“A-anh cắm sừng em?”
“Ể?”
Vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Kurumi-san lao tới chỗ tụi tôi và kéo tôi ra xa khỏi Ogura. Sau đó, nàng bám rịt lấy cánh tay trái tôi hệt như một chú gấu koala. Dễ thương gì đâu luôn đó!Điệu bộ phùng mang trợn má của nàng cho thấy được nàng đang tức tối tới nhường nào. Đáng yêu quá!
Mà đương nhiên rồi, nàng không hề trông thấy tình huống Ogura vấp ngã, cho nên mới hiểu lầm như vậy. Cưng xỉu!
….Thôi chết toi, sự dễ thương của Kurumi-san đã khiến trung tâm vận hành ngôn ngữ của tôi gặp trục trặc mất tiêu rồi. Cấp cứu, cấp cứu. Có bác sĩ nào biết cách ngừng cái sự quá khích này lại không, cứu với?
“Chụt.”
Tôi khẽ mổ nhẹ vào bờ má phúng phính của nàng.
“……..!?”
Cứ tưởng nàng sẽ bàng hoàng và ngỡ ngàng, nhưng không, nàng lườm nguýt lại tôi sắc lẻm. Ngay cả khi đang nheo mắt lườm, nàng vẫn đáng yêu tới đốn tim. Quả là một sắc đẹp đầy tội lỗi mà.
“Anh không có cắm sừng em gì hết á.”
“N-nhưng rõ ràng hai người đang ôm nhau!”
“Anh chỉ tới đỡ cô ta tại cô ta bị trượt té thôi. Nếu có lỡ làm em hiểu lầm thì cho anh xin lỗi.”
Tôi mở lời xin lỗi trước khi mọi chuyện trở nên kì cục hơn. Theo như một nhân vật nam nào đó trong anime thì, tốt hơn hết là cứ xin lỗi vì hành vi gây nghi ngờ của mình, dù cho bạn có thực sự đang cắm cho đối phương một cái sừng to đùng hay là không. Mặc dù, tôi có phải phải nhân vật anime đâu ta.
“……Có thật không?”
“Chẳng lẽ em tin là anh đang nói dối?”
“…Em không muốn tin, cơ mà…”
“Anh đã và sẽ mãi chỉ yêu có mình Kurumi-san thôi.”
“~~”
“Em ngượng đó sao! Đáng yêu quá à! Thấy có đúng không Ogura?”
“Oaaa…trời ạ, anh đang nói cái gì thế…”
“Công nhận.”
“Hai người đang luyên thuyên chuyện gì vậy hả!?”
Ogura hờ hững đồng tình với tôi, còn Kurumi-san thì dường như không giấu nổi vẻ ngạc nhiên nữa. Song, ngay giây kế tiếp, nàng vội lủi ra phía sau tôi và lấy cơ thể tôi làm lá chắn, chỉ còn he hé đầu ra dòm trộm Ogura.
“……Về chuyện của cậu, tôi đã cảnh báo cả lớp rồi.”
Tôi ít nhiều cảm thấy thích thú trước pha thay đổi chủ đề đột ngột này, song cũng nghĩ bụng rằng đó hẳn là mục đích chính khiến nàng lên tận trên đây.
Tôi không nói một lời nào, chỉ chuyển ánh nhìn của mình từ Kurumi-san sang nhỏ Ogura. Cách nhỏ nhìn tôi cứ như thể bản thân nhỏ đang không biết nên nói gì hay phải đáp ra sao cho phải. Và rồi, nhỏ cúi khẽ đầu, vân vê ngón tay và tỏ vẻ bồn chồn…
“C-cảm ơn cậu.”
Nhỏ lí nhí.
“…Không cần phải cảm ơn. Tôi tới đây không phải để nghe câu cảm ơn của cậu…nói đúng hơn thì, đừng hiểu lầm ý của tôi. Tôi vẫn chưa hề tha thứ cho cậu đâu, Ogura-san.”
Ở phía đối diện, những lời của Kurumi-san lạnh tới thấu xương.
“……..”
