##
Trận chiến liên khối học kỳ hai, khối năm ba ngày thứ sáu. Tại nơi sâu nhất của [Sâm Nhiên Cung].
“...Hửm. Quả nhiên là cậu rất mạnh nhỉ”
Tôi đối mặt với Ochi Harutora trong thế giới đang dần sụp đổ sau khi đánh mất kho báu đặc trưng.
Thời gian đăng nhập còn lại cũng đã trở về 0. Cả Himeji, Hagoromo, Kirigaya, Iori đều đã đăng xuất và cơ thể chúng tôi thì đang ở trạng thái bán trong suốt.
Có khả năng do chênh lệch thời gian nên hai người chúng tôi mới chưa bị ném ra khỏi hầm ngục. Mà, thời điểm chỉ còn sót tôi với Ochi hệt như một loại kịch bản được định sẵn vậy.
Nhìn chằm chằm vào tôi, Ochi nói.
“Tôi không nghĩ là Touya lại thua chứ. Vì để dành cho game cuối cùng nên tôi vẫn chưa công khai gì về Iori… Cậu đúng là ứng biến rất tốt”
“Cái đấy thì tôi cảm ơn. Được kẻ chủ mưu đứng sau thao túng tất cả khen ngợi thật vinh dự”
“Ừm, đúng là rất tuyệt. Nhưng mà nhé, tôi phải xin lỗi cậu một điều”
Trong lúc cơ thể dần tan biến, Ochi hướng ánh nhìn thách thức về phía tôi.
“Tôi đã phải tận dụng hết cỡ kịch bản để thao túng game . Nào là thao túng mọi nhất cử nhất động của các học khu và đứng ở vị trí ưu thế tuyệt đối đến mức chẳng có lý do gì để thua cả.”
“? À, phải rồi nhi”
“Nhưng mà, tôi đã bỏ lỡ một điều. Lời tiên đoán thứ năm là [Tại tòa tháp đen kịt, mấy người sẽ thất bại trong ] nhỉ... Cậu không nhận ra sao, Hiroto ? Cho đến lời tiên đoán thứ tư thì Hiroto được ghi là cậu (Anata). Nhưng mà, lời tiên đoán thứ năm lại khác. Người (Kimi) ám chỉ ở đây là tôi, tức Ochi Harutora này. Lời tiên đoán cuối cùng có ý nghĩa rằng tôi sẽ thua trong cuộc chiến thực tập chứ không phải cậu”
“.........Hả ?”
Ochi lãnh đạm cất lên, thấy thế tôi đã khẽ hé mở miệng trong tâm thế dao động. Kẻ bại trận trong lời tiên đoán thứ năm là Ochi chứ không phải tôi ? Có phải hắn vừa nói vậy không ?
“Cái này thì quá vô lý. Nó là kịch bản hướng đến kết cục đúng như ông anh mong muốn, vậy tại sao việc thua tôi lại có trong dự đoán ?”
“Tôi nghĩ nó chẳng phải điều gì kỳ lạ đâu. Chắc là cậu đang hiểu lầm ở đâu đó, đại khái thì kịch bản của tôi không hề kết thúc ở . Hay đúng hơn, nó mới ở giữa ngọn núi thôi, thua cậu tại đây chính là chìa khóa để xúc tiến kịch bản. Mà, cá nhân tôi nghĩ cứ thế này chắc sẽ giành chiến thắng chăng. Thế nên tôi rất hoan nghênh khi cậu lật ngược tình thế tiến thoái lưỡng nan ấy.”
“Hê ? Sao trông ông anh cứ như đang cố tỏ ra mình ổn thế”
“Cậu hiểu sao cũng được. Vì kiểu gì cậu chẳng phải chiến đấu tiếp”
Ochi cất lên bằng giọng điều dửng dưng rồi kết thúc câu chuyện.
“Nè Hiroto. Vì đằng nào cũng thế nên tôi sẽ cho cậu biết lời tiên đoán cuối cùng trong . Nó là vấn đề về sau, ở game quy mô lớn nhất đảo học viện được tổ chức vào cuối năm nhỉ. [Tại đây, cậu sẽ quỳ gối trước ].......Đây chính là mảnh chương cuối cùng của bọn tôi. Cứ tận hưởng đi nhé Hiroto. Tôi chắc chắn nó sẽ trở thành game rất kịch tính”
“...................”
Đơn phương để lại lời tiên đoán ấy rồi Ochi Harutora khẽ mỉm cười.
Trước khi kịp đáp trả hắn thì ý thức tôi đã biến mất khỏi thế giới hiện thực ảo.
