Let's Aim for the Deepest Part of the Otherworldly Labyrinth

chương 5.6: ngã rẽ tại『tiền lễ hội』 (kết)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi kết thúc chuyến đi thăm Dia, và hoàn thành việc chuẩn bị cho chuyến thám hiểm, chúng tôi quay trở về nhà.

“Chào mừng trở về, Chủ nhân.”

Maria tươi cười chạy ra đón chúng tôi.

Trước cả khi tôi kịp biết, em ấy đã học được ma thuật hệ hỏa đầy uy lực. Em ấy cũng rất có thể là đang có tình cảm dành cho tôi. Dù việc liệu em ấy có thực sự như vậy là một thứ mà tôi không thể mường tưởng ra được.

“U, un… Anh về rồi đây, Maria…”

Tôi đảo mắt rồi trả lời.

Dù cho tôi đã luyện tập với rất nhiều lần giả sử, lời chào kìa vẫn vô cùng vụng về.

Mặc dầu tôi không biết được về cảm tình của Maria, tôi có cảm giác em ấy sẽ có thể nhìn thấu được tâm can mình với 『Thấu thị』. Nếu tôi nói chuyện quá lâu, Maria sẽ nhận ra được những cảm xúc mà tôi đang dành cho em ấy. Ngay bây giờ, tôi không thể nhìn vào mắt em ấy được.

“Maria-chan, chị về rồi đây~~!”

Cùng với một giọng vui vẻ, Lastiara nhảy vào ôm Maria.

Trong thoáng chốc, Maria đã nhìn tôi với một ánh mắt khó hiểu, nhưng nhờ có Lastiara ánh mắt ấy đã bị gián đoạn. Trong khi đang nghĩ về Lastiara, tôi vội vã chạy về phòng mình.

Và cứ vậy, buối tối tiếp tục diễn ra như thường lệ, cùng nhau, cả ba chúng tôi bắt đầu bữa ăn mà Maria đã chuẩn bị. Nhưng, rõ ràng có một thứ gì đó rất kỳ lạ.

Như thể tổ đội bọn tôi đang dần nứt vỡ.

Số lần Lastiara cười nhạt tăng lên 30%, cái này hẳn là do cách đối xử lạnh nhạt mà tôi dành cho Maria, và cả Maria đang liên tục theo dõi để tìm kiếm nguyên do----

Với những lần Maria quay sang phía mình, tôi đều ngoảnh mặt đi.

Tôi có thể cảm thấy má mình đang đỏ ủng lên.

Dù Maria còn trẻ và nhỏ, em ấy có một khuôn mặt rất cân đối. Vào lúc chúng tôi gặp nhau, em ấy có vẻ ngoài đáng thương vì hoàn cảnh lúc ấy. Nhưng sau khi tắm rửa gọn gàng, sẽ chẳng có ai dám ý kiến nếu như ta coi em ấy là một cô bé dễ thương. Khác với Dia và Lastiara, sự dễ thương đó vô cùng chân thực. Bộ tóc và đôi mắt đen tuyền là hai thứ khiến cho tôi cảm thấy vô cùng thân thuộc, cái cảm giác quen thuộc đó vẫn còn vướng đọng lại trong tâm trí tôi đến tận giờ.

Mà một khi nó đi vào trong tâm trí, thật khó để có thể chối bỏ sự cuốn hút của em ấy.

Vì thế, bằng cách sử dụng 《Dimension・Gladiator》, tôi cố gắng né tránh ánh mắt của Maria và bằng cách nào đó sống sót qua được bữa ăn.

Sau bữa ăn, như mọi khi, mọi người trở về phòng và chuẩn bị cho việc nghỉ ngơi.

…Điều trước hết tôi cần phải làm chính là vượt qua được cái đêm đầu tiên này.

Kể cả khi đã biết đến được tình yêu của Maria, tôi vẫn tự tin rằng mình sẽ có thể tránh được nó bằng cách nào đấy.

Đêm đó, cơn gió huyên náo đến lạ thường, nhưng tôi vẫn có thể ngon giấc trong yên bình.

----Và rồi, vào ngày hôm sau.

“Chủ nhân, bảo trọng.”

“Un, anh đi đây...”

Bởi cuộc nói chuyện hôm qua, câu 『bảo trọng』 của Maria khiến tôi không thể bình tĩnh lại được. Để không phải giáp mặt Maria nhiều nhất có thể, tôi hướng đến 《Connection》ở tầng 20. Lastiara cũng đi theo ngay sau đó.