“Bị bắt nạt, bị dội nước…tôi không sao tha thứ cho cậu nổi.”
Đây hẳn là những lời xuất phát từ đáy lòng nàng.
Dù cho Ogura có mong muốn làm hoà với Kurumi-san tới nhường nào thì đó sẽ chẳng bao giờ là một nhiệm vụ dễ dàng. Giữa hai người họ chính là mối quan hệ giữa kẻ thủ ác và nạn nhân-Một mối quan hệ tương phản rõ ràng, không thể chối cãi.
Liệu mình có nên lấy tư cách bên thứ ba để xen vào không nhỉ?
Trong thoáng chốc, tôi thầm nghĩ như vậy. Song ngay khi chứng kiến ánh nhìn trên gương mặt Kurumi-san, tôi lập tức ngậm miệng.
“…Dù vậy, tôi cũng là người duy nhất có thể đồng cảm với cậu.”
“Ể?”
“Tôi hiểu những gì mà Ogura-san đang phải trải qua cho nên…bởi vậy nên tôi mới giúp cậu. Chuyện chỉ vậy thôi. Nói cho cùng thì tôi rất ghét điều đó. Không có lấy một đồng minh, cả thế giới đều chống lại mình, chẳng có ai vươn tay cứu giúp…Trải nghiệm ấy đau khổ lắm chứ, thế nên tôi không muốn bất cứ ai khác phải lâm vào hoàn cảnh tương tự…”
Kurumi-san gồng mình nói ra những cái thực tế ấy bằng giọng điệu thẳng thừng và không cảm xúc. Song, giọng của nàng dần khàn đặc đi…
“…Kurumi-san.”
Nàng giờ đã rưng rưng nước mắt.
Tôi không rõ tại sao. Phải chăng là do trong vô thức, nàng đã không kiềm nổi xúc động?
Tôi yêu Kurumi-san, và tôi biết tất tật mọi thứ về nàng. Tuy nhiên, tôi lại không thể nắm bắt được cảm xúc trong nàng. Và tôi cũng không hiểu được những xúc cảm ấy…
Nếu dám mạnh miệng rằng mình hiểu thì chẳng khác nào một sự báng bổ đối với nàng.
“Chính vì thế nên tôi mới…tôi mới tự mình giúp Ogura-san. Cho nên…đừng có mà hiểu nhầm là tôi đã tha thứ cho cậu hay gì hết…”
Kurumi-san sụt sịt và lấy tay áo lau nước mắt. Vừa rồi là một câu nói rất “Kurumi-san”.
“…Ừ thì, mình biết mà, nên là…mình cũng không nghĩ bản thân sẽ được tha thứ………n-nhưng mà, cậu làm ơn nghe mình nói một chút………nhé.”
Giọng của Ogura lúc này cũng rưng rưng.
Đôi bàn tay của nhỏ đang run lên cầm cập, hai chân lẩy bẩy và giọng nhỏ thì nghẹn ngào.
Nhỏ lấy một hơi thật sâu để nén sự run rẩy trong giọng nói của mình lại…
“Mình thực lòng xin lỗi…vì bao lâu nay đã bày trò bắt nạt cậu.”
Nhỏ cúi đầu trước Kurumi-san.
Sự tĩnh lặng bao trùm sân thượng. Từ phía lầu dưới, tôi có thể nghe thấy tiếng những thầy cô đang giảng bài, và còn cả tiếng huýt còi từ lớp thể chất vang về từ phía sân vận động.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày, nhưng cũng chẳng bình thường chút nào.
Trước mặt chúng tôi, đứa con gái ấy cúi đầu thật sâu. Đôi vai nhỏ run lẩy bẩy, và sự căng thẳng của nhỏ còn hơn cả những gì có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau một vài khắc ngắn ngủi nhìn không rời mắt, Kurumi-san tiến lên vài bước về phía Ogura.
*
Càng lớn, chúng ta càng khó giải quyết mọi vấn đề chỉ bằng một câu “xin lỗi”. Câu nói “Nếu cứ xin lỗi là xong chuyện thì đã chẳng cần tới cảnh sát” là một ví dụ điển hình.
