“Đưa em xuống hầm ngục cùng đi…”
Một ngày sau khi tận hưởng lễ hội, chúng tôi đang ăn sáng trong phòng khách, và Maria yêu cầu bọn tôi đưa em ấy xuống hầm ngục.
“Eh, eh? Tại sao?”
Tôi hoang mang trước một yêu cầu đột ngột như vậy. Sau những gì chúng tôi đã thảo luận, tôi tưởng vị trí của Maria đã đâu vào đấy. Nhưng thật không ngờ khi Maria lại quan tâm đến hầm ngục như vậy.
“Xuống đó một chút thôi cũng được. Làm ơn hãy kiểm tra em. Em, trong hai ngày vừa qua đã trở nên mạnh hơn…”
“Mạnh hơn?”
Có nghĩa là em ấy đã luyện tập khi tôi không để ý đến. Nói cách khác, Maria vẫn chưa từ bỏ ý định khám phá hầm ngục.
Như thường lệ, tôi không hiểu nổi Maria đang nghĩ gì. Cho dù trái tim con gái có thay đổi nhanh như gió thu đi chăng nữa, tôi vẫn không tài nào bắt kịp nổi với cái tốc độ thay đổi đó.
Tôi đang lo nghĩ trong đầu thì Lastiara nói thầm từ phía sau.
“Nhìn vào kĩ năng của Maria-chan đi kìa…”
Tôi [Quan Sát] như đã được bảo.
【Kỹ Năng】
Kỹ năng thiên phú: Sắc Nhãn: 1.45
Kỹ năng có được: Săn Bắn: 0.67
Nấu Ăn: 1.08
Hỏa Thuật: 1.00
“H-Hỏa thuật…?”
[Hỏa Thuật] đã được thêm vào kho kĩ năng của Maria. Một kỹ năng mà trước đó không có.
Tôi bất ngờ trước sự thật. Tôi đã thấy vô vàn kỹ năng của rất nhiều người trong thế giới này, nhưng tôi chưa thấy ai mà các kỹ năng lại có thể tăng lên thế này. Từ những gì tôi nghe được, chuyện này chỉ xảy ra được một lần trong đời. Nó được gắn mác là kỹ năng có được, nên tôi hiểu là các kỹ năng có thể tăng lên. Nhưng tôi đâu ngờ chỉ vài ngày là kỹ năng của Maria đã có thể tăng lên rồi.
Há hốc mồm kinh ngạc, Maria cũng nhận thấy điều đó và bắt đầu nói về cái hỏa thuật đó của mình.
“Ah, Chủ nhân thấy được kìa…. Đúng rồi đấy, em đã được dạy về hỏa thuật và thực hành nó luôn…”
“Được dạy…?”
“Phải, Alty-san đã dạy cho em đấy.”
“Cô ấy làm vậy sao?”
Từ câu trả lời đó, câu hỏi trong đầu tôi đã được làm rõ.
Nhưng mà lại không đúng lúc tí nào.
Maria vừa mới bỏ cuộc, nhưng cái hy vọng nhỏ nhoi này thật hết đỗi phiền phức. Giờ thì Maria đang có ý định đi xuống hầm ngục cùng chúng tôi.
“Alty-san dạy cho em ma thuật phổ biến đến nỗi có thể sử dụng được ở các tầng dưới tầng 20. Còn có nhiều cách khác để sử dụng phép thuật này nữa…”
Cô ấy thật sự đã làm điều hết sức thừa thãi rồi…!
Nếu muốn dạy cho ai đó ma thuật thì dạy cho tôi cũng được mà, đâu nhất thiết phải là Maria…!?
“Vì em đã được dạy rồi thì liệu số ma thuật em sử dụng được có tăng lên không?”
“Có chứ. Không chỉ còn mỗi chiêu nữa rồi.”
“Và, thế có nghĩa là em đã nhận được một viên đá ma thuật à?”
“…Phải. Em đã có được một viên đá ma thuật.”
Maria có vẻ hơi do dự khi trả lời câu cuối.