Lượng trang bị của Lastiara đã cồng kềnh hơn hôm qua. Dù Lastiara thích chạy lòng vòng với những trang bị hạng nhẹ, nhưng để đối phó với cái nóng, cô ấy giờ đang mặc lên một cái áo khoác ở bên ngoài. Một lượng nước đủ để sẵn sàng uống bất kỳ lúc và một lọ thuốc giải độc được đeo trên đai lưng của cô.

Chúng tôi đi xuyên qua cánh cửa ma thuật màu tím, và đặt chân vào căn phòng lạnh lẽo trống rỗng.

Cả hai hướng về phía bậc thang, và rồi tôi phát hiện ra có người đang ở đây.

Một người đàn ông đơn độc với cơn gió bằng ma thuật phủ quanh cơ thể mình, 『Thất thiên hiệp Sĩ』 , Hein-san.

Hopes-san không ở đây hôm nay. Anh ấy có vẻ như đã chờ tại đây một mình.

Và, có điều gì đó khác với lần trạm chán trước đấy, trang phục của anh ấy rất uy nghiêm. Lần trước anh ta chỉ trang bị duy nhất một thanh kiếm bằng bạc, nhưng hôm nay lại có hai thanh kiếm dài gắn trên thắt lưng của anh. Hơn thế nữa, có một chiếc găng tay lớn bằng bạc được gắn vào tay trái. Dù bản thân anh ta không có bất kỳ trang bị hạng nặng nào, vẫn có những mảnh giáp nhỏ được gắn trên khắp cơ thể. Nhưng điều đặc biệt đáng chú ý, chính là mười chiếc nhẫn mà anh ta đang đeo trên tay. Sẽ là rất nổi bật khi một tên đàn ông đeo một lượng lớn nhẫn như vậy.

“Để người phải đợi rồi, Tiểu Thư…”Với cung cách giống như trước, Hein-san cúi chào.

Nhưng tôi lại cảm thấy những cử chỉ đó có phần lạnh lùng.

Có điều gì đó khác. Không phải là về số người hay trang bị----- nhưng 『Thứ gì đó』 chắc chắn đã khác.

Đó là điều mà tôi nghĩ.

Trước khi tôi có thể kịp tìm ra được danh tính thật sự của nó, Hein-san và Lastiara bắt đầu cuộc nói chuyện.

“Xin chào, Hein-san. Hôm nay anh đến đây một mình ư?”

“À, nay chỉ có mình tôi thôi.”

Tôi kiểm tra xem có ai ẩn nấp không với《Dimension》. Lastiara nhìn sang, tôi xác nhận Hein-san đang ở đây một mình bằng một cái gật đầu.

Sau khi xác nhận điều đó, Lastiara tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Vậy anh cũng định thách đấu tay đôi với hiệp sĩ Sieg của tôi à?”

Khi nghe tới “tay đôi”, Hein-san hơi cứng người lại. Gật gù cái đầu của mình, anh ta đáp lời.

“Eeh, đúng vậy. Đúng vậy đấy. Tôi sẽ phải đấu một trận tay đôi. Tuy nhiên, trước đấy thì có vài điều mà tôi muốn nói.”

“Điều muốn nói?”

“Eeh, tới vị hiệp sĩ Siegfried Visitor của cô.”

Hein-san nói vậy rồi nhìn sang tôi.

Để có thể nghe rõ được, tôi tiến lên một bước.

“Anh muốn nói gì vậy, Hein-san.”

“Không, đánh đấm không phải là tất cả. Giả sử, nếu tôi có thể thực hiện ước nguyện của cậu, liệu cậu chịu nhận thua không. Nói về mấy thứ kiểu vậy đấy.”

Bằng giọng nói nhẹ nhàng, Hein-san cố gắng phản đối việc đổ máu. Chắc chắn, nếu mọi thứ có thể kết thúc bằng việc thương lượng, thì tôi cũng sẽ làm vậy.

Hein-san tiếp tục thương thảo với một nụ cười thân thiện.

“Vì vậy, cậu có thể làm ơn cho tôi biết mình mong muốn điều gì không?”

“Điều tôi mong muốn…”

“Dù là tiền bạc hay danh vọng, miễn là trong tầm bản thân, tôi sẽ đều chuẩn bị chúng. Nếu cậu là một người tìm kiếm vui thú như Tiểu Thư, thì tôi sẽ chuẩn bị bất kỳ thứ gì mà cậu thích… Vậy nên, cậu có thể nhận thua được không?”

Một đề xuất vô cùng hợp lý.

