Vô số quả cầu màu đen xuất hiện trên bầu trời ở đồng cỏ hoang gần Vương đô. Chúng chuyển động loạn xạ, từng cái một được bắn lên từ dưới mặt đất, Những quả cầu đó chính là hơi thở của Ryuu. Chú rồng nhỏ có màu đen như hơi thở của nó.
[Aah-, nó bắt đầu nhanh hơn rồi đấy.]
Tôi đang chơi trò tập bắn hình nhân bằng đất sét với Ryuu. Tôi chuẩn bị mục tiêu và Ryuu sẽ ngắm bắn vào chúng.
Tôi khen ngợi cậu nhóc, nó rúc đầu vào tôi đầy vui sướng.
[Con được nuông chiều quá rồi đấy, nhỉ?]
Không hẳn là tôi không thích điều đó, tôi nhấc bổng cơ thể khổng lồ của Ryuu lên và xoay vòng vòng. Tiếng gừ gừ giống mèo phát ra từ Ryuu thực sự rất đáng yêu.
Và đây là chuyện mà tôi đã nghe được không lâu sau vào cùng ngày hôm đó. Gần đây có một con rồng được phát hiện là đang lượn lờ quanh cánh đồng gần Vương đô, tiếng gầm của nó gây trấn động cả một vùng. Nhân chứng gần như đã chết cứng vì sợ hãi trước khi kịp bỏ chạy.
Nếu không nhầm thì đó chính là Ryuu, và nhân chứng ắt hẳn không thích động vật cho lắm. Giống như việc có người yêu chó, cũng có người lại vô cùng sợ hãi trước nó vậy.
Hôm nay tôi có cuộc gặp gỡ với người huấn luyện rồng. Ông ta đã đồng ý gặp mặt, tôi nghĩ rằng Ryuu nên có thêm vài người bạn.
Hiện tại, có tất cả ba con rồng thân thiết với Vương quốc Balshine. Một trong số đó là Ryuu, và hai con rồng khác thuộc về Lực lượng Quốc gia.
Hôm nay tôi sẽ được gặp một trong số chúng. Thông thường thì nó sẽ ở trong lực lượng quân sự ở ngoại ô Vương đô, suy xét về mối đe dọa từ những hành vi bạo lực của chúng, ngày hôm sau chúng tôi quyết định sẽ gặp mặt ở đồng cỏ.
Từ trên lưng Ryuu, tôi đã có thể thấy được địa điểm gặp mặt của chúng tôi. Bọn họ đã đến rồi. Nó là một con rồng không cánh mang hệ đất. So với Ryuu, chú rồng này trông nhỏ hơn một chút.
Một người đàn ông trong bộ quân phục đứng bên cạnh con rồng. Ông ta là người đã ấp nở trứng rồng giống như tôi.
[Ryuu, đáp xuống đó đi.]
Ngay lúc mà Ryuu bắt đầu hạ xuống, con rồng dưới mặt đất bỗng thay đổi tâm trạng đột ngột. Người đàn ông cố gắng xoa dịu con rồng đang bắt đầu phản ứng dữ dội, nhưng nó cũng hoàn toàn vô ích. Con rồng bắt đầu bỏ chạy, và đến lúc chúng tôi đáp xuống, nó đã chạy khỏi tầm mắt tôi.
Tôi nhảy khỏi lưng Ryuu, người đàn ông kia bối rối tiếp cận tôi.
[Tiểu thư đây có phải là Yumiela-san không? Rất hân hạnh được gặp cô.]
[Tôi là Yumiela Dolknes. Còn đây là Ryuu.]
[Tên tôi là Roland. Và cái đứa mới vừa bỏ chạy kia là Gregory.]
Roland là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành. Bởi vì ông ta là người đã ấp nở được một con rồng hệ đất nên ắt hẳn ông ta phải là một phù thủy hệ thổ xuất chúng.
[Gregory bị sao vậy nhỉ?]
Tôi tự hỏi liệu có phải cậu ta sợ người lạ hoặc một con rồng khác không? Gregory-chan khá đáng yêu đấy chứ. Có lẽ là nó đã cảm thấy quá ngại ngùng khi phải xuất hiện trước bé Ryuu đẹp trai của tôi.
[Rõ ràng là thế, Ryuu-kun… Nhóc có ổn không? Có vẻ như nó trở nên hoảng loạn là vì Ryuu-kun đấy.]
Rồng cũng có thể bị dọa sợ kia à? Tôi nhận ra là tôi không muốn bất kỳ ai nhìn vào con của mình như thế.
[Trước đây nó có từng sợ con rồng nào khác chứ ạ?]
[Không, Gregory là một con rồng điềm tĩnh, hay ta nên nói thế này… Nó khá là đần chăng? Từ trước đến nay ta chưa bao giờ gặp chuyện này bao giờ.]
Roland-san gãi đầu cùng với nụ cười gượng gạo. Ông ta đang lo lắng cho Gregory-kun, cái đứa đang chạy thục mạng đi với một tốc độ thật đáng nể.
