Một tuần trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã không gặp nhau lâu đến vậy. Tú Anh chỉ quanh quẩn trong nhà rồi lại ra ngoài đi chơi, nhất định không chịu về nhà.
Đôi khi nhìn cảnh Y Mạc cùng với Nguyệt Nga quấn quýt bên nhau cười đùa nói chuyện làm cô thêm nhớ An Nhiên
Không biết nàng giờ ra sao rồi, có nhớ đến cô hay không? Một tuần không gặp An Nhiên, Tú Anh cảm thấy như một thập kỷ vậy
Đâu chỉ riêng Tú Anh, An Nhiên cũng chẳng khác là bao. Nàng chán nản với công việc, về đến nhà nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì phải đem đống hồ sơ ra
Làm trưởng phòng khó lắm chứ, trăm công nghìn việc đều đỗ dồn dập lên người. Và căn phòng rộng lớn này giống như một cái nhà giam
Phải chi có người đó ở đây thì hay biết mấy. Đôi khi An Nhiên lại suy nghĩ như vậy
"Tú Anh, cậu có đang ở nhà không?"
"Ngồi một đống ở nhà, mà gọi có gì không? Hay là cậu lại quên mang theo hồ sơ rồi"
Ở chung lâu dài với Y Mạc mới phát hiện ra một chuyện hết sức bất ngờ. Y Mạc là người có bộ não cá vàng, suốt ngày quên này quên nọ
Làm cô chạy từ nhà đến bệnh viện rồi từ bệnh viện về nhà y như một con điên. Đến mức ông chú bảo vệ quen mặt, một ngày đi gần tám chục giác
"Lát nữa mình về sớm, mua đồ về nhà nấu lẩu cho cậu với Nguyệt Nga ăn nè"
"Cũng không tệ, có cần mình tới đón cậu không?"
"Thôi khỏi, mình đi chung với chị ấy rồi, sẵn tiện mua đồ về luôn"
"Tối ngày, cậu mở miệng một chữ cũng Nguyệt Nga, hai chữ cũng Nguyệt Nga. Bộ không chán hả"
Nói xong câu đó Tú Anh chợt nhận ra một điều là đầu dây bên kia đã tắt từ hồi đời nào rồi. Cô chán nản quăng cái điện thoại xuống ghế, bắt chéo chân nằm xem TV
Thì nói chung là món nào Y Mạc nấu cũng ngon. Phải công nhận là Nguyệt Nga có số hưởng dễ sợ, mọi chuyện lớn nhỏ điều do một tay Y Mạc làm hết
Sau bao lâu đợi chờ, cuối cùng thì tất cả đều được nấu xong. Nhìn thấy thôi là muốn ăn ngay, hương thơm của nồi lẩu thái thơm nứt mũi
"Wow! Nhìn hấp dẫn thật đấy, mai mốt cậu về nhà mình ở đi, ngày nào cũng phải nấu cho mình ăn"- Tú Anh kéo ghế ngồi xuống, đưa ngón cái lên như lời khen
"Ai cho, Y Mạc không về nhà tôi thì thôi, mắc mớ gì phải về nhà em"
"Hai người cho tôi xin, gặp mặt nhau là như chó với mèo"
Vừa mới ngồi xuống chưa được nóng mông nữa là có tiếng chuông cửa vang lên. Thật là biết lựa giờ, ngay cái lúc người ta chuẩn bị nhập tiệc
"Để mình ra mở cửa"
Tú Anh không nói gì, chỉ nhướn mày rồi cầm chén lên gắp thức ăn. Y Mạc vừa mở cửa ra liền giật mình những người trước mặt
Tất cả có bốn người mặc vest đen đứng đấy, họ cúi đầu chào Y Mạc như phép lịch sự. Y Mạc thầm đoán được đôi chút, chắc chắn họ đến đây tìm một người duy nhất đó là Trịnh Tú Anh
"Mấy người tìm ai?"