Tuy nhiên, đáng tiếc thay, điều mà tôi mong muốn lại không phải là tiền bạc hay danh vọng. Tôi ước nguyện chỉ một điều duy nhất, để 『Trở về』. Để có thể quay về với người thân còn lại của mình. Đó là nguyện ước của tôi.

Hiện tại, chỉ có một cách giúp tôi có thể hiện thực được nó, là tại『Nơi sâu thẳm』của hầm ngục.

Với thông tin tôi thu nhặt được cho tới giờ, không có bất kỳ khả năng nào khác xuất hiện cả. Vì vậy, điều tôi mong muốn chính là năng lực để đi xuyên qua hầm ngục sâu thẳm.

Đến giờ, người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến khi nói về năng lực là『Lastiara』,『Alty』, 『Dia』, chỉ 3 người đó. Tôi chẳng chẳng có lý do gì mà phải quẳng chiến thắng của mình cho Hein-san rồi đánh mất một trong số ít những thứ có ích cho bản thân.

“Xin lỗi nhé. Nhưng thứ tôi mong muốn, không phải thứ mà Hein-san có thể chuẩn bị được.”

“Tôi không thể chuẩn bị được nó?”

“Điều mà tôi mong muốn chính là『Nơi sâu thẳm nhất của hầm ngục』. Vì vậy, anh không thể chuẩn bị nó được.”

Tôi tuyên bố. Hein-san nhíu mày trước câu trả lời của tôi.

“『Nơi sâu thẳm nhất』…. Cái『Phép mầu』 đó ư? Cậu mong muốn『Phép mầu』 ở nơi sâu thẳm nhất…?”

“Đúng vậy.”

“Chắc chắn, đó là thứ không thể nào chuẩn bị được…”

Những câu từ đang run rẩy.

Nó không đến từ giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo ban nãy, mà là tiếng nói xuất phát từ nơi sâu thẳm trong trái tim của anh ta.

Hein-san từ từ ngẩng đầu lên, phô ra một vẻ mặt buồn bã.

Khuôn mặt không chút khuyết điểm đó, đã biến mất. Chỉ còn khuôn mặt buồn mà người bình thường sẽ biểu lộ khi họ gặp tai nạn ---- một biểu cảm của sự sầu thẳm.

Sự thay đổi đột ngột đó khiến tôi hoang mang.

Tuy nhiên, chẳng quan tâm đến sự kích động của tôi, Hein-san gạt đi cái biểu cảm kia và tiếp tục lời nói của mình.

“Ah, đây là tệ nhất. Điều mà cậu mong muốn, với tôi là 『Tệ hại』. Cầu nguyện cho phép mầu gì cũng được. Nhưng, cái hầm ngục này----chỉ ở đây là chẳng tốt chút nào. Aah,----đúng là một nơi tồi tệ.”

“Ý anh là sao…”

Chẳng thể hiểu nổi Hein-san đang nói gì, tôi gặng hỏi lại.

“Hết cách rồi---Ta đấu thôi nào!”

Tuy nhiên, Hein-san chẳng trả lời, mà yêu cầu một cuộc đấu tay đôi.

“Tôi, không phiền nhưng…”

“Như mọi khi, nếu cậu thắng, tôi không xuất hiện hiện trước mặt cậu nữa là ổn đúng không?”

“Đúng vậy, cái đó không cần phải nói. Nhưng----“

Tôi cảm thấy khó chịu y như có một con bọ đang bò trên người mình, nên tôi cố dừng cuộc nói chuyện lại. Tuy nhiên, Hein-san không cho phép điều đó. Tiếp tục nói với không một khoảng nghỉ, cuộc trò truyện vẫn chưa kết thúc.

Rồi anh ta quẳng thêm một luật nữa vào mặt tôi.

“Vậy thì, nếu tôi thắng, cậu và Tiểu Thư phải rời khỏi hợp quốc.”

Cùng với những từ trên, nụ cười của Hein-san quay trở lại.

Một nụ cười đầy cuốn hút, anh ta điều đó bằng tông giọng lịch thiệp nhất.

“Ể?”

Tôi không tài nào có thể nuốt trôi mấy từ kia ngay được.

Từ những cuộc trò chuyện trước cho tới giờ, Lastiara chỉ bị bắt phải quay về nhà. Tuy nhiên, điều Hein-san mong muốn lại là một thứ gì đó hoàn toàn tách biệt.

Trong trường hợp đó thì mọi thứ sẽ thay đổi.

Tôi tiến lên một bước để từ chối.

“――《Sear Wind》”

Tuy nhiên, việc đó không được cho phép.

Chân tôi không còn chạm đất, cơ thể tôi bị công kích bởi một cảm giác lơ lửng.

