Level Eater

chương 1: cái gì thế này?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi nhìn kỹ hơn, họ nhận thấy có thứ gì đó tương tự như khoảng không mà họ đã bị nuốt chửng lúc đầu.

“Đó có phải là lối thoát không?”

"Có lẽ thế..."

Ai có vẻ nhẹ nhõm hơn khi lúc đầu họ tưởng rằng mình sẽ tiếp tục rơi vào bóng tối mãi mãi, nhưng Tatsuro không thể tin rằng lại tồn tại một lối thoát khỏi nơi điên rồ như này.

"Hãy ra khỏi này nào!"

“Ừm!”

Đầu hàng trước khoảng không, cả hai liên tục bị kéo về phía ánh sáng cho đến khi thoát ra khỏi vết nứt.

Ngã sang một bên xuống đất, cả hai hét lên trước sự thay đổi đột ngột.

“Waaa!? ”

“Ueehh!?”

Ở phía bên kia, khung cảnh khác hẳn so với trước đây.

Khung cảnh mờ mịt như thể mặt trời sắp lặn, trước mặt là con đường rải sỏi trắng, bên trái là một khu rừng, bên phải là dòng sông trong vắt, còn một khu rừng khác ở bên kia sông.

Dù nhìn thế nào đi nữa, đó vẫn là một nơi mà hai người họ không hề có mối liên hệ nào.

Và còn một điều nữa.

Hai người họ hiện đang vẫn lơ lửng trên không trung.

Vết rách mà họ thoát ra nằm trên mặt đất. Nhưng nói thì nói vậy, họ bị ném ra khỏi nó một cách thô bạo và hiện đang bay theo quỹ đạo hình parabol.

Có vẻ như họ sẽ không chết ngay cả khi rơi xuống, nhưng nếu tiếp đất ở góc độ này, họ có thể sẽ đâm sầm vào con đường rải sỏi và bị thương khá nặng.

"Quăng cái túi xuống mau!"

“? …… Được rồi!"

Tatsuro bắt đầu hành động.

Đầu tiên, cậu khéo léo tháo chiếc ba lô đang mang trên không, sau đó hướng dẫn Ai quăng cái túi của mình xuống đất.

Ai, bằng cách nào đó đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, làm theo lời cậu và quăng cái túi của mình xuống.

Tiếp theo, Tatsuro kéo Ai vào vòng tay của mình và nhìn chằm chằm xuống đất trong tư thế thường được gọi là bế công chúa.

Sau đó, ngay khi chân cậu chạm đất, cậu đá mạnh nhất có thể về phía tay phải, làm thay đổi quỹ đạo của mình.

Một bước vẫn chưa đủ nên cậu liền nhảy như một vận động viên nhảy xa và bước bốn bước trên mặt đất, rồi lao vào nơi mà Tatsuro muốn đến – xuống sông.

Zabang!

Với một tia nước dữ dội, họ rơi xuống con sông không sâu cũng không nông.

“Buha”

“Buha”

Hai người họ gần như đồng thời ngoi lên khỏi dòng sông và dùng tay lau khuôn mặt ướt đẫm.

"Em có ổn không?"

“Ừm, em ổn. Chân anh ổn chứ?”

Để đáp lại sự lo lắng của Ai, cậu cố gắng cử động đôi chân đã chạm tới đáy sông.

“Nó không đau nên anh đoán là ổn. Chúng ta hãy vào bờ thôi.”

"Được."

Họ băng qua sông đến con đường rải sỏi và bắt đầu thu dọn đồ đạc theo hướng mà họ bị tống ra.

“Dù nhìn thế nào thì nó cũng trông giống như ở trong rừng vậy.”

“Ừ, đây chính xác là khu RỪNG.”

"Tại sao?"

"Anh không biết."

“Phải ha…..”

Trong khi trao đổi vài câu đùa giữa họ, cả hai một lần nữa dừng lại gần bờ sông để nhìn xung quanh. Ở phía bên phải của họ, họ chỉ có thể nhìn thấy mấy hàng cây. Bên trái họ là dòng sông, và xa hơn về hướng đó là hằng hà sa số cây cối ngỡ như bất tận.

