Tôi, Yumiella Dolknes, một phản diện và là boss ẩn của một tựa game dành cho thiếu nữ. Hoặc ít nhất hiện tại là như vậy, bởi vì tôi đã được chuyển sinh vào cơ thể của Yumiella. Khi tôi nhận ra bản thân mình đã hoá thân thành người được định mệnh sắp đặt để trở nên mạnh mẽ hơn cả boss cuối, hay được biết đến với tên khác là Quỷ Vương, kẻ sở hữu sức mạnh ma thuật hắc ám hùng mạnh -- Có lẽ tôi có hơi quá phấn khích đôi chút. Bản năng game thủ trong tôi đã trỗi dậy, và tôi đã thăng cấp hơi quá tay.
Ngày tôi nhập học tại Học viện, phần đánh giá năng lực phép thuật trong lễ khai giảng đã tiết lộ rằng tôi mang cấp độ 99, một tiền lệ chưa từng có từ trước đến nay, và cũng chính vì lẽ đó, rất nhiều người đã e sợ tôi. Vài người trong số họ đã nghi ngờ tôi chính là Quỷ Vương. Sự thật thì tôi việc được sinh ra cùng với màu tóc đen như hắn không giúp ích được gì cho tôi mà trái lại còn mang đến nhiều rắc rối bởi theo quan niệm của vương quốc Valschein, màu đen là biểu tượng của cái ác.
[note61321]
Nhân vật chính của tựa game - Alicia - và ba người tình của cô ấy đã bị thuyết phục rằng tôi chính là Quỷ Vương, xem ra việc làm sáng tỏ chuyện này với cô ta thực sự là một vấn đề nan giải đây. Cuối cùng, người duy nhất hiểu ra rằng tôi chỉ là một thường dân vô hại chính là Hoàng tử Edwin. Còn ba người kia…à thì, bọn họ xuýt chút nữa đã cho tôi đi ngắm gà ngay trước lúc trận chiến với Quỷ Vương thực sự bắt đầu. Thật ra, cha mẹ tôi cũng đã từng cố gắng loại bỏ tôi, chính điều này dẫn đến việc tôi kế thừa vị trí của cha mình và trở thành một Nữ Bá tước.
Các bạn biết đấy,tôi cảm thấy giống như có quá nhiều người muốn trừ khử tôi vậy…
Dẫu rằng như vậy, không hẳn là tôi không có nhưng khoảnh khắc vui vẻ. Tôi đã tự tay mình ấp nở một chú rồng dễ thương tên Ryuu, và hơn hết thảy, tôi đã gặp được một người thật lòng thích mình. Nhắc mới nhớ, ngay lúc này, cậu ấy - Patrick Ashbatten - và tôi đang cùng nhau chiến đấu với một con ma thú.
[note61322]
Đã một năm trôi qua kể từ khi mọi rắc rối về sự kiện Quỷ Vương phục sinh được giải quyết, lúc này đây, Patrick và tôi đang tiến vào một hầm ngục ở Vương đô. Vương đô có hai hầm ngục nguy hiểm và đây là cái nguy hiểm hơn cái còn lại. Patrick có lẽ là người thích hợp nhất để giải quyết đám ma thú ở đây. Ừ thì, Patrick và cả tôi nữa.
Sau một hồi tiêu diệt hết đợt ma thú này đến đợt ma thú khác, Patrick quay về phía tôi và thở dốc: “Cậu có thể giúp tớ một tí được không?”
Tôi lắc đầu. “Không thể được. Tớ đã đạt đến ngưỡng cấp độ tối đa rồi, đám kinh nghiệm kia sẽ bị lãng phí mất.”
“Dẫu vậy, phải đối đầu với lượng lớn ma thú như này với tớ cũng là quá sức đấy…”
“Thật ra, tớ cũng đang nghĩ về chuyện đấy đấy.” Tôi thừa nhận. “Cậu cần phải dừng việc chiến đấu an toàn đi. Nếu cậu không tiết kiệm năng lượng bằng cách tránh đòn vào phút cuối hoặc dùng nhiều năng lượng cho đòn đánh hơn mức cần thiết thì việc cày cấp này sẽ không mấy hiệu quả đâu.”