Một trong những chiếc nhẫn của Hein-san vỡ ra, luồng ma thuật hắc ám biến thành cơn gió mạnh, thổi bay cả cơ thể của tôi. Cho đến tận khi mất đi ý thức, tôi mới nhận ra là Hein-san vừa tấn công mình.

Tôi đã khinh suất bởi bản tính thân thiện của Hein-san, khiến phản xạ của tôi bị trì hoãn.

Cái cảm giác khó chịu chắc chắn đã có ở đây, nhưng nó không đủ mạnh để tôi có thể lường trước được.

“----Di《Dimension・Gladiator》!!”

Tôi kích hoạt ma thuật của mình trong lúc bản thân đang bị thổi bay bởi cơn gió, rồi tôi bắt đầu thu thập thông tin xung quanh mình. Chẳng tốn đến một giây, tôi đã xác định được vị trí mà tôi đang bị ném đến, và cả bức tường mà tôi bị ném vào nữa.

Với cú sốc, tôi hấp thụ dư chấn từ bức tường bằng việc sử dụng cả hai tay, suýt soát bảo vệ được bản thân.

Cứ vậy, trong khi cơ thể còn đang dính chặt vào bức tường, tôi nắm được tình hình của căn phòng.

Đầu tiên, Lastiara đã bị thổi bay ra một bức tường rất xa, và giờ cô ấy đang bất tỉnh.

Chắc chắn cô chưa chết, nhưng kiểm tra sơ qua thì có thể thấy được một cánh tay của cô đã bị gãy. Khác với tôi, Lastiara không thể phòng ngự chỉnh chu được.

Không phải vì phản xạ cô ấy tệ hơn tôi. Điều tệ hơn ở đây chính là vị trí mà cô ấy vừa đứng. Tôi vừa đứng cách bức tường hiện tại khoảng mười mét, nhưng Lastiara bị thổi vào cái bức tường ngay sau lưng mình, cô ấy có lẽ còn chẳng có thời gian để nghĩ.

Tôi không thể nhận được hỗ trợ từ Lastiara nữa. Chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc để cô ấy một mình và tập trung vào kẻ thù cả.

Hein-san rút cả hai thanh kiếm bạc ra và rút ngắn khoảng cách.

Tôi cũng rút thanh kiếm báu của mình từ 『Túi đồ』, rồi đặt chân xuống mặt đất. Tiếp theo, trước khi Hein-san kịp tiếp cận, tôi khởi tạo ma thuật cho phép mình dành lấy lợi thế.

“-----Ma thuật《Foam》,《Di Snow》.”

Hàng loạt bong bóng ma thuật được tạo ra.

Hein-san, người nhìn thấy điều đó, gọi ra thêm một ma thuật. Cùng lúc, một chiếc nhẫn khác vỡ ra.

“――《Zitteruto・Wind》”

Với những lời đó, một cơn gió nhẹ nhàng thổi ra từ thanh kiếm bạc của Hein-san.

Cơn gió thoảng, không có sức ép như cơn gió mạnh lúc trước. Tuy nhiên, vậy thôi là đủ. Cơn gió nhẹ nhàng đi qua, và cuốn trôi đi bong bóng ma thuật của tôi.

Mặc dù Hein-san chưa hiểu rõ được《Foam》là gì, anh ta vẫn có thể ngay lập tức ngăn chúng khỏi việc được tạo ra.

Kế tiếp, quyết định tập trung vào thanh kiếm của mình, tôi dồn nhiều sức hơn vào《Dimension・Gladiator》- nhưng tôi nhận thấy rằng ma thuật của mình đang bị xáo trộn.

Cơn gió thoảng Hein-san tạo ra đang xen vào, khiến tôi không thể thu thập thông tin xung quanh từ《Dimension・Gladiator》một cách chuẩn xác.

Tôi nghiến răng mình, và với một lượng ma thuật hỗ trợ ít ỏi, tôi giáp mặt với Hein-san.

Những thanh kiếm của Hein-san lao đến từ cả hai phía. Ngay khi tôi chặn được một thanh, tôi phải xoay người để có thể né được thanh còn lại.

Tôi không có kinh nghiệm chiến đấu với song kiếm, nên những gì mà tôi có thể làm chỉ là né đòn dựa trên phản xạ và trực giác.

Tôi hiểu rằng nếu để bản thân do dự, mình sẽ ngay lập tức phải hối hận.

Để gây bất ngờ cho Hein-san, tôi nhảy về phía sau rồi rút thanh kiếm dự phòng của mình ra khỏi 『Vật phẩm』.