Đá ma thuật là một đồ vật rất có giá. Em ấy hẳn phải thấy áy náy khi được tặng một viên lắm.
“Chắc chắn rồi, nếu ma thuật của em mà tăng lên, anh muốn biết nó mạnh đến nhường nào…”
Ma thuật đó có thể là một cách để đối phó với đám Rio Eagle ở tầng 22. Mang Maria theo đến tận đó thì thật là phi thực tế, nhưng có một cách để gọi em ấy đến vào thời điểm đó. Tôi có thể tạo một ở tầng 22 để mang Maria xuống, sau đó tạo thêm một nữa ở ngay trước tầng 23 để đưa em ấy về nhà. Tuỳ thuộc vào từng tình huống mà nó sẽ giúp ích được rất nhiều. Nhưng, kể cả vậy— Thật lòng mà nói tôi không thích thế chút nào.
“Làm ơn. Hãy kiểm tra em tí đi mà. Nếu mà không được thì em sẽ ngay lập tức đi về luôn.”
Maria thỉnh cầu tôi bằng một quyết tâm mạnh mẽ hiện rõ qua đôi mắt.
Tôi đang nghĩ sẽ ra sao nếu tôi đồng ý, và sẽ ra sao nếu tôi từ chối nó.
Tôi cố tính toán đến mặt hại và lợi, nhưng— một cảm giác gì đó cứ thôi thúc tôi từ chối.
Tôi từ bỏ cái giải pháp tối ưu đó và đưa ra một lời thoả hiệp.
“… Được rồi. Nhưng đầu tiên chúng ta cần kiểm tra qua ma thuật của em ở mấy tầng thấp đã, đến đó thì hẵng tính sau. Và nếu anh thấy tình hình khi đó không an toàn cho Maria, thì anh sẽ đưa em về luôn đấy.”
“Vâng. Đó không phải là vấn đề.”
Maria gật đầu cái rụp. Trong đôi mắt đó, là ý chí muốn được giúp đỡ người khác khi ở trong hầm ngục.
Tôi phải làm gì để dập tắt mấy ngọn lửa quyết tâm đó nhỉ, tôi lo nghĩ trong đầu.
Còn cái tiếng cười khúc khích dần một khó chịu của Lastiara thì tôi không làm gì được. Nếu cô không định giúp thì trật tự đi chứ.
Sau đó, tôi được nghe chi tiết về hỏa thuật của Maria, và sự hữu dụng của nó đã khiến tôi phải ngạc nhiên. Từ những gì tôi nghe được, nó không phải thứ mà sẽ bị nói là [Vô dụng rồi] hay [Nó không bắt kịp được đâu].
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đưa Maria xuống hầm ngục cùng.
Vậy là, chúng tôi bước qua đặt ở phòng khách và đến thẳng tầng 20.
Vì tầng 21 rất nguy hiểm, tôi quyết định sẽ kiểm tra em ấy bằng lối cầu thang dẫn lên tầng 19.
Tôi nhử một con Carmine Minotaur ra, một khi tôi xác định được bọn tôi đã an toàn thì mới nhảy vào chiến đấu.
Maria bắt đầu niệm chú từ đằng sau, Lastiara ở hướng tiên phong di chuyển quanh hành lang.
Lúc đầu, con Minotaur vung chiều rìu to tướng của nó về phía Lastiara. Cú đánh siêu mạnh đó đánh thẳng vào giữa cơ thể Lastiara, làm cho cơ thể cô ấy bị xé nát ra một cách dễ dàng— và cơ thể của Lastiara biến mất.
Nó biến mất rồi――. Tấm thân bị xé nát của Lastiara tan biến vào hư không.
Thực tế thì Lastiara đó là giả. Cơ thể thật của Lastiara thì vẫn dính không một vết thương và đang chạy xung quanh.
Trong khi đó, tôi nghe thấy giọng Maria đang niệm chú vang lên kế bên.
“―― , ”
Vừa đổ mồ hôi rũ rượi, Maria vừa dồn nhiều ma thuật thêm nữa.