Cả hai cùng thở dài và bắt đầu bước đi.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?"

“Điện thoại của em đâu rồi?”

“Trong túi của em. Vậy còn điện thoại của anh đâu?”

“Anh nhét nó vào túi bên hông của ba lô để nó không bị ướt rồi.”

"Vào lúc đó...Lẽ ra em nên làm vậy."

Bỗng trực giác mách bảo cô, Ai vô thức dừng bước.

“Có phải đây là thứ mà người ta hay gọi là dịch chuyển phải không?”

“Có lẽ vậy, mọi chuyện sẽ tuyệt vời khi ta có thể về nhà… Nhưng nhà của chúng ta không biết có ổn không nữa?”

“Trận động đất khá lớn đấy chứ. Bây giờ em bắt đầu thấy lo lắng khi sựt nhớ ra đấy.”

“Chà, tốt hơn hết chúng ta nên biết mình đang ở đâu để liên lạc hoặc về nhà.”

"Đúng đấy.… Achoo… Uuu, trời trở lạnh hơn rồi.”

“Ừ, nhanh lấy lại túi thôi”

《Đã phát hiện sự sống thông minh trong phạm vi chỉ định》

《Cài đặt hệ thống ngay bây giờ.》

"Gì cơ?"

"Hở?"

Họ nhìn lên và quay đầu lại khi nghe giọng nói máy móc đột ngột phát ra ngay gần trán họ, nhưng không có ai khác ở đây. Tuy vậy, họ vẫn nhìn nhau.

“Uhh,...Tatsuro, đó không phải anh đâu, đúng không?”

“Ừ, không phải anh. Nó… hẳn là một loại hệ thống nào đó mà em vừa nghe… phải không?"

“Ừm. Đúng là có cảm giác như vậy, nhưng em không biết mình có nghe đúng không vì nó không biết từ đâu xuất hiện.”

“”......””

Họ im lặng một lúc để xem chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng không có gì xảy ra cả. Ngay sau đó, họ đã tìm được túi xách của mình vẫn còn nguyên vẹn và an toàn. Nhờ có tiết thể dục hôm nay mà bọn họ đã nhét áo thể dục vào cặp nên cả hai bắt đầu thay quần áo ướt sang quần áo khô.

“Uuu…Giờ ướt hết rồi. Em sẽ thay quần áo nên anh quay mặt đi nhé? Hah… Ngay cả quần lót của em cũng ướt sũng rồi…”

"Hmm. Anh có thể nhìn không?"

"Dĩ nhiên là không rồi! Nếu anh lén nhìn em, em sẽ không gọi anh là Tatsuro nữa mà em sẽ gọi anh là Eroro đấy nhá!”

“Mọi thằng đàn ông đều dâm dê như nhau thôi nên anh không bận tâm đâu!”

“Hãy tha cho em đi mà, làm ơn đấy! Biệt danh của bạn trai em là Eroero và điều đó chẳng hay ho chút nào đâu! Và ý anh là gì khi nói tất cả đàn ông đều như vậy? Anh không thể im lặng và bắt đầu thay đổi sao?"

"Ừ, ừ"

“Chỉ một từ 'Vâng' thôi.”

“Vâng, thư cô.”

Họ tiếp tục quậy phá như vậy cho đến khi thay đồ xong. Sau đó, họ lấy điện thoại ra và cố gắng kêu cứu.

“Vậy… Bên em thế nào rồi?”

"Không có tín hiệu. ……Ahh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Dù họ có đi đâu, điện thoại của cả hai đều báo không có sóng điện thoại và càng cố gắng bao nhiêu, họ càng chìm sâu vào tuyệt vọng.

Ngay khi họ chuẩn bị bỏ cuộc trước tình thế vô vọng thì 'chuyện đó' đã xảy ra.