Tôi sử dụng hai thanh kiếm của mình để đỡ lại hai thanh của Hein-san.

Hein-san để lộ ra một biểu cảm có hơi phần ngạc nhiên. Với sơ hở đó, tôi hất hai thanh kiếm ra và giáng một cú vào bụng anh ta.

Dù bản thân cú đá chẳng mạnh mẽ gì, nhờ nó mà tôi đã có thể nới thêm khoảng cách giữa hai người.

Hiện tại, với khoảng cách mà mình đã tạo ra, tôi dùng 『Quan sát』 để kiếm thêm thông tin------

【Chiếc nhẫn chứa đá ma thuật của 『Violent Winds』】Chiếc nhẫn nắm giữ sức mạnh của 『Violent Winds』

【Chiếc nhẫn chứa đá ma thuật của『Scattered Winds』】Chiếc nhẫn nắm giữ sức mạnh của『Scattered Winds』

【Chiếc nhẫn chứa đá ma thuật của『Divine Winds』】Chiếc nhẫn nắm giữ sức mạnh của『Divine Winds』――……

-------Trong mười chiếc, chiếc nhẫn chứa đá ma thuật của 『Divine Winds』vỡ tan tành.

「《Sear Wind》!」

Hein-san hấp thụ không khí xung quanh, nén nó lại, và phóng khối nén đó về phía tôi.

Một lần nữa, hỏa lực của cơn bão dễ dàng xê dịch cơ thể tôi, rồi cố gắng quẳng tôi ra đằng xa.

Tuy nhiên, lần này thì tôi đã có thể xác định được khoảng thời gian mà ma thuật xuất hiện. Cố gắng không làm mất thằng bằng, tôi dễ dàng phòng thủ bản thân khỏi bức tường.

Vì lần này tôi đã có thể phòng thủ một cách hoàn hảo trước bức tường, Hein-san không truy đuổi theo.

Với khoảng cách giữa hai chúng tôi cũng như việc các đòn tấn công đã ngừng lại, tôi lấy lại bình tĩnh, rồi cất tiếng gọi Hein-san.

“Hein-san! Anh tính làm gì vậy!”

Để chuẩn bị ma thuật mới, Hein-san tiếp tục hấp thụ gió từ chung quanh, rồi anh ta đáp lại lời gọi của tôi.

“Không quan trọng cậu nói gì----đây là một trận đấu. Tuy nhiên, nó không giống với cái trận đấu hờ hửng, cái mà cậu thề thiếc trên 『Lộ』 đâu. Mà là cái bạo lực, một cuộc đấu thực sự để xem liệu ước nguyện của ai sẽ thành hiện thực.”

Một giọng nói nhẹ nhàng. Mặc cho nội dung của câu nói có ghê gớm như thế nào, giọng nói đó vẫn nhé nhàng đến đáng sợ.

Sau khi tiến xa thế này, tôi không còn nghĩ mọi chuyện có thể kết thúc bằng lời nói, và tôi nhận ra rằng hy vọng duy nhất của mình đã bị đập nát.

“Kuu! ――Ma thuật《Dimension・Gladiator》!”

Để kết thúc, tôi sẽ phải hạ Hein-san.

Tuy nhiên, ngay khi tôi đang lên chiến thuật để làm điều đó---Tôi lại nhận phải một cú sốc.

Tôi nhận ra đây là trận chiến thật sự đầu tiên của tôi với một con người, và tôi nhớ lại những nỗi lo đi kèm với nó.

-----Đánh đến đâu là ổn?

Do dự.

Tôi có nên nhắm đến việc đánh bất tỉnh anh ta không? Đó là tuyệt nhất. Tuy nhiên, đối thủ của tôi không dễ xơi đến nỗi tôi có thể nhắm đến việc khiến anh ta bất tỉnh.

Vậy thì, tôi có nên chặt một hay hai cánh tay của anh ta không? Có thể từng đó sẽ ổn. Nhưng, tôi lại không tin rằng mình có thể làm việc đó mà không do dự.

Tôi có nên chuẩn bị giết anh ta không? Aah, đúng rồi. Đó chính là vấn đề.

----Vấn đề, là ở đây chính là một cuộc chém giết lẫn nhau giữa con người với con người.

Nếu đó là một con quái, tôi có thể giết nó với không một chút lo lắng. Kể cả khi nó là một loại giống người, tôi có thể bào chữa đó chính là một con quái vật.

Tuy nhiên, tôi sẽ chẳng thể bào chữa được điều gì nếu tôi giết Hein-san.