Cậu ấy thậm chí có thể nhận vài đòn để tiết kiệm thời gian kia mà, tôi thầm nghĩ.
“Hiệu quả thì có ý nghĩa gì khi tớ bị thương và không thể đi tiếp được cơ chứ,” Patrick nói, trông có vẻ chưa bị thuyết phục cho lắm.
“Đó là lý do tớ có mặt ở đây! Ngay cả khi cậu bị mất đi một cánh tay hay cẳng chân, tớ cũng có thể ngay lập tức chữa trị cho cậu.”
Hồi tưởng lại những ngày còn bé, tôi thường xuyên gặp những vết thương mới như thế này. Lúc ấy tôi vẫn con rất yếu, thế nên việc sử dụng ma pháp hồi phục để lấy lại một hoặc hai chi đã mất của mình là chuyện thường ngày. Thành thật mà nói, tôi biết rằng chỉ cần bảo vệ cái đầu của mình thật tốt, những vết thương khác hoàn toàn có thể chữa được.
Giờ nghĩ lại, có lẽ mình cũng có thể tái tạo lại cả phần đầu luôn đấy chứ, tôi nghĩ. Patrick nên cảm thấy biết ơn khi có một trị liệu sư tài ba đồng hành cùng với mình…Tuy nhiên, Patrick dường như không đồng tình. “Từ giờ tớ sẽ đi một mình,” cậu ấy nói một cách chán nản. “Tớ cứ cảm thấy mọi thứ sẽ nguy hiểm hơn khi có cậu ở cạnh.”
“Cậu có biết rằng, trong viễn cảnh tồi tệ nhất, cậu có thể bỏ mạng tại hầm ngục không? Tớ chỉ ở đây vì tớ lo lắng cho cậu thôi.”
“Biết là vậy, nhưng tớ không thể nào biết được cậu đang cố gắng giữ tính mạng cho tớ hay đang cố gắng trừ khử tớ nữa…”
Tất nhiên là tôi muốn cậu sống rồi! Tôi tức giận nghĩ. Cậu là bạn trai yêu dấu của tôi mà! Chờ đã nào… Có phải tôi và Patrick đã là một đôi rồi không?
Lục lại ký ức gần đây của tôi lúc còn ở Học viện, nhưng chẳng thể nào nhớ được tôi đã làm bất kỳ điều gì lãng mạn với cậu ấy cả. Chúng tôi còn chưa từng té nước vào nhau ở bãi biển, hay va vào nhau ở nơi mà chúng tôi dự định sẽ gặp nhau khoảng tám tiếng trước giờ hẹn…
Hai ta đã… chạm môi, nhỉ? Tôi có cảm giác như đôi ta đã làm thế. Nhưng cả hai vẫn chưa thực sự có một buổi hẹn hò nào kia mà… Ô khoan đã, chuyến thám hiểm này có thể tính là một buổi hẹn hò không? Ý tôi là, khi một chàng trai và một cô gái cùng nhau đi chơi, chỉ có hai người họ thôi… Tôi gật gù. Đúng rồi, đây đích thực là một buổi hẹn hò rồi.
“Tất nhiên là tớ muốn cậu sống rồi, Patrick ạ,” tôi nói với cậu ta. “Tớ muốn cậu sống thật lâu để hai ta có thể có thêm nhiều buổi hẹn hò như thế này nữa.”
“Việc chúng ta đang làm lúc này chắc chắn không phải là một buổi hẹn hò.” Patrick phản đối.
Tôi lại rơi vào trầm tư. Liệu có sai trái không khi thử hẹn hò trong hầm ngục chứ?
♥♥♥
Không lâu sau đó, Patrick và tôi cảm thấy hôm nay thế là đủ rồi, thế là chúng tôi quyết định quay về hướng lối vào của hầm ngục. Càng lên đến những tầng trên, ma thú càng thưa thớt, thế nên chúng tôi chỉ việc sánh bước bên nhau cùng trò chuyện thôi.
