Thánh đường Whoseyards.
Một công trình trang nghiêm, hùng vĩ và là một trong những biểu tượng đại diện cho Whoseyards.
Đồng thời cũng là tòa án công khai của Whoseyards được dựng lên nhằm mục đích thống nhất các tổ chức.
Nghe từ thánh đường làm tôi nghĩ tới mấy nhà thờ lớn bên phương Tây, nhưng thực tế thì lại khác xa. Nếu phải miêu tả bằng lời, sẽ đúng hơn khi nói rằng nơi này là cả một pháo đài.
Kích thước khoảng ba lần sân vận động Tokyo Dome, bao quảnh bởi một con sông nhân tạo, bên trong có những cây thông cao bao bọc bởi hàng rào sắt. Bởi cái bức tường tổng hợp từ nước, gỗ và sắt thép kia, thậm chí dù chỉ là nhìn vào bên trong cũng là bất khả thi.
Tọa lạc ở trung tâm là một công trình còn to lớn hơn cả bức tường.
Đây đúng chất là một pháo đài. Để có thể tiến vào bên trong, cần phải sử dụng một cây cầu sắt khổng lồ để băng qua dòng sông nhân tạo.
Chỉ có đúng một cây cầu nâng duy nhất. Nói cách khác, chỉ có một nơi để ra và vào.
Chiếc cầu nâng không lồ có chiều rộng khoảng 50 mét, luôn được bắt qua dòng sông. Tôi nghe nói là có phong tục về việc kéo cầu, nên không cần phải lo về việc cầu bị kéo lên lúc đang băng qua sông.
…Đúng là không cần phải lo về việc ấy, nhưng ngược lại, chiếc cầu nâng sẽ tràn ngập vệ sĩ.
Có vài chục tên luôn đứng canh trực ở đây. Hơn cả vậy, phía cuối cây cầu có một cánh cổng lớn, cùng hai ngọn đồi cỏ ở từng bên cánh cổng. Trên đồi là một cái tròi nhỏ được các hiệp sĩ dùng để đóng quân. Mặc cho có gì xảy ra đi nữa họ chắc chắn cũng sẽ không để bất kì một kẻ khả nghi nào lảng vảng.
Xông thẳng vào từ cổng chính, hay vượt sông và chèo rào…. Tôi vẫn chưa biết nên chọn gì.
Tay chống cằm, tôi tưởng tượng cuộc tấn công của mình vào ngày mai, rồi tôi bắt được một sự hiện diện với 《Dimension》. Không khó để đoán được rằng cái thân nhiệt cao này thuộc về ai.
“Cố hết sức nhé, Sieg.”
Thủ hộ giả Alty cất tiếng từ đằng sau.
“Alty… Cô cần gì?”
“Tôi biết về tình hình rồi. Nên đã đến đây để kiểm tra.”
Với đôi mắt trông như có thể nhìn thấu được vạn vật, Alty nói.
Có lẽ Dia hay Maria đã kể chuyện này lại. Hoặc, cô ta đã nghe trộm bằng cái năng lực gian lận của mình. Bỏ qua việc đó, có vẻ cô đang có chuyện muốn kể.
“Kiểm tra?”
“Về việc, tại sao cậu lại cứu Lastiara. Nếu là vì tình yêu thì đây rất sẵn lòng giúp một tay đó.”
Như thường lệ, cô ta là người thích nói về tình yêu.
Cô luôn cố gắng gán ghép mọi việc với cả tình yêu một cách thái quái. Nhưng lần này, cô đã đúng với nó.
Suy nghĩ một chút, tôi lắc đầu.
“Hiện tại, tôi không hành động vì một thứ đáng tự hào như là tình yêu. Mà là vì một lí do đơn giản hơn.”
Thứ như vậy ---- đã sớm tan biến rồi.
Lí do để hành động không thể là vì một điều mà tôi thậm chí còn không có được. Có lẽ sẽ hơi thô lỗ với Lastiara, nhưng tôi không thể đồng ý với nó được. Vì vậy, câu trả lời của tôi, đơn giản hơn nhiều.