Nếu chỉ đơn giản là một chiến thuật thì tôi có thể làm một cái ngay lập tức, nhưng tôi lại không nghĩ đến câu trả lời này. Cơ thể tôi cứng đơ lại, chúng không còn hành động một cách tối ưu nhất nữa.

Lợi dụng sơ hở, Hein-san hoàn thiện ma thuật của mình.

“Kể cả khi phải chặt lìa đi đôi chân kia, tôi cũng sẽ khiến cậu phải nghe theo tôi…”

Những lời nói tràn đầy quyết tâm của Hein-san vang vọng.

Không gian xung quanh bị bẻ cong. Tuy khó nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những 『Đường cong』 lơ lửng trên không trung.

Kế tiếp, Hein-san chĩa thanh kiếm bạc về phía này, và hô.

“――《Wraith Wind》”

Những 『Đường cong』 đâm xuyên qua không khí như một lưỡi đao.

Để có thể né chúng, tôi tập trung vào 《Dimension・Gladiator》. Tuy nhiên cơn gió thoảng vẫn đang xen vào ma thuật. Không phải là tôi bị từ chối hoàn toàn, nhưng một điểm bất thường đã xuất hiện. Và ma thuật của tôi là thứ mà chỉ một bất thường nhỏ sẽ có thể gây chết người.

Nhận ra sự nguy hiểm nếu cứ tiếp tục dựa vào ma thuật, tôi đưa tay vào 『Túi đồ』 để rút ra một thứ. Từ đó, tôi lấy ra một túi bột nhỏ, rồi ném nó đi.

Cái túi va chạm với 『Đường cong』 và bị cắt đôi, một lượng lớn bột phóng ra đóng vai trò như một màn khói tạm thời.

Lượng bột thành thành hình ngay giữa không trung, và tôi đã có thể thấy được cái 『Đường cong』 kia. Đổi lại, tầm nhìn của tôi bị giới hạn đi phần nào, nhưng việc nhận thấy được mấy lưới gió vô hình vẫn tốt hơn khối lần.

Tôi cố né các 『Đường cong』 và chạy bức tốc xuyên qua màn khói để tới chỗ Hein-san.

“《Wind》”

Hein-san niệm phép tiếp theo của mình, khiến cái màn khói trên không trung bị thổi bay đi.

Tuy nhiên, đến lúc đấy tôi kịp tránh hết các 『Đường cong』. Theo đà tôi chém một đường vào Hein-san.

Tôi không có ý định sát sinh. Đấy không phải là điều mà một kẻ với tâm trí yếu đuối như tôi có thể làm được. Tuy nhiên, nghe được cụm 『chặt lìa đôi chân』, tôi cũng tính làm việc tương tự khi vung kiếm. Nó là thứ mà tôi hiện tại có thể thỏa hiệp được.

Những thanh kiếm va chạm tạo nên các tia sáng nhỏ.

Khoảng cách giữa chúng tôi gần như là bằng không.

Kể cả khi tôi có cố thu thập thông tin, lượng trang bị trên người Hein-san vẫn là quá nhiều, nên tôi dừng việc 『Quan sát』 anh ta lại. Nếu như tôi chỉ chiến đấu ở tầm trung, anh ta sẽ sử dụng ma thuật để thôi bay tôi đi. Trong trường hợp đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đánh cận chiến.

Cặp song kiếm dị thường kia là một mối nguy, nhưng nó không phải là thứ sẽ quyết định cả trận đánh.

Sau đấy tôi rót chỗ MP còn lại của mình vào 《Dimension・Gladiator》. Khi đánh cận chiến, thắng lợi sẽ luôn được quyết định bằng việc ai đánh trúng trước.

Liên tục, tới khi số lượng tia sáng xuất hiện không dưới mười lần, biểu cảm của Hein-san thay đổi.

Với một cái tặc lưỡi không hợp hình tượng, anh ta lấy khoảng cách với tôi.

Thay vì đuổi theo, tôi đứng yên tại vị trí của mình. Vì tôi biết lí do tại sao Hein-san lại di chuyển. Trước biểu cảm khó chịu của Hein-san, Lastiara rên rỉ. Có vẻ như cô ấy sắp tỉnh lại.

Thở phào nhẹ nhóm, tôi lần nữa chuẩn bị thanh kiếm của mình.

Nếu Lastiara tỉnh dậy ở đây, thế trận sẽ đổi chiều hoàn toàn. Lastiara mà tham gia vào trận đánh này, thì kể cả Hein-san cũng không có cơ thắng.

Đó là tại sao, tất cả những gì tôi cần phải làm là đợi cho đến khi cô ấy tỉnh dậy.

