóe miệng nhỏ xuống. Hoàng đế cố gắng bình ổn hô hấp, dường như không muốn để cho y nghe thấy, ngực lại phập phồng lợi hại, bỗng nhiên đưa tay sờ lên gáy y, nhẹ nhàng vuốt ve, thở dốc nói: “Trẫm thật muốn nhổ đầu lưỡi ngươi cẩn thận nhìn xem, có phải giống như yêu tinh chia làm ba ngã hay không. Ngươi lúc trước thật lớn mật cư nhiên lừa gạt trẫm, đem khẩu kỹ tốt như vậy vụng về giấu đi. “Đại hoàng tử ngẩng mặt lên, rõ ràng không nhìn thấy ánh mắt trong miệng cũng nhét đồ vật, lại còn có thể khiến người ta nhìn thấy y đang cười, “Khi đó A Tế ở một bên, ta vô luận như thế nào cũng phải bưng giá huynh trưởng.” Y ngậm hoàng đế nói chuyện, thanh âm mơ hồ ái muội, bàn tay Hoàng đế vuốt tóc y đột nhiên căng thẳng, ưỡn thắt lưng hung tợn ở trong miệng y vài lần ra vào, bắn ra.
Đại hoàng tử đại khái bị ép nuốt hơn phân nửa, ho vài cái, bên miệng chảy xuống long tinh của Hoàng đế. Ánh mắt Hoàng đế như ngọn đuốc nhìn chằm chằm y, y tất nhiên hoàn toàn không biết gì, mò mẫm tiến lên tìm tay phải hoàng đế, nâng đến bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm lên. Y quỳ xuống giường, một mái tóc đen xõa qua lưng vai, cổ trắng tuyết như ngọc, hai mắt che vải, hai môi nuốt ba ngón tay hoàng đế, thẳng đến khi chúng nó đều ngậm ướt đẫm mới chịu buông ra. Đại hoàng tử hai tay chống giường hướng hoàng đế bò đi, cẩn thận bước lên thân thể hắn, sau đó hơi hơi nâng mông lên, đem tay phải hoàng đế kéo ra phía sau. “Hoàng thượng, người giúp ta nới lỏng nó, ta kỳ thật sợ đau.” Ngón tay Hoàng đế đặt ở sau huyệt của y, đầu ngón tay giữa cơ hồ đã đâm vào, hắn nhìn đại hoàng tử không nói một lời, đại hoàng tử chỉ coi hắn ngầm đồng ý, dẫn ngón tay hắn chậm rãi cắm vào.
Ngón tay bị ngón từng ngón đặt vào, Hoàng đế không nhúc nhích, tùy ý đại hoàng tử dắt chúng nó rút ra rút vào. Trong điện thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát của huyệt khẩu đại hoàng tử cùng hoàng đế không còn đè nén hơi thở nặng nề. Hai gò má đại hoàng tử dần dần đỏ lên, dường như không thỏa mãn động tác ngón tay kia nữa, thân thể trước sau động đậy. Y bỗng nhiên rút ngón tay Hoàng đế ra, quấn chân cưỡi lên thắt lưng Hoàng đế, một tay cầm dương vt căng phồng của Hoàng đế, một tay mở huyệt khẩu đỏ bừng của mình, cố gắng ngồi vài lần, ngay cả thanh âm cũng mang theo tiếng khóc, “Hoàng thượng, ta nhìn không thấy.”
Hoàng đế kéo thắt lưng y xuống, đại hoàng tử lớn tiếng kêu lên, long căn kia cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, cơ hồ toàn bộ đều vào. Hoàng đế đặt hai tay lên hông y thanh âm bất ổn lại nói: “Trẫm đã giúp ngươi, tự mình động.” Đại hoàng tử bám lấy cổ hắn, từ trên xuống dưới bày thắt lưng. Lúc y nâng eo lên động tác cực chậm, cơ hồ muốn rút tất cả Hoàng đế ra, lúc ngồi xuống lại đột nhiên rơi xuống, hận không thể đem mình xuyên thủng. Nếu là qua lại nhiều lần, rốt cục mất đi khí lực, trán đổ mồ hôi trượt vào đoạn dây, thanh âm gần như khàn khàn. “Hoàng thượng…” Y gọi Hoàng đế, lại cực kỳ giống như rên rỉ. Hoàng đế nắm eo y, từ dưới lên, cực nhanh đỉnh lên. Đại hoàng tử gắt gao ôm cổ hắn, rên rỉ đứt quãng vỡ vụn, tính khí kẹp ở trong bụng hai người kề sát nhau, ướt đẫm một mảnh.
“Hoàng, Hoàng Thượng, làm chết ta…” Y hồ ngôn loạn ngữ, thần sắc Hoàng đế phức tạp lên, ánh mắt đảo qua tính khí của y, cuối cùng dừng lại ở trên mặt y. Ánh mắt của y còn bị che khuất, không biết là nước mắt hay mồ hôi từ sống mũi trượt xuống, Hoàng đế bỗng nhiên phát ác, từng chút từng chút mãnh liệt cắm vào y. Đại hoàng tử thét chói tai ở cổ họng, đang muốn vỡ ra, hoàng đế hung tợn chặn miệng y lại.
Trong nháy mắt đó, hai người đồng loạt tiết ra. Hoàng đế một phen rút dây ra, ánh mắt đại hoàng tử đột nhiên gặp ánh sáng, tiết ra nước mắt, lập tức lại bình tĩnh nhìn Hoàng đế, nhìn không chớp mắt. Mặt bọn họ cơ hồ dán cùng một chỗ, sống mũi tách ra, bốn mắt nhìn nhau. Môi lưỡi đến tột cùng dây dưa như thế nào, khiến đại hoàng tử ngay cả ngón tay cũng hơi run rẩy.
Ta không biết hoàng đế có nhớ rõ ý định ban đầu của mình hay không, nhưng hắn chỉ do dự trong nháy mắt, liền xoay người đem đại hoàng tử đặt ở dưới thân.
Đại hoàng tử nhắm mắt lại mở ra, ánh mắt có chút mơ mơ không còn thanh minh. Ta lại rõ ràng nhìn thấy ngón tay y, nắm chặt dải dây kia, gắt gao bóp ở trong lòng bàn tay.