"Chúng tôi đến đưa tiểu thư trở về, không biết có cô ấy ở đây không?"- Anh ta nhẹ giọng hỏi han
Tình thế gì đây, thật khó để đuổi bọn họ về. Những người này chắc chắn do bà Diệp kêu đến đây để đưa Tú Anh về nhà.
Y Mạc cắn nhẹ môi dưới, đôi chân mày nhíu lại. Không ngờ là chuyện Tú Anh bỏ nhà ra đi đã đến tai của bà ta.
Tú Anh ngồi ăn muốn hết chén cơm đầu tiên rồi mà vẫn không thấy Y Mạc trở lại. Cô bèn đứng lên đi ra xem chuyện gì, bộ có trai đẹp hay sao mà Y Mạc chết luôn ở đó rồi
"Có chuyện gì mà. . ."
Lời chưa nói hết đã phải đem nuốt vào trong, khi thấy những người này, linh cảm của Tú Anh cho thấy có chuyện chẳng lành đang đến với mình
"Mấy người đến đây làm gì?"
"Chúng tôi đến đón tiểu thư về, mong tiểu thư đừng làm khó dễ"- Anh ta cúi đầu nói, ngước lên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
Bây giờ đến lượt của Nguyệt Nga, nàng ngồi đấy chờ hơn nữa ngày vẫn không thấy hai người họ trở lại. Trong lòng thấy khó chịu vô cùng, ăn có bữa cơm thôi mà phải chờ như chờ chồng vậy
Mới vừa bước đến, Nguyệt Nga thấy một nhóm người áo đen quay lưng đi, phía trước họ là Tú Anh. Nàng hấp tấp chạy đến kéo tay Y Mạc, vẻ mặt vô cùng sốt sắng
"Mấy người đó là ai? Sao Tú Anh lại đi theo họ chứ. Em không mau cản lại mà còn đứng trơ mắt nhìn vậy hả!"- Nguyệt Nga chỉ tay ra phía cửa, giọng nói rất giận dữ kèm theo một chút trách mắng Y Mạc
"Không thể chứ không phải em không muốn. Đó là người do mẹ kế Tú Anh tới đây để đưa Tú Anh trở về"
"Tú Anh không muốn trở về đó. Không còn cách nào khác hay sao?"
"Không còn"
Cứ nghĩ hôm nay cả ba cùng nhau ăn ngon miệng, ai ngờ đâu lại thành ra cớ sự như vậy. Chỉ tiếc là Tú Anh chưa kịp ăn hết những món mà cô thích
Giờ đây chỉ còn lại hai người, Y Mạc cũng chẳng còn hứng thú để tiếp tục dùng bữa. Nguyệt Nga cũng bị tâm trạng u buồn kia lây qua.
Trở về lại biệt thự cũng giống như trở lại với nỗi đau của những gì còn đọng lại. Tú Anh chậm rãi bước đi vào cửa chính, phía sau là những tên bận áo đen.
Này chẳng khác gì một người trốn ngục và bị bắt lại, còn không thì một đứa trẻ đi lạc bị gia đình tìm kiếm được
An Nhiên vô tình đi xuống phòng bếp và rồi bắt gặp Tú Anh đi vào. Nàng còn thấy những người bận áo đen đứng phía sau
Khi thấy An Nhiên, Tú Anh làm ngơ như chưa thấy nàng đứng đó. Cô chỉ khẽ liếc nhìn rồi tiếp tục đi một mạch đến thang máy
Nhận lấy sự thờ ơ đó từ Tú Anh, nàng cảm giác như mình là kẻ gây nên mọi chuyện. Ban đầu khi nhìn thấy Tú Anh, trong lòng nàng có một niềm vui nho nhỏ
Nhưng rồi sự tránh né và ánh mắt của Tú Anh dành cho nàng khiến tâm trạng trùng xuống. Nụ cười trên môi biến mất khỏi, lòng thở dài mệt mỏi
Có vẻ như Tú Anh không muốn quay về đây, có lẽ cô sẽ rất chán ghét khi thấy nàng.