《Cài đặt hệ thống đã hoàn tất.》

《Bây giờ hệ thống sẽ khởi động.》

“Cái gì” (Tatsuro)

“Hiyaa” (Ai)

Ngạc nhiên trước giọng nói lạ, cả hai cùng thở hổn hển. Chẳng bao lâu sau, họ bắt đầu nhìn thấy các chữ cái và bảng trạng thái trong tầm nhìn của mình.

———————————

Trạng thái:

Số vàng sở hữu: 0

Tổ đội

Kỹ năng

Trợ giúp

———————————

"Cái quái gì đây?"

“Cái? Hở? Anh cũng nhìn thấy cái này à?"

“Hửm? Anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt Ai, nhưng anh có thể thấy bảng trạng thái và vàng trước mặt mình.”

“Hửm?”

Cả hai đều nhận ra rằng người kia cũng có thể nhìn thấy điều tương tự, nhưng họ không thể nhìn thấy bảng trạng thái của nhau.

"Bảng trạng thái, đây có phải là một trò chơi không?"

“Làm sao mà em thấy cái này nhể? Em tự hỏi liệu em có nên chạm vào nó không. Ồ, màn hình đã thay đổi rồi nè. Hãy chạm vào nó đi, Tatsuro.”

"Ồ."

Sau đó, họ chạm vào mục trạng thái và tên của họ cũng như các chỉ số khác nhau được hiển thị.

———————————

Tên: Tatsuro Hasami

Nghề: -

Cấp: 1

Ki: 50

Mana: 50

Sức mạnh: 10

Phòng thủ: 10

Tốc độ: 5

Ma thuật: 10

Kháng phép: 10

Kiểm soát Mana: 5

◆Kỹ năng sở hữu◆

[Level Eater]

Điểm kỹ năng còn lại: 3

◆Danh hiệu◆

Không

———————————

“Anh không biết thứ này có mạnh hay không nhưng… đây có phải là chỉ số của Cấp 1 không?”

———————————

Tên: Ai Yashiki

Nghề: -

Cấp: 1

Ki: 750

Mana: 1

Sức mạnh: 150

Phòng thủ: 150

Tốc độ: 100

Ma thuật: 1

Kháng phép: 1

Điều khiển Mana: 1

◆Kỹ năng sở hữu◆

[Valkyrie]

Điểm kỹ năng còn lại: 3

◆Danh hiệu◆

Không

———————————

“Chỉ số của em toàn vật lý á. …… Tại sao chứ?"

Sau khi xem trạng thái với tên và chỉ số của chúng tôi, mỗi người chúng tôi đều đưa ra ấn tượng của mình. Chúng tôi bắt đầu bàn xem liệu chúng tôi có thể cho nhau xem chúng hay không.

“Ồ đúng rồi, có trợ giúp trên màn hình phía trước nữa đó.”

“Có nữa hả?”

“Phải, có đó! Đây. Quay lại đi, em sẽ nhấn nút này. Được rồi, em đã quay lại rồi nè.”

“Hửm? À, cái này.”

Nhấn dấu mũi tên ở góc dưới bên phải sẽ quay trở lại màn hình ban đầu.

Sau đó, họ chạm vào phần trợ giúp và một biểu tượng dấu tay màu trắng xuất hiện trong khung viền đen.

“Điều này có nghĩa là anh nên đặt tay mình vào đây phải không?”

"Hãy nhấn nó đi!"

Sau đó tôi đặt tay phải lên màn hình nhưng không có gì xảy ra.

“Có phải chúng ta đã làm gì sai chăng?”

“Vậy thì làm sao em… à, chúng ta chỉ cần đưa ra câu hỏi chúng ta muốn biết trong khi đặt ta— cái gì.”

"Chuyện gì thế?"

“Không, chỉ là em không biết chúng ta nên sử dụng thứ này như thế nào, nhưng ngay khi em nghĩ vậy, câu trả lời chợt xuất hiện trong đầu em. Thành thật mà nói, em có cảm giác sảng khoái đấy.”