“Lễ tốt nghiệp cũng sắp đến rồi, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta đến hầm ngục này.” Tôi nói.
Patrick gật đầu. “Nghe như thể chúng ta sắp tốt nghiệp hầm ngục ẩn ở Vương đô ấy.”
Hầm ngục ẩn ở Vương đô à… Ồ đúng rồi. Tôi nghĩ hầm ngục này được cho là bị ẩn. Tuy nhiên, biệt danh này thực sự nghe không đúng một chút nào; cái hầm ngục còn lại có thể đi sâu hơn nữa cơ.
Trong lúc sánh bước trên con đường hầm ngục tăm tối, một khoảng lặng bao trùm lấy cả hai. Tôi nhìn sang Patrick và bắt gặp ánh mắt cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt mang theo một nỗi sợ hãi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
Patrick lắc đầu. “Không, tớ tưởng cậu sẽ đề xuất ý tưởng đá đít con trùm để kỷ niệm lần cuối cùng của chúng ta ở đây, hay đại loại thế.”
“Patrick, đừng đánh boss ở đây.”
“Dù sao đi nữa, nếu cậu đã nói thế thì boss hẳn phải rất mạnh,” Patrick nhướng mày nhận xét.
Nếu tôi nhớ không nhầm, trong game, hầm ngục này chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó ở gần Vương đô. Hơn thế nữa, con trùm trong hầm ngục này thực sự là một cái gai trong mắt - tôi cực kỳ ghét con golem đấy.
“Con boss đó không hẳn là mạnh,” tôi nói với Patrick. “Chỉ là nó có sức phòng thủ khá cao, thế nên đánh nhau với nó là một trải nghiệm không mấy vui vẻ.”
Bởi vì con golem đó kháng cả ma pháp lẫn sát thương vật lý, nên việc hạ gục nó tốn rất nhiều thời gian. Nó cũng rơi ra tiên dược vì lí do nào đó, thứ mà khiến tôi cảm thấy không cần thiết cho lắm vì tôi không cần đến bất kỳ vật phẩm hồi phục nào trong suốt trận chiến.
Patrick thở dài. “Tớ lo lắng thừa rồi. Tớ quên mất cậu là kiểu người như vậy.”
“Kiểu người như vậy?” tôi cảm thấy khó hiểu. Ý cậu ta là cơ chứ?
Trước khi tôi kịp giải đáp thắc mắc của mình, một loạt âm thanh xào xạc bỗng từ xuất hiện, hướng về phía chúng tôi. Patrick và tôi ngay lập tức tạm dừng cuộc trò chuyện và rút vũ khí ra, sẵn sàng trong tư thế chiến đấu, và rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra âm thanh ấy là tiếng bước chân và tiếng thì thầm của một nhóm người.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đến đây, tôi nghĩ thầm. Để tránh xảy ra xô xát không đáng có, tốt hơn hết tôi vẫn nên lên tiếng chào hỏi trước.
“Xin chào, hôm nay là một ngày đẹp trời để đi khám phá hầm ngục nhỉ?”
“Ô chà chà,” một giọng nam trả lời. “Tôi khá là bất ngờ khi thấy cũng có người khác ở đây đấy. Chúng tôi là thành viên của Đội Hiệp sĩ Hoàng gia đến đây để tập luyện.”
Nghe như đối phương có hai hoặc ba thành viên, tôi nghĩ thầm.
Tôi quyết định vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước vì tôi không có bất kỳ vấn đề gì với thành viên của đội Hiệp sĩ Hoàng gia cả. Sau khi qua ngã rẽ, chúng tôi chạm mặt với nhau. Ba anh chàng trong quân phục Hiệp sĩ Hoàng gia, ai cũng mang theo bên mình một thanh kiếm.
Tôi cúi đầu chào bọn họ, để rồi nhận lại một tiếng thét giật bắn mình.
“Ôi trời đất quỷ thần ơi!!!”
“Gì thế?” Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra xem thứ gì vừa mới xuất hiện, nhưng những gì tôi tìm được là một Patrick đang đứng đó cùng với
ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về phía ba người kia.