Bữa sáng thật vô vị, cô chỉ muốn ăn một bữa sáng bình thường do chính tay Y Mạc nấu. Cầm ly sữa lên, nhấp một ngụm vào miệng rồi cất bước đi
An Nhiên xuống sau nên không thấy Tú Anh, nàng nhìn thấy trên bàn có hai phần ăn. Và ly sữa bên kia đã dựt xuống một chút, vậy cũng đủ biết Tú Anh không ăn sáng
An Nhiên thở dài ngao ngán, nàng chầm chậm ngồi xuống ăn sáng trong sự cô đơn lạc lõng.
Tú Anh trở lại công ty, chứ ở nhà cũng không làm được trò trống gì ngoài việc đi ra đi vào. Thà đến công ty còn có cơ để ra ngoài đi dạo hoặc lái xe đi đâu đó
Vừa lúc tới đại sảnh thì Tú Anh bắt gặp hình ảnh thân quen của một người. Cố híp mắt lại nhìn thật kỹ thì mới nhận ra đó là ai
Nguyệt Nga đứng từ ngoài cửa chính liền đưa hai tay lên cao ý muốn nói là chị đang ở đây. Bước qua chiếc cửa xoay, nàng đi thật nhanh đến chỗ Tú Anh đang đứng
"Sao chị lại đến đây giờ này? Y Mạc không đi cùng với chị sao?"
"Em ấy bận ca phẫu thuật gì đó rồi"- Nói đến đây, Nguyệt Nga ngừng lại và đưa túi trắng đang cầm lên ngay trước mặt Tú Anh:"Y Mạc nhờ tôi đưa em cái này, em ấy dành cả buổi sáng để chuẩn bị đó. Nhớ ăn cho hết đấy nha, không ăn hết là chết với tôi"- Chưa gì là đã hâm dọa người khác rồi, nàng còn đưa cú đấm lên
Tú Anh cười lắc đầu, cô nhận lấy nó từ tay của Nguyệt Nga, sau đó mở ra xem thử. Không ngờ Y Mạc lại chu đáo đến vậy, hình như toàn là những món cô thích ăn nhất
"Chị có muốn lên phòng tôi ngồi chơi chút không?"
"Tất nhiên! Mà nè. . ."- Nguyệt Nga đảo mắt nhìn xung quanh rồi sau đó kéo tay Tú Anh lại gần nói:". . .sau mấy nhân viên kia nhìn tôi dữ vậy, như kểu muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn"
"Chị mà đứng đây thêm chút nữa thì họ sẽ xé xác chị ra từng mảnh cho xem. Lên phòng nhanh đi, tôi đói bụng quá rồi"- Vừa nói Tú Anh vừa xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình
Phải đói chứ sao, lúc sáng cô chỉ uống có chút sữa hà, không có gì lót dạ luôn.
Phòng kinh doanh
"Mọi người biết tin gì chưa?"
"Hỏi thừa, không nói làm sao mà biết, còn ở đó làm mặc bí mật nữa"- Nhã Tịnh liếc xéo người nọ
Cả đám người hóng tin tức thấy hả dạ khi anh kia bị Nhã Tịnh nói vậy. Anh ta là Cao Lãng, được mệnh danh là Camera đặc của phòng kinh doanh
Nói vậy cho sang thôi chứ đúng ra là bà tám. Mọi chuyện lớn nhỏ Cao Lãnh đều nắm trong tay, không có chuyện gì là anh không biết
Hóng drama như một người chuyên nghiệp, ước mơ làm nhà báo nhưng ba mẹ bắt đi làm công ty
"Tin này bảo đảm mọi người nghe xong phải há miệng bất ngờ"
"Ê ê nhây hả, biết bao nhiêu con người đang ngồi đợi cậu nói hay không, ở đó mà làm màu mè. Chị đây cho cậu một cước bay từ tầng xuống tầng trệt bây giờ"
Bị bà chị Nhã Tịnh uy hiếp quá nên Cao Lãnh thấy sợ hãi. Biết thế khỏi làm trò để chị ta hâm đá anh xuống lầu
"Vừa nãy tôi đi xuống dưới, lúc đi ngang đại sảnh tôi thấy tổng giám đốc đi làm lại"
"Trời ơi!!!"