“Heeh. Thế thì kể cho tôi nghe được không?”
“Có một thứ tôi rất ghét. Vì không muốn làm theo ý nó, nên tôi sẽ cắt bỏ xiềng xích của Lastiara. Chỉ có thế thôi.”
…Thế giới khác, kỹ năng, ma thuật, quốc gia, tục lệ, việc mấy thứ đó đều tự khuấy động theo ý mình khiến tôi khó chịu vô cùng. Không thể không tức điên lên được.
Thế nên, tôi sẽ chống lại kỹ năng『???』và giải cứu Lastiara. Rồi cả hai sẽ tiếp tục khám phá hầm ngục với Dia và Maria. Đó là tất cả.
“Muu, thật sự thì tôi không hiểu lắm… Nhưng nếu cậu nói rằng nó không phải là tình yêu, sẽ hơi khó để một người sống vì tình yêu như tôi có thể giúp đỡ được.”
“Cô không cần làm gì cả. Nếu sự tồn tại của cô bị phát hiện, vị trí lẫn đồng minh của chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm. Cô mà muốn giúp, thì hãy giúp bên trong hầm ngục ấy thay vì là bên ngoài thế này.”
“Fuu, được thôi. Tôi cũng không muốn làm gì ảnh hưởng tới Maria. Lần này tôi sẽ chỉ đứng nhìn thôi vậy.”
Thật tốt khi Alty đã hiểu. Và, với một biểu cảm thân thiện, cô nói thêm.
“Cơ cậu mà chết thì sẽ hơi rắc rối cho tôi. Nếu gặp nguy hiểm, hãy đốt lửa lên. Có lửa thì tôi sẽ giúp được một chút. Tôi luôn sẵn sàng cả ngày mai, nên cậu gọi lúc nào cũng được.”
Sau khi phô diễn sự phóng khoáng của mình, Alty quay lưng lại.
“Cảm ơn vì đã giúp, Alty.”
“Không cần. Dù gì hai ta cũng đang hợp tác mà.”
Cùng câu trả lời đó, giọng của Alty ---- run lên.
Không phải vì buồn, mà là run lên vì vui sướng. Tuy nhỏ, nhưng chắc chắn cô đã mỉm cười.
“Fufufu, chỉ một chút nữa… một chút nữa thôi…”
Và rồi, bỏ lại nụ cười đáng quan ngại kia, cô biến mất.
Nó có hơi kỳ lạ, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm. Chỉnh lại cảm xúc của bản thân, tôi hướng đến địa điểm kế tiếp.
Đầu tiên, tôi đi xuống thị trấn để mua dụng cụ và vũ khí cần dùng. Sau khi đã bổ sung xong cho『Túi đồ』, tôi hướng đến thư viện để tìm thêm sách về lễ Giáng Sinh ở Whoseyards. Nhưng tôi không tìm thêm được bất kì thông tin quan trọng nào mà bản thân chưa biết cả. Không còn lựa chọn khác, tôi chuyển sang tìm những cuốn sách nói về ma thuật.
Khả năng cao là mai sẽ có một trận đánh. Thậm chí còn là một trận đánh lớn với nhiều người.
Vì lẽ đó tôi cần phải tìm hiểu thêm các ví dụ về ma thuật.
Tất nhiên, không phải là tôi sẽ nhận được ma thuật gì từ việc tìm chúng. Nhưng kể cả vậy, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Rồi, ghi nhớ thông tin chi tiết về một số loại ma thuật.
Giờ thì, tại sao tôi lại làm cái trò này.
――Là để, có thể tạo ra được ma thuật.
Trước đây, Maria và Franhilde từng nói rằng ma thuật không thể được tạo ra. Vào lúc đó thì tôi không phản đối gì với ý kiến của hai người họ. Nhưng trên thực tế, tôi vốn đã làm ra kha khá ma thuật.