Một hiệp sĩ bước lên trước, kính cẩn cúi đầu. “Thứ lỗi cho tôi vì chuyện vừa xảy ra, thưa Bá tước Dolkness. Chúng tôi không ngờ rằng mình sẽ thực sự gặp ai đó ở đây, và có vẻ như anh bạn tôi đây đã có đôi chút mất cảnh giác. Ngài đang trở về mặt đất đấy ư?”
“Vâng,” tôi nói. “chúng tôi đang trên đường ra khỏi đây. À, tiện thể để các anh biết, chúng tôi đã quét sạch hầu hết ma thú từ tầng bốn mươi trở lại rồi. Tôi e là khu vực đó lúc này không còn lại gì nhiều đâu.”
Gã hiệp sĩ cười. “Ha ha, không có vấn đề gì cả. Tầng sâu nhất mà chúng tôi có thể đi đến nay chỉ đâu đó quanh tầng mười thôi.”
“Vậy sao? Thế thì chúc các anh may mắn nhé.”
Và thế là cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt của chúng tôi kết thúc, chúng tôi mỗi người mỗi ngả đường.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ngừng thắc mắc người hiệp sĩ kia đã nhìn thấy thứ gì. Nhưng chỉ một lát sau, thắc mắc của tôi đã được giải đáp. Nhờ vào thính giác nhạy bén, thành quả sau quá trình thăng cấp, tôi có thể nghe được cuộc trò chuyện của ba chàng hiệp sĩ kia.
“Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ chạm mặt nhỏ luôn đó,” một người thì thầm. “Khi nhỏ đó từ đâu xuất hiện, tôi nghĩ kỳ này mình đi bán muối chắc rồi.”
“Nhỏ đó là kẻ đã khiến bầu trời của Vương đô chuyển thành màu đen phải không? Nghĩ đến việc nhỏ có khả năng biến ngày thành đêm… Thật là đáng sợ.”
“Lúc chúng ta gặp nhỏ, tôi cũng sợ vãi ra,” người hiệp sĩ đã nói chuyện với tôi bày tỏ. “Dường như câu chuyện nhỏ là một ác quỷ tóc đen đồng thời là người luyện rồng hẳn không còn xa lạ gì nữa. Nhưng nhỏ đó trông lại rất bình thường khi nói chuyện với chúng ta.”
Một hiệp sĩ khác chế giễu. “Có người bình thường nào đi một lần bốn mươi tần của hầm ngục không? Cái tên đi cùng nhỏ đó có phải là con của một Bá tước không? Không biết sao mà hắn có thể chịu đựng được nhỏ đó hay vậy.”
“Ừ...” dừng lại trong chốc lát. “Các cậu biết không, sau khi được gặp mặt trực tiếp, tôi nghĩ nhỏ đó chính là người đã tiêu diệt Quỷ Vương đấy.”
“Tuyên bố chính thức từ kinh đô rằng Điện Hạ là người đã hạ bệ hắn ta, vì vậy đừng để tin tức này lọt ra ngoài.”
Ồ, hoá ra là bọn họ sợ tôi. Họ thậm chí còn tìm ra sự thật đằng sau trận chiến với Quỷ Vương nữa…
Tôi bân khuân liệu Patrick, người đang sánh bước bên tôi đây có nghe được cuộc đối thoại của ba người họ hay không. Có đôi chút xấu hổ khi đến cả các Hiệp sĩ Hoàng gia ưu tú cũng phải e dè tôi.
“Cậu biết gì không, Yumeilla,” Patrick đột nhiên cất lời, “Tớ không cảm thấy như đang phải ‘chịu đựng’ cậu đâu.”
Ơ kìa, hoá ra là cậu ta nghe được hết rồi à… Tôi nghĩ. Nhưng, chờ đã, nếu như cậu ấy không ‘chịu đựng’ tôi vậy có nghĩa là cậu ấy muốn dành thời gian ở bên tôi! Vậy chung quy lại thì đây chính là một buổi hẹn hò.
"Cảm ơn cậu, Patrick.” Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi người thiếu nữ mới biết yêu.