Cái cô Lastiara vừa biến mất, thật ra lại là một bóng ma được tạo nên từ ma thuật của Maria.
là ma thuật khúc xạ ánh sáng bằng việc thay đổi nhiệt độ và có thể tạo ra ảo ảnh, là ma thuật có thể tạo ra một bóng ma hình người.
Bằng việc kết hợp hai loại ma thuật đó với nhau đã khiến cho con Minotaur tung trượt cú đánh của mình.
Qua sự hỗ trợ từ ma thuật của Maria, Lastiara đã có thể tiếp tục chạy xung quanh mà không gặp nguy hiểm gì.
Theo kế hoạch, Lastiara làm vậy để đánh lạc hướng. Cô ấy sẽ không tấn công.
Mục đích chính bây giờ vẫn là để kiểm tra.
Để xác nhận ma thuật hỗ trợ của Maria. Và nữa, để xác nhận chiêu hỏa thuật mạnh nhất của Maria―― , Lastiara sẽ không tấn công khi chưa đến khi đó.
Xin lưu ý rằng, tôi đang đóng vai trò như một vệ sĩ của Maria.
“[Tro tàn của ngọn lửa phán xét] [Lòng thương xót cho những ánh nhìn sảng sốt――]”
Maria niệm một câu chú mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây. Em ấy chưa làm vậy bao giờ. Đây có lẽ là thứ mà Alty đã đề xuất. Maria càng niệm thì nhiệt độ xung quanh càng tăng.
Và rồi, câu niệm kết thúc, và ma thuật được bắn ra.
“――[Hãy nuốt trọn những vì sao]! !!”
Đi kèm cùng câu niệm, ma thuật mà Maria nén từ nãy giờ hóa thành ngọn lửa.
Một cột lửa phun trào lên phía sau Maria, và ngọn lửa hoá thành một con rắn khổng lồ. Và rồi, con rắn lửa khổng lồ mở rộng hàm, như thể một con rắn thực sự đang bay lượn giữa không trung.
Lastiara cảm nhận được ngọn lửa đó nên đã tránh xa con Minotaur. Con Minotaur cũng nhận thấy được ngọn lửa tạo thành từ ma thuật đó.
Tuy nhiên, lúc đó đã quá muộn.
Để đón lấy ngọn lửa ma thuật, con Minotaur đã sẵn sàng với cái cơ thể cứng cáp của nó.
Con rắn lửa ngoạm lấy không một chút thương xót.
Những chiếc nanh lửa của nó cắm ngập vào người con Minotaur, và cái cơ thể dài ngoằng của nó quấn lấy kẻ thù. Phần thịt đã bị nướng chín, và ngọn lửa vẫn cứ đốt cho đến khi tắt ngúm.
Con Minotaur thét lên một tiếng kêu đau đớn khi bị biến thành than và vỡ vụn.
Đống tàn than còn lại hoá thành ánh sáng và biến mất, chỉ còn đá ma thuật sót lại.
“Haahaa, haahaa…! A-anh thấy sao, Chủ nhân?”
Maria hỏi về ấn tượng của tôi trong khi thở lấy thở để.
Tuy nhiên, tôi lại lo về Maria hơn là cái đó. Ma thuật mà em ấy đã thi triển đã khiến cho tình trạng sức khoẻ của em ấy xấu đi đáng kể.
Và kể cả khi em ấy đã có thể sử dụng ma thuật đi nữa, HP của em ấy đã giảm.
【Trạng thái】HP: 82/102
MP: 102/122
Ấn tượng của tôi chỉ có thể gói gọn trong một từ thôi. Đó là “bất thường”.
Đến cả tôi còn không rõ về nó, nhưng rõ ràng rằng đó không phải là một loại ma thuật mà ta có thể thành thục chỉ trong một thời gian ngắn.
――Ma thuật đó quá mạnh. Và cả sự [Đền Bù] cũng không bình thường chút nào.
Chiêu mà em ấy có cũng khá là bất thường, nhưng riêng đòn cuối thì thật sự hết sức không bình thường.