[Chúng ta không đuổi theo nó sao, như vậy có ổn không?]
[Gregory không thể bay, và nó cũng chưa bao giờ ra ngoài một mình. Nên có thể là nó sẽ quay về nhà…]
Ryuu thường đi chơi một mình, nhưng cậu nhóc luôn trở về ngay khi tôi gọi nó, Gregory dường như không giống như vậy.
[Chúng ta có nên cưỡi Ryuu và đi tìm nó không? Tôi không nghĩ là nó sẽ chạy trốn lần nữa đâu, miễn là Ryuu không tiếp cận quá gần.]
[Cảm ơn sự giúp đỡ của cô. Ta xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra. Ta hy vọng chúng ta có thể thắt chặt tình bạn giữa những người thuần hóa rồng với nhau.]
[Roland cùng tôi trèo lên lưng của Ryuu, và cuộc tìm kiếm Gregory bắt đầu.
Sau một thời gian ngắn bay theo hướng mà Gregory chạy trốn, chúng tôi đã tìm ra nó. Nó chưa phát hiện được Ryuu đang bay trên trời, nên nó vẫn tiếp tục chạy.
[Có vẻ như nó vẫn đang chạy. Khi nó dừng lại, ta muốn cô thả ta xuống chỗ nào đó xa xa một chút.]
Vậy thì tôi sẽ phải đợi Gregory dừng lại rồi mới có thể tiếp cận, nhưng có vẻ mọi chuyện sẽ không thể cứ thuận lợi như thế được.
[Tôi thấy một ngôi làng ở đằng kia.]
Có một số ngôi làng nhỏ rải rác ở vùng ngoại ô Vương đô. Một trong số chúng đang nằm trên hướng di chuyển của Gregory. Với tốc độ này, ngôi làng chắc chắn sẽ sụp đổ, và dân làng sẽ là người phải chịu thiệt hại.
[Chuyện này không ổn chút nào. Gregory, dừng lại đi!]
Roland hét to, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Gregory nghe thấy lời ông ta cả. Tôi có nên xuống dưới đó và dẫn nó sang hướng khác không? Không được, nó chẳng giúp ích được gì vì hướng đó cũng có một ngôi làng khác nữa.
[Tôi sẽ đáp xuống ở đây. Ryuu, thả Roland-san xuống nơi nào đó xa một chút nhé.]
[Đáp xuống? Sao cô … Này! Ý cô là sao - ]
Mặc cho sự ngăn cản của ông ta, tôi nhảy khỏi lưng Ryuu. Tôi điều chỉnh lại tư thế của mình với ma pháp phản lực để chắc chắn rằng tôi sẽ đáp xuống ngay giữa Gregory và ngôi làng.
Cùng với việc tốc độ của tôi tăng dần lên, mặt đất càng lúc càng gần hơn. Ngay thời điểm trước khi chạm đất, tôi thi triển ma pháp theo hướng từ trên xuống để bù lại lực rơi. Nhưng nó vẫn không đủ để có thể triệt tiêu quán tính từ cú tiếp đất của tôi, cát bụi bay tứ tung. Ít nhất thì không có vết nứt nào được tạo ra từ nơi tôi đáp xuống.
Gregory, cái đứa vẫn đang trong trạng thái sợ hãi, không thèm dòm ngó xung quanh, mà vẫn tiếp tục lao về phía tôi.
[Dark Bind.]
Vô số bàn tay vươn ra từ bóng của Gregory, bắt lấy cơ thể nó. Nó dần dần không thể di chuyển trước sức mạnh của bóng tối.
Chẳng mất nhiều thời gian để cho Roland đến và xoa dịu Grogery.
[Đây, đây. Ta biết nó rất đáng sợ, nhưng Ryuu không còn ở đây nữa.]
Gregory đã dần lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong tim, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không vui, bởi vì nó cứ như thể con tôi là một đứa đi bắt nạt vậy.
Sau khi Gregory không còn kích động và bình tĩnh hoàn toàn, tôi gỡ bỏ xiềng xích bóng tối đang kiềm chế nó.
[Cảm ơn sự giúp đỡ của cô. Gregory, cái đứa đáng lẽ ra phải bảo vệ vương quốc này, suýt chút nữa làm người dân bị thương. Nhưng, xin hãy dừng việc nhảy xuống bất thình lình như vậy đi nhé, nó thật sự làm trái tim ta như vỡ vụn vậy.]
[Rất hân hạnh. Tôi không muốn Gregory làm bị thương người khác.]
Nhìn chung lại, thì Gregory để lại một ấn tượng là một con rồng mạnh mẽ và hiền lành nhưng lại thiếu mất đi sự tinh tế.
[Đúng là vậy, tuy nhiên, nó không hề giỏi trong việc chiến đấu. Vì không thể bay nên nó chỉ có thể trở người và hàng hoá cho quân đội.]
Nó khá khiêm tốn, nhưng tốc độ và số lượng hàng hóa nó mang theo được hoàn toàn khác biệt so với những cỗ xe ngựa thông thường.