*
*
###
Sau rốt, trận chiến liên khối kỳ hai, dành cho năm ba đã hạ màn trận chiến kịch tình vào ngày thứ sáu với chiến thắng thuộc về đồng thời Eimei và đồng mình Ouka (liên minh giữa Ouka với Otowa)
Mà, điều hiển nhiên thôi. Trong trận đại chiến cuối cùng, tuy Eimei cướp được tận bốn kho báu và giành kho báu đặc trưng, nhưng bên phía Ouka đã đánh bại con [Người khổng lồ thép]. Cộng thêm lượng pt tích góp từ đợt xâm lược trước nên cả Eimei và Ouka đều đồng thời đạt đánh giá tổng hợp S.
Tình hình cường hóa hầm ngục cuối cùng đại khái như sau.
[Thiên Võng Cung (Eimei): Lãnh thổ: A/ Cạm bẫy: A/ Trực thuộc: B/ Giới hạn: A. Đánh giá tổng hợp S]
[Anh Li Cung (Ouka): Lãnh thổ: A/ Cạm bẫy: B/ Trực thuộc: A/ Giới hạn: A. Đánh giá tổng hợp S]
[Âm Luật Cung (Otowa): Lãnh thổ: B/ Cạm bẫy: C/ Trực thuộc: B/ Giới hạn: D. Đánh giá tổng hợp B]
Eimei và Ouka là đồng hạng nhất, còn Otowa ở trạng thái liên minh với Ouka thì xếp hạng ba.
Vì lật ngược tình thế trước chiến sự cực kỳ nguy cấp nên cả trên Island tube và STOC đều có những phản ứng rất tích cực. Chưa kể, học viện Eimei còn kết thúc trận chiến liên khối kỳ hai ở vị trí nhất bảng với tất cả các hạng mục. Dường như đây chính là thành tích rất tuyệt vời mà trong mấy năm gần đây chưa năm nào đạt nổi.
Ngoài ra, vào sáng sớm ngày thứ bảy đã có buổi tiệc liên hoan rất náo nhiệt. Các chủ cửa hàng ăn uống thì tổ chức những món ăn sang chảnh ở đại sảnh Eimei, họ vẫn luôn theo dõi công cuộc qua màn hình vụ học sinh năm nhất giành chiến thắng , học sinh năm hai kết thúc ,trở về từ đảo Luna rồi tham gia . Họ vẫn luôn tin tưởng chúng tôi sẽ giành chiến thắng. Ngay cả hàng nghìn học sinh năm ba cũng rất rộn ràng.
“Ehehe, lần này chính là đại thắng của Noa-chan”
Bao gồm cả Akizuki mới khỏi ốm, tôi cũng được khen ngợi dưới tư cách nhân vật chính lật người tình thế . Tuy có hơi ngượng ngùng nhưng chìm đắm trong dư âm của chiến thắng như thế này cũng không tệ chút nào.
(Mà, tuy cuối cùng Ochi lại đưa ra mấy lời tiên đoán khá bí ẩn…)
Tôi tiếp tục tận hưởng yến tiếc để rủ bỏ đi cái cảm giác mơ hồ ấy.
Sau vài tiếng… Tôi và Himeji rời khỏi đại sảnh, đến sân bay mà mình mới sử dụng ba ngày trước.
“Fufu. Yuki, và cả Shinohara-san nữa. Cảm ơn đã chăm sóc tớ mấy ngày qua”
Giọng nói như rung chuông nhẹ nhàng đập vào màng nhĩ tôi.
Gần trung tâm khu 0, tại nơi cất hạ cánh dùng cho máy bay loại nhỏ, Hagoromo Shion lặng lẽ cúi đầu khiến cho mái tóc dài óng mượt như búp bê tung bay. Do thỏa mãn với hồi kết hay do có sự tình nên phải về rồi hay sao mà, cô ấy đã hành động rất mau lẹ.
Nhìn lần lượt khuôn mặt của tôi với Himeji, Hagoromo nở nụ cười lịch thiệp nói.
“Tuy có hơi đáng tiếc khi phải chia tay nhưng…À, chắc Shinohara-san phải cảm thấy đáng tiếc hơn tớ gấp mấy lần ấy chứ”
“.........Tuy tôi không hẳn không thấy tiếc nhưng đâu cần phải so sánh thế chứ”
“Fufu. Tớ đùa thôi. Tớ mà ở lại đảo học viện thì sẽ xảy ra cả núi vấn đề mất. Vừa nãy, tớ cũng nói chuyện với Rina rồi. Tớ nghĩ mình sẽ án binh bất động một thời gian. Từ bây giờ tớ có thể liên lạc với cả Shinohara-san và Yuki nữa nhỉ ? Vì là học sinh cao trung hết sức bình thường nên tớ rất thích nhắn tin với gọi điện đó”
“Ừm, mình sẽ luôn đợi tin nhắn của cậu”
Himeji nở nụ cười mềm mại trước trước lời nói bông đùa của Hagoromo.
Sau khi nhìn ngắm bộ dạng của họ một lúc xong, tôi chần chừ mở lời.