Nhìn thấy tôi chuyển sang thế phòng thủ, Hein-san thở dài. Anh tra lại cặp song kiếm vào vỏ, rồi từ từ dãi bày bản thân.

“Để nghĩ rằng, chàng trai có thể đi xa được thế này… Kế hoạch của tôi đã chệch hướng rồi…”

Mặc dù đang nói theo một cách đáng tiếc, có vẻ như ở đâu đó sâu trong lời nói của Hein-san có chứa một chút vui mừng.

Anh ta trông như đang vui vì kế hoạch của mình đã đi chệch hướng.

Tôi chẳng thể đọc được chút nào ý định của Hein-san vào ngày hôm nay cả, tôi đáp lại trong vẫn đang nâng cao cảnh giác.

“Hein-san, tại sao anh lại làm việc này…”

Tôi muốn được biết.

Đối với một người thân thiện như Hein-san, ý định của anh ta là gì khi đánh lén bọn tôi như vậy.

“…Thật sự ấy tại sao vậy nhỉ. Có lẽ là vì tôi đã thấy một chàng trai đang tận hưởng bản thân trong khi chơi đùa với Tiểu Thư chăng.”

Anh ta đáp lời bằng một giọng yếu ớt.

“Hưởng thụ việc chơi đùa Lastiara…? Còn điều đó thì sao…?”

Nếu chỉ vì vậy, tại sao anh lại muốn đuổi tôi và Lastiara ra khỏi hợp quốc.

Tôi chẳng thấy bất kỳ liên hệ nào giữa nó với thông tin hiện tại cả.

Một nụ cười thấm thoát xuất hiện trên khuôn mặt Hein-san khi anh ấy nghe được câu hỏi của tôi.

“Tôi đã sai rồi…”

Biểu cảm của anh ta méo mó đi, rồi anh ta tự đổ lỗi cho bản thân. Tôi chỉ có thể chứng kiến chúng trong sự ngỡ ngàng.

Hein-san trông khỏe mạnh. Anh ta trông là vậy, nhưng lại không có cảm giác như vậy từ cuộc nói chuyện của bọn tôi. Y như lúc tôi đang đồng hành với Lastiara trong tâm trạng vui vẻ, tôi cũng cảm nhận được sự bất ổn đó từ Hein-san.

Đó là tại sao tôi đang không biết mình phải đáp lại như thế nào.

Kể cả vậy, Hein-san vẫn tiếp tục cất tiếng.

“Chàng trai… Cứ đà này, Tiểu Thư sẽ chết. Tại hồi kết của Giáng Sinh, cô ấy sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới. Vì vậy, tôi cầu xin cậu. Làm ơn hãy chạy khỏi đây cùng với cô ấy…! Trước khi Giáng Sinh bắt đầu, hãy chạy khỏi hợp quốc này….!!”

Cuối cùng, Hein-san nói Lastiara sẽ chết.

“Ể?”

La, Lastiara sẽ chết……?

Với một tiếng thụp, trái tim tôi bắt đầu khuấy đảo.

Bỏ lại tôi đằng sau, Hein-san tiếp tục nói như con đê bị vỡ.

“Lời nói của tôi không còn chạm tới Tiểu Thư nữa. Chúng không chạm đến được! Đó là tại sao, tôi không còn cách nào khác, kể cả khi có phải thông qua vũ lực……! Chàng trai, làm ơn----, làm ơn đi, đừng có tin vào lời nói của Tiểu Thư! Cô ấy trông có vẻ trân thành, nhưng thực chất, mọi thứ chỉ là 『Giả』. Biểu cảm đó, những xúc cảm đấy, cách cô ấy suy nghĩ, tất cả đều là 『Tạo tác』. Tôi cũng góp phần trong đó nên chắc chắn không thể nào nhầm lẫn được. Không phải là sự tồn tại kẻ lý luận, bất ổn và dã man『Lastiara』, làm ơn hãy nghe đến cảm xúc thật sự của『Cô gái ở bên trong』…….”

Tôi không hiểu anh ta đang nói cái gì cả.

Hơn cả việc đột ngột, lời nói của anh ta cũng quá trìu tượng.

『Tạo tác』? 『Cô gái ở bên trong』?

Nói cách khác, Lastiara đã không nói thật lòng mình.

“Phải đưa cô ấy ra khỏi bằng mọi giá… Tới một nơi xa xôi không phải ở đây, vì một hạnh phúc mà chàng trai và cô gái xứng đáng có được…”

Một nét quyến rũ âm u thoáng hiện qua đôi mắt của Hein-san. Kết hợp cùng mái tóc vàng và khuôn mặt điển trai, tạo nên sự quấn hút khiến người nhìn phải sởn cả da gà.