[Đúng là một cậu bé ngoan. Nhưng tiếc quá, sẽ thật tuyệt nếu nó có thể làm bạn với Ryuu. Um, tôi có thể nựng Gregory được không?]
[Aa, cô có thể nựng nó đấy.]
Nhận được sự cho phép, tôi tiếp cận chú rồng một cách chậm rãi để không làm nó giật mình.
Ngay khoảnh khắc mà tôi chuẩn bị xoa đầu nó, nó bất ngờ vùng dậy và bỏ chạy.
[Này, Gregory, lại là chuyện gì nữa chứ! Ryuu-kun không có ở đây mà.]
Roland-san đuổi theo và gọi theo Gregory, cái đứa đang tiếp tục tăng tốc không ngừng.
[Gregory, dừng lại!]
Tôi chạy vội tới nó theo bản năng và túm chặt lấy cái đuôi mập ú của nó để ngăn nó chạy mất lần nữa.
Chuyển động của nó đột nhiên khựng lại, cậu nhóc cố gắng cuộn đuôi lại để thoát khỏi sự kìm hãm của tôi, nhưng cả cái đuôi lẫn cơ thể nó chẳng có thứ gì có thể di chuyển được cả.
Lại mất thêm một lúc để Roland-san có thể xoa dịu Gregory thêm lần nữa.
[Gregory-kun, sao thế?]
[Aa-, có lẽ nó sợ Yumiela-san đấy. Nếu mà cô không đến quá gần thì đã…]
Tôi thậm chí còn chẳng ngờ rằng loài rồng cũng biết sợ kia đấy. Ừ thì đúng là tự nhiên có một đứa lạ hoắc nhảy từ trên trời xuống rồi trói bạn lại, thì thử hỏi là nó có đáng sợ không chứ?
Đó là lý do nỗ lực kết bạn của Ryuu đã thất bại.
Tôi muốn gặp một con khác, nhưng nó lại đang vô cùng bận rộn vì là phương tiện đường không duy nhất của Lực lượng Quốc gia.
Sau đó, dựa theo câu chuyện tôi nghe được từ Roland-san ở Vương đô, Con rồng mang hệ gió này có vẻ rất là nhút nhát. Có lẽ đã chẳng còn chút hy vọng rằng cậu ta sẽ hoà hợp được với Ryuu cả, và với Ryuu thì nó còn nhỏ hơn nữa.
[Này, Patrick, cậu biết ai có thể kết bạn với Ryuu không?]
[E rằng là tớ phải nói là tớ không hề có chút hiểu biết gì về loài rồng cả.]
Như thường lệ, tôi kể cho Patrick nghe về toàn bộ câu chuyện.
[Cũng có thể là con người đó, miễn là họ có thể chơi được cùng Ryuu.]
[Ừ thì, nhưng tớ không thể làm thế.]
Patrick khước từ lời đề nghị trở thành bạn của Ryuu. Có lẽ cậu ta cảm thấy không thoải mái khi phải làm bạn với Ryuu.
[Chẳng phải quá kỳ lạ khi mà bạn của con cũng lại là bạn của mẹ sao? Oh, ý tưởng là giờ tớ sẽ thành bạn của mẹ Patrick và thôi làm bạn với cậu nữa…]
[Không phải như thế. Còn người thuần hóa rồng cậu đã gặp thì sao? Ông ta có sợ Ryuu không?]
Ahh, etto, tên ông ta là gì ấy nhỉ…
[Oh, cha của Gregory-kun ấy à. Ryuu dường như cũng xem ông ta là người cha thứ hai của mình vậy, etto… nhưng ông ta và Gregoru-kun còn chưa gặp gỡ nhau đàng hoàng nổi một lần.]
Tôi hoàn toàn quên mất tên của ông ta. Có lẽ ông ta cũng đã quên mất tên của tôi rồi. Vậy có thể gọi chúng tôi là mẹ của Ryuu-kun và bố của Gregory.
[Bố của Ryuu? Trong trường hợp đó, cậu là mẹ…]
Patrick đâm hoảng loạn, và tôi muốn để cho cậu ta có một chút bình yên.
[Nó ổn mà, cậu có thể trở thành bố của Ryuu. Bố của Gregory-kun, etto… Giống như chú của Ryuu nhỉ?]
Chúng ta đã cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc mà Ryuu chào đời rồi mà. Tớ nghĩ cậu có thể gọi mình là bố của Ryuu rồi đấy.
[T-tớ là bố ư?! Vậy, cậu và tớ giống như là… Không, tớ không thể nghĩ về Yumiela như thế được.]
Patrick lại mất bình tĩnh lần nữa.Đó cũng là điều hiển nhiên khi cậu ta được bảo rằng mình được làm bố khi mới chỉ 16 tuổi.
[Cái gì đấy?]
[Không có gì!]
Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu có bạn. Hy vọng Ryuu sẽ có thể sớm kết bạn được.