Một đòn đánh dị thường mà không hề hợp với cấp độ của em ấy chút nào. Và cũng có sự thay đổi trong cơ thể của Maria sau khi sử dụng chiêu thức đó nữa. Cho dù ma thuật đó có cấp độ cao đến mức nào, thật lạ khi em ấy mất từng này thể lực chỉ vì sử dụng nó.
Có một lần lượng HP tối đa của tôi thụt giảm trong lúc niệm chú, nhưng đó hoàn toàn khác. Lúc đó tôi không còn tí MP nào trong người cả, nên mới dùng tới HP để thay thế.
Nhưng, chiêu này, cho dù vẫn còn MP, nó cũng tiêu hao cả HP nữa. Một ma thuật mà tốn đến cả HP. Cho dù lượng HP tối đa không bị mất đi, thì vẫn thật bất thường khi tiêu hao đến cả HP.
Không thể thốt nên lời trước ma thuật quá đỗi đặc biệt kia, tôi ngoảnh sang tìm kiếm sự trợ giúp từ Lastiara.
Lastiara cũng để ý thấy ánh nhìn của tôi và đáp lại.
“… Đó là một dạng ma thuật mà chị chưa từng thấy bao giờ. Hơn nữa, cả cách thức thi triển chị cũng chưa bao giờ nghe thấy nốt. Chị cũng nhận ra rằng loại ma thuật này không chỉ tiêu thụ mỗi MP.”
Lastiara cũng có ấn tượng giống với tôi.
Maria nghe vậy liền giải thích về ma thuật của mình.
“Đúng rồi đấy. Hai chiêu thức em học được từ Alty-san và là những ma thuật sử dụng cả HP và MP. Nhưng nếu kẻ thù mà đánh trúng em một đòn thì em vẫn chết, thì đúng là không cần phải lo về HP đâu nhỉ?”
Maria giải thích về nó cứ như không.
Thậm chí còn chả có chút lưỡng lự nào. Như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
Nhưng lý luận của em ấy thì vẫn đúng. Nếu đây là một trò chơi, muốn đạt được hiệu quả tối đa thì bạn sẽ phải chọn những chiêu thức tiêu tốn HP. Nhưng Maria thì bằng con người xương bằng thịt. Em ấy vẫn còn sống ở ngay đó.
Em ấy vẫn sống…
Tôi từng thấy thần chết lồ lộ ngay trước mắt khi HP của tôi suy giảm. Đó là lý do tại sao tôi phản đối.
“…Không, nghe có vẻ đúng đấy nhưng nó không thực tế cho lắm. Từ những gì anh thấy, tình trạng của em đang dần một tồi tệ hơn. Nếu sức khoẻ của em xấu đi, thì sự tập trung và khả năng suy xét của em sẽ không còn và đó là một trở ngại trên chiến trường đấy. Sẽ là quá muộn khi mà một sự việc không thể khắc phục lại xảy ra. Và đó lại là một loại ma thuật không thể được sử dụng liên tục.”
“Nhiệm vụ của em là cấu tạo nên ma thuật từ phía sau. Không như hai người lúc nào cũng chiến đấu trên tiền tuyến, nên tình trạng sức khỏe em thay đổi tí cũng chả gây hại gì. Với cả, chẳng phải là quá ngây thơ khi nghĩ rằng HP sẽ không bị giảm khi ta đang ở dưới hầm ngục sao?”
Maria bẻ gãy mọi lập luận của tôi.
Như em ấy đã nói. Lập luận của Maria là hợp lý hơn cả. Nếu muốn khám phá hầm ngục một cách có hiệu quả, thì điều đó hoàn toàn đúng. Những ý kiến mà tôi đưa ra đều bắt nguồn từ việc tôi có một linh cảm xấu nên tốt nhất hãy dừng cái cuộc tranh luận… thiên nhiều về cảm xúc này lại.
Maria và tôi liếc nhìn lẫn nhau, và rồi Lastiara nói xen vào.
“Sieg à, Maria nói đúng đấy.”
“Có thể đúng thật…, nhưng mà…”
“Không sao mà. Em ấy mới chỉ đáp ứng được những tiêu chí tối thiểu thôi. Không phải lo đâu mà, như vậy vẫn chưa đủ để tham gia vào những cuộc chiến của chúng ta đâu.”