♥♥♥
Vài ngày sau cuộc thám hiểm hầm ngục, lễ tốt nghiệp Học viện Hoàng gia của vương quốc Valchein cũng được tiến hành. Tôi đã ngồi nghe hoàng tử Edwin và hiệu trưởng đọc diễn văn trong tình trạng mơ mơ màng màng, không lâu sau đó, lễ tốt nghiệp cũng kết thúc mà không có gì nổi bật.
Bây giờ là lúc chúng tôi tham gia một buổi tiệc buffet được tổ chức ở cùng địa điểm diễn ra lễ tốt nghiệp.
Vậy… Tôi nghĩ thầm. Phải chăng đây là kiểu sự kiện mà tôi có thể rời đi lúc nào cũng được?
Tôi vẫn còn nhiều việc khác phải lo liệu, bao gồm cả việc thu dọn hành trang trong ký túc xá. Tôi quá bận bịu để có thời gian tận hưởng buổi tiệc.
Thực ra, bây giờ nghĩ lại, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ ở các buổi tiệc.
Tôi quyết định tìm Patrick và rủ cậu ấy cùng đi. Trong lúc tìm kiếm Patrick, bỗng có một người hớt hải chạy về phía tôi - người mà ai cũng muốn tránh xa. Đôi mắt cô ta ngấn lệ, như thể sẵn sàng bật khóc bất kỳ lúc nào.
“Thật là buồn khi phải chia tay cậu, Yumiella,” cô ấy sụt sùi nói. “Liệu… Chúng ta có gặp lại nhau nữa không?”
“Sẽ gặp, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi,” tôi hứa. “Giờ thì, cậu có thể cho tớ chút không gian được không, tiểu thư Eleanora?”
Tôi ném cho cô ả một ánh mắt cảnh giác. Cô ta là con gái của Công tước Hillrose, Eleanora Hillrose, người mà vì lý do nào đó rất quý mến tôi. Cô ả cùng những lọn tóc vàng óng ánh cứ nhích mỗi lúc một gần lại phía tôi - có cảm giác như chỉ vài giây nữa thôi, cô ta sẽ bám lấy tôi luôn.
“Khi nào chúng ta sẽ gặp lại nhau vậy?” cô ta hỏi. “Ngày mai? Hay là ngày kia?”
“Ừ thì, trong vài ngày tới tớ sẽ ở trong dinh thự gia tộc Dolkness tại Vương đô, thế nên tớ nghĩ chúng ta sẽ có thể gặp mặt vài lần đấy.”
“Thật sao?!” Eleanora phấn khích thốt lên. “Vậy thì tớ nhất định sẽ ghé thăm cậu.”
Oops, tôi lỡ miệng nhiều chuyện mất rồi. Dự là vài ngày tới cô ta sẽ tự tiện ghé nhà tôi chơi đây.
Gương mặt của Eleanora đột nhiên trở nên u ám, nhu thể cô ả chợt nhận ra điều gì đó. “Nhưng… tại sao cậu lại nói chúng ta chỉ có thể gặp nhau ‘vài lần thôi’ vậy? Yumiella à, cậu sắp rời khỏi Vương đô sao?”
“Ừ, tớ sẽ trở về quê nhà của mình.”
Bây giờ tôi đã kế thừa chức vị của cha mình, giờ đây tôi phải chịu trách nhiệm về Quận Dolkness. Trước đây, khi còn là học viên, tôi đã giao mọi việc lại cho cấp dưới của mình, nhưng giờ đây, tôi cần phải trở về và tự tay điều hành mọi việc,
Tôi khá là bất ngờ khi tiểu thư Eleanora đã không nhận ra chuyện tôi dự định sẽ rời đi cho đến tận bây giờ, tôi nghĩ. Ý tôi là, tin tức tôi trở thành Nữ bá tước Dolkness đã lan truyền khắp nơi rồi kia mà…
“Không, nhưng điều đó thực sự không thể - Ô! Điều đó có nghĩa là cậu phải nói lời chia tay Patrick luôn sao??”