“Heee… Có vẻ như nó cũng có chức năng đó. Có vẻ hơi khó làm quen.”

Ai đã đúng, chức năng trợ giúp này cho phép tôi hiểu thông tin bằng cách đặt tay lên màn hình và suy nghĩ về những điều tôi muốn biết. Đó là cách nó hoạt động.

“Thôi được. Vậy còn chỉ số của người khác thì sao— nhanh quá. Ừm, ta phải suy nghĩ trong đầu trước khi nói ra, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.”

“Hửm~? À~ hiểu rồi”

Trong khi loay hoay với chức năng Trợ giúp, cả hai đã có thể tìm hiểu các cách điều khiển cơ bản để điều hướng màn hình chính.

“Hmm hmm… Trên màn hình chính của hệ thống, có nút tổ đội. Trong đó, chúng ta có thể kiểm tra đồng đội hiện tại của mình, mời đồng đội, và chấp nhận hoặc từ chối lời mời. Vì vậy, nếu chúng ta tạo một tổ đội, chúng ta chỉ cần chạm vào nút 'mở cho các thành viên trong tổ đội' và sau đó…!”

“Bây giờ anh sẽ chia sẻ bảng trạng thái của mình cho các thành viên trong nhóm. Em có thể thấy nó chứ? Đợi đã… Ai, không phải chỉ số của em về cơ bản là gian lận sao?”

"Uhh, theo em thấy thì chẳng phải anh hơi quá yếu hay sao?”

“Không, có lẽ chỉ riêng Ai là ngoại lệ thôi, nhưng cái của anh được xem là phù hợp của cấp 1 đấy.”

“Làm sao anh biết được mức trung bình của Lv 1 là bao nhiêu? Bây giờ nhắc đến nó, những kỹ năng này là gì?"

“Của em hiển thị [Valkyrie] trong khi anh lại là [Level Eater]. Chẳng phải chúng quá hào nhoáng hay sao?”

“Cái đó à? Nếu ta không biết thì Trợ giúp-sensei sẵn sàng trợ giúp! Để xem thêm chi tiết, ừm… Có vẻ như chúng ta chỉ cần chạm vào tên kỹ năng trên bảng trạng thái.”

“Nghe có vẻ dễ nhỉ. Nếu chỉ như vậy thì chúng ta đã có thể tự mình tìm ra nó sau vài lần thử rồi. Nào bắt đầu thôi.”

——————————————

Tên kỹ năng: Level Eater

Độ hiếm: Độc nhất

Loại: Kỹ năng chủ động

Tác dụng: Hấp thụ mọi cấp và sử dụng làm thức ăn.

——————————————

"Tuyệt. Tatsuro, anh có kỹ năng gian lận rồi đấy!!”

“Chà, lại một kỹ năng kì lạ nữa. Anh nghĩ sẽ thật kinh khủng nếu không thể kiểm soát được thời điểm sử dụng nó. Thế còn [Valkyrie] của em thì sao?” (Tatsuro)

——————————————

Tên kỹ năng: Valkyrie

Độ hiếm: Độc nhất

Loại: Kỹ năng bị động

Tác dụng: Tăng chỉ số cực cao trong võ thuật.

Chỉ số phép thuật giảm.

Giảm thiểu độ khó để đạt được các kỹ năng võ thuật.

Tăng độ khó cực độ để có được kỹ năng phép thuật.

——————————————

“Một kỹ năng không thể sử dụng phép thuật và khiến em trở nên siêu mạnh về mảnh vật lý? Chà, đó là một kỹ năng tốt đấy vì nó mang lại cho em mấy chỉ số gian lận.”

“Nhưng em là kiểu người không ngại sử dụng mấy cái phép trong trò chơi cơ. Em ước gì mọi chuyện diễn ra ngược lại.”

""...Và, đây là nơi nào?""

Sau khi đã thỏa mãn với "Hệ thống" mới, họ cuối cùng cũng quay lại thực tại.

Truyện Chữ Hay