“Này Hagoromo. Tôi định tiếp tục nốt câu chuyện ở đảo Luna nên cô đợi chút đã. Về cách để cô, Himeji và Saionji được ở chúng trên đảo học viện thì… cũng không hẳn là không có”
“........Có cả chuyện đó sao, chủ nhân”
“À. Tôi chỉ mới nhận ra thôi chứ chưa rõ chi tiết lắm. Nếu trở thành 8 sao, ta có thể đứng trên đỉnh cao của đảo học viện. Lúc đấy, ta sẽ thay thế nhà Saionji và tạo ra luật cho đảo học viện nhỉ ?”
“À, chuyện đó”
“.......Fufu”
Himeji trợn tròn mắt trước lời tôi nói, còn Hagoromo thì chỉ cười khúc khích vẻ hạnh phúc. Cười thoáng qua xong, cô ấy nghiêng đầu bằng cử chỉ đáng yêu.
“Tức là thế này à ? Shinohara-san sẽ đạt 8 sao, thay đổi luật rồi dẫn tớ về đảo học viện. Cái này đúng là lời cầu hôn hoàn hảo nhỉ.”
“...Đã bảo là không phải rồi mà”
Tôi chỉ đơn thuần đang nghĩ tới viễn cảnh chiến đấu với . Hiện tại tôi đang sở hữu 5 ngôi sao nhuộm màu. Để đạt 8 sao thì cần 3 ngôi sao nữa. Không chừng tôi có thể đạt mục tiêu ấy.
Như nhìn thấu tâm can tôi, Hagoromo Shion nở nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.
“Tớ hiểu rồi. Vậy tớ sẽ đợi cho đến lúc đó nhé”
Lời nói như thể cô ấy đang rất khao khát nó. Cuối cùng, Hagoromo đã chậm rãi quay lưng về phía chúng tôi bằng cử chỉ lịch thiệp. Cứ thế qua cánh cổng kiểm tra, cô ấy dần bước lên cửa máy bay rồi đi mất.
Sau khi dõi theo Hagoromo xong, chúng tôi quay trở lại tòa nhà. Song, ngay lập tức đập vào mắt chúng tôi là một cô gái có mái tóc dài màu nâu đang ngồi trên ghế nơi cửa sổ. Cô gái người lớn tỏa ra bầu không khí ấm áp. Khi thấy chúng tôi, cổ liền vẫy tay gọi, và người ấy không ai khác chính là bà chị ruột của thằng này - Shinohara Yuzuha.
Đóng thiết bị trên tay lại, Yuzu-nee khẻ mỉm cười rồi hỏi.
“Sao rồi, Hiroto ? Buổi chia tay có cảm động không ?”
“Không, em chỉ chào hỏi bình thường thôi… Cơ mà, sao chị không ra cùng”
“Chị á ? Ưm, vừa nãy chị cũng có làm cái ôm chia tay rồi. Với cả, nếu bị trông thấy khi ở cùng chị thì con bé sẽ bối rối mất”
Vừa cười Yuzu-nee vừa nói. Mà, đúng là lần này vì có người quen làm ở bộ phận quản lý hậu thuẫn như bà chị tôi đây nên Hagoromo mới có thể tự do hành động trên đảo học viện. Và, đây là chuyện tuyệt mật cần phải giữ kín.
Vì lý do nào đó, Yuzu-nee giơ hai tay lên trong tư thế như tạo thành điểm nhấn cho bộ ngực rồi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chiếc ghế.
“Mà, hai đứa vất vả rồi. Vì trận chiến liên khối đã kết thúc nên sự kiện tiếp theo chắc là lễ hội trường nhỉ ? Kỳ hai troong cũng khá bận rộn đấy, ừm”
“Lễ hội trường à. Kiểu gì cũng có mấy sự kiện kiểu đấy nhỉ”
“Ừm, nhưng mà em ổn chứ Hiroto ? Không phải em sắp sửa cần quyết định rồi à”
“.......Quyết định ?”
Vì không hiểu những gì Yuzu-nee định nói nên tôi quay sang cầu cứu Himeji. Thấy thế, cô ấy chỉ quay đi bằng vẻ mặt khó nói. Ngay khi tôi nghiêng đầu thắc mắc trước biểu cảm hiếm thấy của Himeji, Yuzu-nee liền cười khúc khích như thể nhìn thấu hết tất cả
Sau đó, chị ấy cất lên kiểu tinh nghịch.
“Ừm. Bởi vì lễ hội trường trên đảo học viện có rất nhiều thể loại sự kiện cạnh tranh nhau… Và, có một sự kiện chính mà chỉ cặp đôi mới có thể tham gia gọi là “Trò chơi tình yêu” nhỉ”
“Hế ?”
Đối với tôi, chúng chẳng khác nào lời phát ngôn cảnh báo về viễn cảnh đầy sóng gió khác.