Với những lời cuối cùng kia, Hein-san ẩn mình vào trong bóng tối của bậc thang.

Tôi chỉ có thể nhìn anh ta biến mất.

Chẳng thể đuổi theo anh ta được.

Hơn cả việc không thể bỏ mặc Lastiara một mình ở đây, đôi chân tôi không thể nhích lấy một li vì hoang mang.

Thay vào đó, tôi hướng ánh nhìn về phía Lastiara vừa thức giấc. Cô nhấc đôi chân mảnh mai xinh đẹp của mình lên và mái tóc của cô xõa xuống chúng. Dù đang ở sâu trong nơi hầm ngục bẩn thỉu, nhưng hình ảnh kia vẫn trông giống y như một cảnh tượng thần thánh.

Đúng. Đúng rồi, nó có cảm giác như là『Tạo tác』.

Đó là điều mà tôi luôn cảm thấy về cô ấy. Vẻ đẹp của cô không thật một chút nào.

Không chỉ mỗi vẽ đẹp.

Cái tính cách bất ổn, cách sống bất ổn và trái tim đầy bất ổn đấy-----Tất cả đều cảm giác như thể là tạo vật của một ai đó khác. Đó là tại sao, độ tin cậy của từ『Tạo tác』mà Hein nói ra ngày càng tăng. Tôi không còn có thể nghĩ rằng dự đoán về cái chết của Lastiara chỉ đơn giản là một lời nói dối nữa.

…Aah. Tôi lại mất nhiều thời gian hơn rồi.

Ngay cả khi tôi đã cố gắng chịu đựng tình huống của Maria, một vấn đề mới lại ập đến, khiến cơn đau đầu của tôi ngày càng mãnh liệt hơn.

---Cứ thế này Lastiara sẽ chết ư?

---Maria thích tôi ư?

Aah, tại sao, tại sao mấy cái vấn đề cứ chồng chất lên nhau vậy.

Chúng đang dần bao mòn trái tim tôi.

Cái kỹ năng 『???』 mà tôi cất giấu nó đi, giờ đang từ từ đến gần.

Tuy nhiên----tôi vẫn cần phải tiến về phía trước. Nhưng, tôi biết mình đang sắp chạm đến giới hạn của bản thân.

Tôi chạm tay vào đầu, và lời nói của Hein-san quay trở lại.

_______________『Tại hồi kết của Giáng Sinh』__________________

Tôi đột nhiên nhớ lại ngày đó.

Chỉ còn vài ngày ít ỏi nữa, tiền lễ hội kéo dài hơn một tuần sẽ kết thúc, và Giáng Sinh sẽ bắt đầu.

Đó là điều mà tôi đã biết từ trước, nhưng cái cảm giác lo âu vẫn không tan biến. Tôi không thể bỏ ngoài tai được những lời nói của Hein-san. Tôi có thể cảm nhận được rõ nỗi sợ của bản thân trước ngày Giáng Sinh đang đến gần.

Bởi vì đã không sử dụng kỹ năng 『???』 trong một thời gian, trước khi kịp nhận ra, những xúc cảm phi lý bắt đầu lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực của tôi. Và tất cả những cảm xúc đấy giúp tôi ngộ ra.

Như thể muốn nói đến, trực giác. Hay còn được biết đến là điềm báo. Nói một cách hoa mĩ hơn---- Tôi cảm thấy một sự sắp đặt.

Khi Giáng Sinh kết thúc, mọi thứ đều sẽ được『thanh lý』 ---- và, vì một số lí do đó cũng là điều mà tôi tin vào.

Không chỉ với Lastiara, mà còn cả Maria, Alty mọi chuyện đều sẽ đâu vào đấy. Tất nhiên, chẳng có tí lô-gíc nào đằng sau suy nghĩ này cả.

Tuy vậy, tôi vẫn tuyệt nhiên tin vào điều đó.

Trước sự hoang mang cùng với điềm báo dữ dội kia, tôi chạm mắt với Lastiara vừa bật dậy.

Cô gái được cho là chỉ còn vài ngày để sống có một đôi mắt vàng kim lấp lánh. Một tia sáng đẹp đẽ không bị phai mờ ngay cả khi phải đối diện với cái chết. Đắm say trước vẻ đẹp thất thường đấy, tôi nhớ về số ngày còn lại.

------Hai ngày, trước khi Giáng Sinh tới

Còn hai ngày nữa…

Truyện Chữ Hay