Ma thuật《Dimension Gladiator》, Ma thuật《Dimension Multiple》, Ma thuật《Ice Arrow》, Ma thuật《Di Snow》, Ma thuật《Ice Flamberge》― Tuy chỉ là bản mở rộng hơn từ những ma thuật sẵn có, tôi đã tạo ra được 5 cái.
Maria cũng bảo rằng việc tạo ra ma thuật chỉ là thứ tồn tại trong truyện cổ tích.
Có vẻ như tạo ra ma thuật là một câu chuyện cổ tích chỉ có『Một số người』như những vị anh hùng mới có thể thực hiện.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về việc này. Rằng thế giới khác, cũng có khác gì một câu chuyện cổ tích đâu.
Sau khi lướt qua một lượng sách vừa đủ, tôi rời khỏi thư viện.
Guốc bộ trên thị trấn, tôi lên kế hoạch cho ma thuật mới.
“Chắc chắn rằng, mình cũng thuộc nhóm『Một số người』kia ――Ma thuật《Dimension》, Ma thuật《Freeze》.”
Với một tiếng thì thầm, tôi kết hợp hai ma thuật được kích hoạt lại.
Vấn đề ở đây là hình ảnh. Để đối phó, tôi đã nghiên cứu nhiều loại ma thuật khác nhau.
Tạo nên một ma thuật từ con số không thì rất khó. Nhưng, mọi chuyện sẽ khác biệt nếu như sử dụng những hình ảnh đã có sẵn. Điều này đã từng được minh chứng. Tôi cẩn thận nhào nặn ma thuật của mình, cố gắng đưa nó tiến gần tới hình ảnh trong đầu.
Lí tưởng thì tôi muốn mình có thể luyện tập an toàn ở trong nhà, nhưng tốt nhất là nên tiết kiệm tối đa thời gian mình có.
Kết quả là, con đường tôi đi đã bị đóng băng mất một chút. Ban đầu thì chúng chỉ là mấy cục đá nhỏ mà sẽ không thể nhận ra nếu không tập trung nhìn vào. Tuy nhiên, cho đến khi gần tới nhà, mấy cục băng bắt đầu bung ra từ chân tôi.
―― Không lâu nữa, tôi sẽ có thể hoàn thành cái ma thuật băng quái ác này.
Sau khi trở về, điều đầu tiên tôi lo lắng là Maria. Hành động một cách bốc đồng, tôi đã lên kế hoạch bắt cóc Lastiara, và bỏ mặc em ấy.
“…Mừng anh về nhà, Chủ Nhân.”
Tuy nhiên, trái với suy nghĩ, Maria vẫn như mọi khi.
Chuẩn bị bữa tối như mọi khi, và vẫn trò chuyện khi ăn uống, như mọi khi.
Mong muốn tìm hiểu về tình cảm của Maria nảy sinh, nhưng tôi dừng lại.
Nếu được thì tôi muốn để dành vấn đề của Maria tới khi Lastiara quay về. Tốt hơn hết là đừng làm tình hình trâm trọng hơn, tôi bình tĩnh suy nghĩ.
Khác với vấn đề của Lastiara, vấn đề của Maria không phải điều sẽ ngay lập tức ảnh hưởng đến mạng người. Có một sự cách biệt rõ rệt trong mức độ khẩn cấp giữa cả hai. Điều tôi cần làm lúc này, là tập trung vào việc bắt cóc Lastiara.
Và thế là trời chuyển tối.
Tôi nhốt mình vào trong phòng, tiếp tục việc luyện tập ma thuật đang dang dở, không ngừng nghỉ.
Tới khi MP cạn kiệt, tôi tiếp tục cái vòng lặp thử nghiệm và thất bại. Tới khi mí mắt của mình cụp xuống và chìm vào giấc mộng, tôi vẫn sẽ tiếp tục.
――Vì chắc chắn mình sẽ cứu Lastiara.
Cùng lời thề trong thâm tâm, ý thức của tôi lịm dần.