“Tớ e là vậy…”
Tôi kẽ cau mày, quả thật từ trước đến nay tôi chưa từng thực sự chú tâm và vấn đề này.
Cô ấy nói đúng, tôi nghĩ cùng với một tiếng thở dài trong lòng. Đến bây giờ, tôi đều có thể nhìn thấy Patrick mỗi ngày, nhưng sau hôm nay, tôi sẽ không còn có thể chạm mặt Patrick dễ dàng như trước nữa.
Quê nhà của Patrick, lãnh địa AshBatten, nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại so với Quận Dolkness, với Vương đô là nằm ở giữa. Tôi đã nhận thức được điều này từ lâu, ngay cả trước khi Patrick thổ lộ tình cảm của chàng với tôi. Dẫu vậy, cho dù tôi có nhận thức được chuyện này như nào đi nữa, nó cũng không thể nào làm cho tình cảnh của chúng tôi bớt buồn hơn.
“Tớ không thể tin được là hai cậu sẽ rời xa nhau như vậy…” Eleanora nói cùng với tiếng thở dài. “Cậu đang lãng phí thời gian nói chuyện với tớ làm gì?! Còn không mau đến gặp Patrick đi, nhanh lên!”
Eleanora chạy ra sau lưng tôi, dùng hết sức đẩy tôi về phía trước. Nhưng nhờ vào thể chất vượt trội của mình, tôi chẳng hề xê dịch một tí nào.
Có vẻ như Patrick không phải ở hướng đó, tôi bực bội nghĩ thầm. Vả lại, tôi phải xử lý tình huống này thế nào đây?
Trong lúc đang bế tắc về hành động tiếp theo của mình, bỗng tôi nghe thấy một giọng nói gọi tên tôi từ một góc phòng. Tôi ngẩng đầu về hướng phát ra tiếng nói, và rồi tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Đó là giọng của Patrick. Tôi biết ngay là cô đang đẩy tôi đi sai hướng mà, tiểu thư Eleanora.
“Xin chào, Yumiella và… tiểu thư Eleanora. Cụ thể thì cậu đang làm cái gì ở đây vậy?”
“Ô, thực ra thì chúng tớ đang tìm cậu đấy,” Tôi nói.
“Và thật tuyệt vời làm sao, chúng tớ đã tìm thấy cậu, phải không, Yumiella?” Eleanora vui vẻ hỏi. “Đừng lo lắng, tớ sẽ rời đi ngay thôi. Tớ không muốn xen vào chuyện tình yêu của hai cậu đâu.”
Nói rồi, cô ta ngay lập tức chạy vào giữa biển các học viên khác và… quay lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt thích thú.
Tôi khá chắc cái hành động đó cũng được xem là ‘xen vào’ đấy, tiểu thư Eleanora ạ.
Patrick và tôi cùng nhau nở một nụ cười gượng gạo, cả hai đều nhận thức được sự mãnh liệt trong ánh mắt cháy bỏng của Eleanora.
“Chỉ là phỏng đoán thôi nhé,” tôi nói, “tớ đoán là cô ta đang nghĩ rằng tụi mình vẫn chưa phát hiện ra nhỏ đâu.”
Patrick cười khúc khích. “Có vẻ như tiểu thư Eleanora vẫn không thay đổi chút nào.”
Giờ thì cậu ấy đã ở ngay đây rồi, tôi ngước nhìn gương mặt của Patrick. Càng ngắm nhìn, ý nghĩ ‘sẽ phải xa cậu ấy một thời gian’ trong tôi càng trỗi dậy. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình bắt đầu hiểu được cảm xúc của Eleanora đến mức cô ấy phải nước mắt lưng tròng như vậy. Nhưng Patrick thì… cậu ấy dường như vẫn hành xử như mọi khi.
“Cậu có muốn uống gì không?” Cậu ấy hỏi.
“Không, tớ ổn.”
Ánh mắt của Patrick chợt hiện lên sự lo lắng. “Có chuyện gì vậy, Yumiella? Sao trông cậu buồn thế? Cậu cảm thấy không vui khi phải rời xa Học viện sao?”
