Năm - Phòng Levi
...
- Thôi ngay cái trò trẻ con ấy và đi ra khỏi phòng tôi. - Phản ứng của anh có phần gay gắt.
- Tôi cứ thích ngồi ở đây đấy, thì sao? - Cô bắt đầu giở thói kênh kiệu đến khó ưa của mình. Để tỏ vẻ mình quyền lực, Dove đột ngột đứng dậy đập hai tay xuống bàn thật mạnh.
- Cô điên à?
- Điên gì chứ? - Cô phẩy tay để xua tan cái ý nghĩ được cho là điên rồ của Levi ra khỏi đầu anh, không ngờ cánh tay cô quệt phải chồng sách trên bàn làm chúng rơi hẳn xuống sàn gỗ. Trong số những cuốn sách ấy, có một cuốn bị chổng ngược gáy sách lên trên trần, để lộ ra vật gì đó cộm cộm giữa những trang sách. Vốn có bản tính tò mò, Dove quyết định lơ đi đám sách xấu số trên sàn mà tiến hẳn tới thứ đồ rơi ra trên mặt đất. Rốt cuộc, thứ đó chỉ là sợi dây buộc tóc xám cũ kĩ được giấu sau trang giấy của cuốn sách bìa đỏ thẫm. Nhưng nó đã làm cô khóc.
Levi bước đến, vẻ mặt tức giận vô cùng. Anh đã nghĩ mình có thể gϊếŧ chết cô gái trước mặt bất cứ lúc nào cho tới khi anh thấy vẻ nức nở đang hiện hữu trên mặt cô gái. Cô gái ấy chỉ vì sợi buộc tóc của Isabel anh luôn cất giấu trong cuốn sách bìa đỏ mà khóc nấc lên như chưa bao giờ được khóc. Anh nhìn thấy cô ấy rồi cũng chẳng muốn động tay động chân, chỉ vội giật lại kỉ vật trên tay cô gái.
Đã lâu lắm rồi anh không chạm đến nó, thứ đồ cũ kĩ duy nhất thuộc về Isabel mà anh còn giữ. Không phải vì công việc bộn bề suốt ngày đêm đã khiến anh không có thời gian để nghĩ hay lôi nó ra ngắm nghía. Thứ duy nhất giữ anh tránh xa chiếc dây buộc tóc chính là việc anh không thể chấp nhận được sự ra đi của hai người họ.
Isabel luôn buộc tóc hai bím, anh nhớ là vậy. Lần duy nhất cô bé ấy tháo một bên dây của mình là khi cả anh, Farlan và Isabel còn đang ở thành phố ngầm.Năm - Chợ bên dưới thành phố ngầm
- Không ngờ hôm nay chúng ta kiếm được nhiều vậy! - Isabel bắt hai tay sau đầu, tươi cười thông báo.
- Phải, hôm nay là một mẻ lớn. Đúng là không tận dụng thì phí. - Farlan đi bên trên Isabel cũng quay xuống hóng chuyện.
- Hai người nhanh lên, rảnh rỗi đâu mà nói nhiều? - Levi dẫn đầu cả bọn cáu kỉnh lên tiếng.
Nghe lời Levi, cả hai người họ băng qua dòng người giữa chợ để trở về căn nhà cũ nhỏ. Farlan và Levi thì nhanh lắm, sớm đã vút qua được nửa chợ, còn Isabel thì đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ. Sốt ruột, Farlan kéo theo Levi quay lại giữa đám đông để tìm bóng dáng cô gái nhỏ bé với mái tóc đỏ. Không ngờ khi đến nơi, họ bắt gặp hình ảnh cô gái ấy đang ra sức bảo vệ một bé gái bảy, tám tuổi đang bị đánh đập dã man.
- Này này, ông bị điên hay sao mà đánh cô bé như vậy? - Isabel bất bình vô cùng, tự tiện lao vào cầm chặt tay gã bán trái cây đang dùng roi da đánh đập cô bé.
- Mày là con nào? Sao dám ngăn cản tao dạy dỗ con trộm cắp kia? - Gã gằn giọng lên, tính vung roi đánh luôn cả Isabel.
- Ông đang hành hung trẻ con đấy. - Isabel tước cái roi từ tay gã bán hàng, ném xuống đất như hành động dằn mặt gã đồng thời nắm lấy tay bé gái tóc vàng đang khúm núm ở một góc.
- Thì sao chứ? - Gã cười khinh bỉ - Nó ăn trộm của tao đến trăm lần rồi, mãi đến hôm nay tao mới bắt được nó. Tao có quyền đánh nó. - Gã kéo tay cô bé ra khỏi chỗ của Isabel, dùng bàn tay thô kệch phát vào mông và mặt cô bé. Cô bé đau đớn cắn răng nhưng không hề khóc mà cố kìm lại, nuốt sâu cơn đau vào trong lòng và trưng ra bộ mặt vô cảm nhất cô bé có. Thế nên dù gã kia có đánh đến mấy thì ở góc chợ cũng không có một tiếng khóc nào phát ra ngoài cả.