Tất cả mọi người đồng thanh kêu to, mặt ai nấy điều hiện lên vẻ hụt hẫng. Chưa bao giờ thấy tin xàm xí đến vậy, còn tưởng chuyện gì to tát lắm
Tổng giám đốc đi làm lại cũng là chuyện hết sức bình thường, chẳng qua là hơi ngạc nhiên chút thôi. Vậy mà làm cho cố vô, còn tỏ vẻ mặt bí hiểm
Quá thất vọng về Cao Lãng, mọi người bắt đầu tản ra, đi về chỗ ngồi của mình
"Gì vậy, tôi chưa nói hết mà. Tự nhiên cắt ngang lời tôi nói làm gì"
"Rồi rồi nói đi"
"Sếp cùng với cô gái lần trước đứng nói chuyện rất vui vẻ, cô gái đó còn đem thức ăn cho sếp nữa"
"CÁI GÌ!!?"
Cao Lãnh giật mình vì câu nói vừa rồi của họ. Trên mặt anh hiện lên ba đường hắc tuyến, môi thì giật giật nhẹ
Quả là tin đáng chờ đợi nè, không ngờ mối quan hệ giữa tổng giám đốc và cô gái kia coi bộ tiến triển tốt rồi nha
Mọi người bắt đầu xúm tụm lại để biết thêm thông tin chi tiết.
"Có thật không?"
"%. Những gì tôi kể lại toàn được chọn lọc kĩ lưỡng, không hề thêm bớt nữa lời"
Những lời nói xôn xao bên nhóm người đó đã vô tình lọt vào tai của An Nhiên. Mọi hoạt động đều dừng lại một cách bất ngờ, nàng thật sự muốn biết chuyện của Cao Lãnh kể về Tú Anh có thật hay không
Không ngờ sau vài ngày bỏ nhà ra đi, mối quan hệ của Tú Anh với cô gái ấy ngày càng thân thiết. Biết là vậy nhưng sao nàng có cảm giác gì đó rất lạ
An Nhiên lúc nào cũng để tâm đến những chuyện của Tú Anh một cách quá mức. Đến cả chuyện lần này nàng thấy rất khó chịu khi Tú Anh qua lại với người đó
"Rồi sao nữa, cậu mau nói nhanh đi"
"Tôi để ý thấy sếp rất vui và còn cười tươi khi nhận túi đó nữa, bây giờ chắc cô gái đó đang ở trong phòng của sếp đó"
"Ngay từ lúc đầu tôi đã nghi ngờ rồi, cô gái kia rất thích sếp của chúng ta"
"Hai người đó rất đẹp đôi, em đã nói sẽ ủng hộ họ đến với nhau rồi mà. Tiếp tục đẩy thuyền ra khơi thôi"
Tiếng cười nói của bọn họ khiến đầu của An Nhiên muốn nổ tung. Nàng không muốn nghe bất kỳ lời nói nào nữa, nhất là có liên quan đến Tú Anh và cô gái kia
Bây giờ nàng không thể nào tập trung vào công việc nữa rồi, nàng thấy rất ghét Tú Anh, nhưng ghét theo một cách khác
Jenny ngồi kế bên không khác gì một Sherlock Holmes chính hiệu. Cô đã nghi ngờ lâu lắm rồi, tìm mãi vẫn chưa thấy điểm bất thường giữa hai người họ
Cô không muốn trực tiếp hỏi An Nhiên, vì như vậy rất bất lịch sự. Chỉ còn nước là theo dõi An Nhiên từng ngày và để ý sắc mặt của nàng khi ai đó nhắc đến Tú Anh.