Lastiara đánh giá thực lực của Maria một cách lạnh lùng.
Sau khi nhìn thấy đòn ma thuật quyền năng đó, Lastiara vẫn đánh giá nó là “chưa đủ”. Nói cách khác, cho dù nó vẫn có hiệu quả ở tầng 19, thì từ tầng 20 trở lên thì em ấy sẽ không bắt kịp được nhịp độ của các trận chiến.
Maria cãi lại ngay.
“Vậy, hãy thử em đi. Một lần thôi, ở dưới tầng 20. Em sẽ cho hai người thấy rằng có em ở dưới đó thì sẽ hiệu quả hơn.”
Ý chí của Maria rất kiên cường. Em ấy mong muốn có được một trận chiến ở tiền tuyến. Lastiara bình thản đáp lời.
“Thích thì chiều. Em sẽ nhận ra là mình vẫn chưa đủ mạnh sớm thôi.”
Nói vậy xong, Lastiara bước xuống tầng 20. Vậy là cô ấy đang định đưa Maria xuống tầng 21. Bước từng bước đĩnh đạc, Maria đi theo sau Lastiara.
Tôi cũng không ngăn cản gì. Tôi hiểu Lastiara đang nghĩ gì mà.
Khi xuống dưới đó rồi, sẽ không mất nhiều để Maria nhận ra.
Đó là vì trong đầu hai chúng tôi đều nghĩ đến cùng một thứ.
Chỉ cần vài lần thử nghiệm thôi.
Khi tôi nghĩ về giới hạn của Maria, tôi suy tính đến muôn vàn kế hoạch rút lui, sau đó tôi lập tức đi theo hai người họ.
Và rồi, chúng tôi đặt chân đến tầng 21, chúng tôi vẫn sử dụng đội hình chiến đấu như trước.
Vẫn như lúc ở tầng 19 thôi, Lastiara là tiên phong, và Maria tập trung vào việc cấu tạo ma thuật từ phía sau.
Lần này khả năng cao là sẽ xuất hiện kẻ thù có thể đả thương Lastiara. Nếu vậy, tôi dự định sẽ bế Maria theo và tự động rút lui.
Maria tin tưởng tôi tuyệt đối, và em ấy [Giao phó cả mạng sống] của mình vào tôi. Khi mà Maria tích tụ ma thuật thì em ấy sẽ không thể để ý xung quanh được. Tính mạng em ấy hoàn toàn nằm gọn trong tay tôi.
Chúng tôi triển khai đội hình và của tôi phát hiện được một con Fury. Cả bọn cẩn thận nằm xuống quan sát.
Kẻ địch cách chúng tôi vài trăm mét. Chắn giữa hai bên là một lối hành lang. Nhờ cách thức hoạt động từ ma thuật của Maria, có vẻ như chúng tôi có thể tấn công luôn.
Tôi chỉ cho Maria biết vị trí của mục tiêu, và em ấy bắt đầu niệm chú.
“―― !!!”
Con hoả xà tạo thành từ MP của Maria lao vụt qua hành lang.
Nó đáp trúng mục tiêu một cách dễ dàng. Con hoả xà ngoạm một cú vào người con Fury và từ từ đốt cháy nó.
Tuy nhiên, con Fury không chết ngay.
Nó rống lên một tiếng trước khi chết, và chỉ chịu ngã xuống sau khi gọi được một bầy quái vật đến. Màn trình diễn giờ mới bắt đầu.
“Được rồi, hạ được một con. Nhưng chắc nó đã gọi thêm vài con khác đến rồi. Mau di chuyển thôi.”
Tôi truyền đạt lại kết quả và thúc giục họ mau nhanh chóng mà chạy đi. Nghe xong kết quả Maria thấy vui lên hẳn.
“Haaahaaa, mình làm được rồi…!”
Maria thở nặng nhọc. Cũng dễ hiểu thôi vì em ấy vừa mất cả đống MP và HP mà.