Càng trưởng thành bao nhiêu thì càng phải thường xuyên biết chịu trách nhiệm bấy nhiêu. Đối với những cô cậu học trò cao trung bọn tôi, chúng tôi có những lúc bị coi là trẻ con, nhưng thỉnh thoảng lại được xem là người trưởng thành, thật phiền phức làm sao. Song, trong tình cảnh hiện giờ, tôi nghĩ rằng hành xử như một người trưởng thành là một việc đúng đắn.
“X-xin lỗi cậu, tôi vô cùng xin lỗi…”
“….Hừm, cậu có thôi khóc lóc được chưa?”
“Ư-ư-ư-ừ, T-t-tại vì…………”
—Hai chữ “Xin lỗi” có thể khiến người con gái tên Koga Kurumi ít nhiều mềm lòng.
Tôi không nghĩ mình có thể làm được điều tương tự.
Lòng thầm nghĩ vậy, tôi bỏ vài đồng xu vào trong chiếc máy bán hàng tự động.
Hiện giờ cả bọn vẫn đang ở trên tầng cao nhất của ngôi trường, nhưng đã đi vào phía bên trong toà nhà. Tôi mua một lon cà phê và hai lon ca cao từ máy bán hàng tự động trên tầng 4 và quay trở về chỗ hai cô gái.
Cả hai lúc này đang ngồi trên bậc cầu thang dẫn lên tầng 4 và hiện giờ Kurumi-san đang vỗ đầu một Ogura vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi. Cứ bị…ghen tỵ vãi ra ấy.
Tôi là kiểu con trai không thể dung thứ cho hành vi chen vào giữa một cặp yuri của một gã nào đó, song khi dính dáng tới người mình thích thì đó lại là một chuyện khác.
“Kurumi-san ơi, vỗ đẫu cả anh nữa đi.”
“….T-tại sao chứ?”
“Tại vì anh ghen.”
Nghe lời nói từ đáy lòng tôi, Kurumi-san phụng phịu.
“Anh nghĩ đây là lúc để đùa đấy à?”
A, căng quá. Có điều, nàng nói có điểm đúng, 100 điểm là tối thiểu. Giờ tôi chỉ có thể miễn cưỡng rút lui, giương mắt nhìn con nhỏ Ogura bá lấy cánh tay nàng.
“Mình xin lỗi, xin lỗi mà….Kurumi-chan…..”
“Rồi rồi, tôi hiểu.”
Trước cảnh Ogura khóc lóc ỉ ôi và không ngừng xin lỗi, Kurumi-san thể hiện lòng trắc ẩn của một từ mẫu. Điều đó khiến tôi càng thêm say nàng như điếu đổ, cơ mà khoan…từ từ đã…
“……Kurumi-chan……?”
“…………”
Dường như chỉ có mình tôi cảm thấy cân cấn. Nghe lời tôi vừa mới thốt ra, Kurumi-san chỉ gật đầu đáp lại một cách dễ thương. Tôi liếc qua con nhỏ mắt lác Ogura kia song nhỏ không thèm nhìn lại tôi. Đồ mèo cái trộm cắp cơ hội chết tiệt này…..
Con nhỏ này…..
Tôi đưa hai người họ hai lon ca cao rồi ngồi xuống cạnh Kurumi-san. Tôi chụp lấy cánh tay nàng và kéo nàng về phía mình.
“A-anh đang làm gì thế?”
Nàng ngơ ngác, khẽ ửng hồng. Còn tôi thì tuyên bố dõng dạc với con nhỏ Ogura đang ngồi bên cạnh nàng rằng.
“Kurumi-san là vợ của thằng này.”
“A-anh nói cái gì thế?”
“………”
“O-Ogura-san, sao cậu im lặng vậy? A! Mồ! Chẳng hiểu nổi!”
Khi giọng nói của Kurumi-san vang vọng, còn bản thân nàng thì đang ôm đầu thì đồng thời điểm đó, một tiếng chuông reo lên, báo hiệu tiết thứ 6 kết thúc.