Thương cô bé, Farlan thay Isabel khống chế gã bán trái cây và đẩy cô bé về phía Levi. Cô bé vừa được đẩy ra khỏi tay gã bán hàng thì lập tức trốn ra sau người Levi như phản xạ để tránh cánh tay to lớn của gã bắt lấy mình. Levi ban đầu không định giúp cô vì trông cô lấm lem đầy bùn và đất, nhưng sau lại cố gắng bảo vệ cô bé cho dù anh chẳng ưa chút nào việc tiếp xúc với bụi bẩn.
Việc nhanh chóng được Farlan và Isabel giải quyết xong xuôi và những người xung quanh cũng phải tản ra và làm việc của họ. Levi cũng có được lí do để đẩy cô bé ra khỏi phía sau lưng của mình. Thay vì sợ bẩn hay lây bệnh giống thái độ của Levi, Isabel đón cô bé trong vòng tay ấm áp của cô. Cô nói:
- Bé con, em đừng sợ nữa nhé! Từ nay sẽ không ai được bắt nạt em nữa đâu!
Cô tươi cười dùng cái lược chải tóc cho cô bé gọn gàng. Vì có một chút tiền trong tay, Isabel giúp cô bé tắm rửa sạch sẽ và mua chút quần áo, lương thực cho cô bé. Việc tân trang lại như vậy cũng chỉ ngốn của ba người họ mười lăm, hai mươi phút. Isabel dẫn cô bé ra ngoài gặp Farlan và Levi trong bộ dạng mới và trông hai người họ ai cũng có vẻ rất bất ngờ. Cô bé dễ thương hơn những gì họ thấy trước đó rất nhiều.
Isabel cúi xuống, nhẹ nhàng nói với cô bé:
- Dove à, chị rất muốn đưa em đi cùng nhưng công việc này của chị không giúp chị làm điều đó. Nhưng bất cứ khi nào em cần, cứ tìm chị. - Cô nói, tháo một bên tóc của mình và đưa cho Dove sợi dây - Đây coi như là tín vật giữa chị em mình nhé. Chị chắc chắn sẽ quay lại với em mà, bé Dove.
Năm - Phòng Levi
Sợi dây bị tước khỏi tay Dove một cách phũ phàng làm cô chẳng thể nào ngắm nó lâu như lần đầu Isabel trao nó cho cô. Cô chợt đưa tay lên trên mái tóc buộc cao của mình và gỡ sợi dây ra. Mái tóc dài đến ngang vai xõa xuống, phủ kín đằng sau gáy Dove. Đây là bộ dạng mà từ rất lâu rồi không ai thấy ở Dove, hay đúng hơn là chưa từng được thấy. Dove luôn dùng sợi dây để buộc tóc cho mình, kể cả lúc ngủ để chị Isabel sẽ mãi không bao giờ rời xa Dove.
- Cô là đứa trẻ năm ấy ở khu chợ? - Levi đã nhận ra từ khi nào.
- Đúng. Đây cũng chính là kỉ vật mà chị ấy để lại cho tôi. Kể từ khi ấy, tôi không có cơ hội gặp Isabel nữa. Chị ấy đã cùng anh và anh Farlan đi lên trên mặt đất. Tôi đã trách chị sao lại bỏ tôi ở lại dưới cái nơi tăm tối như vậy nhưng giờ thì tôi đã hiểu. Nếu khi ấy tôi đi cùng chị thì có lẽ tôi đã bị anh gϊếŧ chết rồi, có đúng không Levi? Chính anh, chính anh là người đưa bọn họ lên mặt đất rồi đầu độc họ để thăng cấp.
- Thế nên cô muốn gϊếŧ tôi?
- Đúng vậy. - Nước mắt dù vẫn chảy dài trên má nhưng Dove vẫn cố rút con dao dắt trên hông để kề sát cổ Levi - Nhưng tôi không thể làm như vậy được. Bởi vì... anh là người đã cứu tôi. Tôi không thể gϊếŧ người đã cứu sống mình nhưng cũng không thể tha chết cho kẻ đã sát hại Isabel.
Dove buông con dao rơi xuống đất, hai tay đập mạnh vào người Levi mang đầy nỗi khổ đau và trách móc.
- Họ chết... Do titan. - Anh nói, khuôn mặt thẫn thờ y như ngày anh chứng kiến họ chết.
Chỉ đúng bốn chữ phát ra từ miệng anh đã khiến Dove dừng tay và dừng cả tiếng khóc đầy ai oán.
- Anh nói... sao?
- Đúng là tôi đã khiến họ chết. Nhưng là vì ngày hôm ấy, trong cuộc viễn chinh, tôi đã bỏ đi trước khiến họ chạm mặt với titan và mất mạng.
Có phải Dove nghe nhầm hay không? Có phải họ chết vì titan hay không? Có phải... đây là mơ không? Bởi vì Dove đang thực sự rất vui mừng.
"Cao hứng nên viết :>> Chương sau sẽ là một rổ hintttttt, kèm theo một chút bí ẩn về Dove. Chúc các cô đọc truyện vui vẻ".