Maria loạng choạng bước đi. Lastiara trông như đang thấy vui lắm, và tôi chỉ biết im lặng mà nhìn cô ấy như vậy.
Và rồi, tôi cứ im lặng mà đi tiếp. Chỉ vài trận chiến nữa thôi… Chúng tôi phải chọn một vị trí mà có thể rút lui lên tầng 20 bất cứ lúc nào. Chúng tôi không nên chiến đấu bằng mọi giá.
“Hai người, mau qua đây.”
Cùng với Lastiara và Maria, tôi chạy đến nơi mà sẽ diễn ra trận đánh tiếp theo.
Sau khi di chuyển được vài trăm mét, chúng tôi đã có thể cắt đuôi đặt đám quái vật, và giờ chúng tôi đang đứng giữa hai con Fury.
Maria lập tức thi triển ma thuật hỗ trợ .
Như vậy, Maria ngay lập tức tập trung vào việc thi triển . Lastiara và tôi mỗi người lo một con Fury.
Hai con Fury hoàn toàn bỏ qua Maria mà lao thẳng vào hai người chúng tôi. Nhưng ngay khi mức ma lực của Maria tăng lên, hai con Fury nhanh chóng đổi mục tiêu.
Ngay trước khi Maria thực hiện được đòn đánh, mặc kệ sống chết, đám Fury mặc kệ chúng tôi mà lao vào.
Tôi nhanh chóng cất kiếm vào lại [Túi đồ], và vận hết sức chạy thẳng đến chỗ Maria. Và sau đó tôi bế Maria lên kiểu công chúa và tránh xa đám Fury.
Trong lúc di chuyển, Maria đã thi triển thành công ma thuật.
“―― !”
Maria phóng ra con hoả xà trong khi đang bị bế, và bắn thẳng vào con Fury đang đuổi theo. Con Fury đang đuổi theo chúng tôi đã hết đường né và kết quả là hứng trọn đòn đánh.
Giống với con Minotaur, con Fury bị ngọn lửa nuốt chửng rồi tiêu đời.
Đòn đánh của con hoả xà vẫn chưa hết. Sau khi kết liễu con Fury, Maria vẫn duy trì được con hoả xà. Và rồi, nó lao đến chỗ con Fury đang giao chiến với Lastiara. Tôi lên tiếng gọi Lastiara người đang đứng chắn con Fury.
“Lastiara! Nó đến rồi kìa, tránh ra mau!”
“Đây đây~!”
Lastiara tránh được vừa kịp lúc đòn đánh bay đến.
Và con hoả xà của Maria lại tiếp tục tấn công. Vẫn như cũ, con Fury tiêu đời chỉ với một đòn.
Vậy là đi đời xong hai con. Nằm trong vòng tay tôi, Maria nhìn đống tro tàn sót lại từ ngọn lửa mà khoái chí.
Tuy nhiên, số mồ hôi em ấy đang đổ thật sự rất bất thường. Mọi dây thần kinh của em ấy đã hoạt động hết công suất. Hơn hết, lượng HP được [Hiển thị] của em ấy đã sụt giảm đáng kể.
Em ấy cần được nghỉ.
Với tiếng thét của đám Fury, số quái vật ở gần kéo đến lại đông hơn. Cứ thế này chúng tôi sẽ bị bao vây bởi đám quái vật đang không ngừng tăng lên mất.
Tôi dự đoán vị trí kẻ địch và vạch ra con đường an toàn nhất để về tầng 20.
Tôi cẩn thận dò xét con đường mình vừa chọn, và tôi cất tiếng gọi Lastiara đang mải miết thu thập mấy viên ma thạch.
“Thêm quái vật đang đến đấy! Lastiara, đi ngay thôi!”
Tôi vừa bế Maria vừa chạy. Maria đang nằm trong tay tôi tỏ thái độ chống chế, nhưng cứ thở dốc kiểu vậy thì đừng mong tôi để em ấy tự chạy.
Sau khi đi được một lúc, xuất hiện thêm đến ba con Fury chắn đường. Lần này chúng tôi không bị bao vây, vì vậy tôi và Lastiara đứng lên trước còn Maria ở lại phía sau.