Tôi không hiểu sao cậu và tiểu thư Eleanora có thể đọc được cảm xúc từ gương mặt vô cảm của tôi như vậy, tôi ngạc nhiên khi thấy Patrick nhận ra cảm xúc trong tôi. Tớ không quan tâm đến việc rời khỏi học viện - tớ đang phải cố gắng vượt qua nỗi buồn và cô đơn khi phải rời xa cậu đây này.
Dẫu vậy, không đời nào tôi có thể nói ra những lời như thế được. Tôi nghĩ chính sự bất lực trong việc bộc lộ khía cạnh này của bản thân có lẽ là một trong những lý do mà hai ta chưa thể có bất kỳ một khoảnh khắc lãng mạn nào bên nhau.
Có lẽ tôi nên bộc lộ cảm xúc thật sự của mình cho cậu ấy, tôi trầm tư. Thậm chí nếu hành động này làm tôi bẽ mặt, tôi vẫn sẽ có thời gian để bình tâm lại trong khoảng thời gian hai ta xa nhau. Dẫu biết như thế, ý tưởng này thực sự quá đáng sợ. Tại sao việc thẳng thắn lại khó khăn đến vậy…? Làm sao tôi có thể nói với cậu ấy rằng chính cậu là lý do khiến tôi buồn, chứ không phải là vì Học viện đây? Hmm… Nếu mình nói ‘người quan trọng hơn địa điểm’,có lẽ cậu ấy sẽ hiểu chăng?
“Ừ thì, cậu biết đấy… Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”
Patrick chớp mắt một hồi, rồi hỏi, “Cậu đang trích dẫn văn bản quân sự nào vậy? Tớ cũng muốn đọc nó nữa.”
Cậu ta không hiểu tí nào luôn! Tôi chết trong lòng một chút. Patrick à, hà cớ gì cậu lại không hiểu ý tôi chứ?! Mình tưởng rằng lễ tốt nghiệp sẽ là một cơ hội tốt để bộc lộ tình cảm của mình, một cơ hội được trao bởi định mệnh kia mà…
Trong lúc tôi đang bị đóng băng, cố gắng tìm từ ngữ đúng để giải thích trong vô vọng, Patrick thản nhiên nói tiếp, “Ồ, phải rồi, tớ quên đề cập đến chuyện này, trước khi cậu trở về Quân Dolkness, cậu có thể dành chút thời gian ở lại Vương đô không?”
“Hả? Tại sao?”
“Chỉ là tớ có vài thứ cần phải lo liệu, nhưng tớ đến Quận Dolkness cùng với cậu ấy mà.”
Patrick… sẽ đi cùng với tôi ư? Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ không phải nói lời từ biệt! Đỉnh nóc, kịch trần, bay phất phới cưng ơi, giờ thì tôi không còn lý do gì để buồn nữa! Vậy là tôi có thể dành việc chia sẻ cảm xúc chân thành cho khi khác…
Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy rất an tâm khi có Patrick đồng hành cùng với mình. Tôi đã trăn trở rất nhiều về việc tự mình điều hành Quận Dolkness, nhưng với Patrick bên cạnh, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Những gì tôi cần phải làm là kiềm chế sự phấn khích để không làm khùng làm điên trước mặt mọi người.
Cố gắng kìm chế giọng điệu xuống như lúc bình thường, tôi hỏi, “Cậu cũng đi cùng sao?”
Patrick mỉm cười. “Ừ, cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ để cậu một mình mà.”
“Tớ đâu có ý định làm gì xấu đâu…”
“Tớ không nghĩ cậu sẽ làm thế,” Patrick đồng tình. “Nhưng, vẫn sẽ có tai nạn xảy ra ở gần cậu.”
Có lẽ tôi không nên phấn khích về việc có cậu ta ở bên…
Và rồi, năm thứ ba của tôi ở Học viện cũng đã đến hồi kết thúc. Cùng với việc kết thúc quãng đời sinh viên, tôi hướng đến một trang sử mới của cuộc đời mình: kế thừa chức hiệu nữ Bá tước của quận thành Dolkness.