Tôi nhận thấy rằng Maria đang dần niệm chú hướng về con Fury đứng trước mặt tôi.
Tôi và Lastiara phải phối hợp chiến đấu để ba con Fury không đến được phía sau.
Hơn nữa bọn tôi lại đang ở trên một đoạn đường thẳng tắp, bọn quái vật lại đứng đúng chỗ nữa, như vậy có thể an tâm mà câu kéo thời gian rồi. Và rồi, từ phía sau, con hoả xà phóng như bơi đến chỗ chúng tôi.
Bởi vì tôi sở hữu nên tôi có thể căn giờ chính xác và nhanh chóng tránh ra được chỗ khác. Nhưng vì Lastiara không có cách nào khác để quan sát phía sau nên đã căn lệch thời gian.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện vẫn sẽ đâu vào đấy nếu không báo cho cô ấy biết. Cô ấy luôn tự biết lúc né như đã biết được từ trước, tôi đã quá tự tin rằng cô ấy sẽ căn đúng lúc mà thoát ra.
Khi mà con hoả xà bắt trúng một con Fury, như một lẽ tự nhiên, liên kết giữa tôi và Lastiara bỗng sụp đổ. Nhận thấy liên kết giữa hai đứa bọn tôi đã bị cắt đứt, một con Fury chạy thẳng đến chỗ Maria. Nhận thấy vậy tôi liền nhanh chóng đuổi theo, nhưng con Fury còn lại đã chắn mất đường.
Lastiara lập tức chạy theo, nhưng Maria đã sớm kiểm soát được tình hình.
“Lastiara-san, đừng lo! ―― [Chạy đi nào ngọn lửa]!”
Maria dừng điều khiển con hoả xà và chuyển sang thi triển một chiêu thức khác.
Em ấy đã kêu Lastiara dừng lại, nhưng để cho chắc thì Lastiara vẫn mặc kệ và tiếp tục chạy tới. Niệm chú xong, Maria phóng ra chiêu thức tiếp theo.
“―― !”
Lửa trào ra từ hai tay Maria, ngay lập tức nó ngưng tụ lại, tạo thành hình dáng một cây kiếm.
Có càng nhiều lửa toả ra hơn từ thanh kiếm đó, nó kéo dài ra và nhắm thẳng vào con Fury đang ào ào lao tới.
Cơ thể con Fury bị đâm thủng một lỗ to, và nó cứ thế mà bốc cháy. Nhưng sức mạnh từ ngọn lửa vẫn chưa đủ.
Có thể là thời gian niệm chú vẫn chưa đủ lâu, nhưng thú thực thì sức mạnh của chiêu thức này vẫn kém xa . Với cơ thể bị xuyên thủng, con Fury vẫn gắng di chuyển.
Tuy nhiên, thanh kiếm của Lastiara đã khiến nó phải dừng bước. Vừa phải hứng chịu sát thương từ ngọn lửa lẫn thanh kiếm, con Fury ngã gục xuống và tan biến thành những đốm sáng li ti.
Con mà tôi đang đối mặt là con cuối cùng, với sự giúp sức của Lastiara và Maria, nó đã không còn là một mối đe dọa nữa rồi.
Sau khi tiêu diệt được ba con Fury, chúng tôi vội thu thập mấy viên ma thạch.
Tuy nhiên, có mỗi Maria là không di chuyển nổi nữa. Miệng thở hồng hộc, em ấy còn không thể di chuyển lấy một bước.
“Maria, chúng ta sẽ quay về tầng 20…”
Maria đã không đáp lại.
Em ấy đã cố làm vậy. Nhưng nhịp thở gấp gáp của em ấy đã ngăn không cho việc đó xảy ra.
Mới trải qua vài trận chiến thôi, em ấy đã kiệt sức đến độ không thể đáp lại lời tôi nói nữa rồi.
Tôi cõng Maria sau lưng, và cùng Lastiara quay về tầng 20.
Maria mấp máy miệng sau lưng tôi, nhưng tôi đã không nghe rõ đó là gì.