Sau khi trở về nhà từ tầng 21, mỗi người chúng tôi đều về phòng để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Lastiara nói rằng bản thân có chút công việc nên đã rời đi từ sớm, bỏ lại tôi và Maria trong phòng khách.
Người phụ nữ đó… Lúc nào cũng tàn phá tất cả mọi thứ trong tầm tay để rồi lại quăng toàn bộ mớ hổ lốn của cô ta lại cho tôi.
“Maria, em có sao không…?”
“Ehh, em ổn mà. Khi thăng cấp, em đã hơi quá khích. Em đã quên mất đi vị trí của bản thân và để rồi lại mong chờ vào thứ mà mình không thể nào chạm tới được…”
Với thái độ bình tĩnh, Maria cúi đầu xuống.
Từ những gì tôi thấy, có vẻ những lời nói của Lastiara đã không còn ảnh hưởng nhiều đến em ấy nữa.
“Không, đó là sai lầm từ quyết định của anh. Anh đã quá tin tưởng vào kế hoạch của mình mà bỏ qua thời cơ để rút lui. Anh thậm chí còn mang em đến một nơi vô cùng nguy hiểm, điều mà đáng lẽ ra anh phải không nên làm.”
“Fufu, vậy đó là những gì Chủ nhân nghĩ sao. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Maria gửi lời cảm ơn tới tôi cùng với một nụ cười nhẹ.
“Tại sao em lại cảm ơn cơ chứ? Vì sai lầm của anh mà em suýt phải bỏ mạng đấy!”
“Nhưng, sai lầm đó, nó xảy ra là do anh nghĩ đến em phải không?”
Maria tiếp tục nói trong khi mỉm cười.
Em sai rồi. Đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì đâu….
“Em đề cao bản thân quá rồi, Maria. Giờ anh làm gì còn thời gian để mà quan tâm đến người khác.”
“Không phải vậy. Bởi vì Chủ nhân không muốn em buồn nên mới quyết định không rút về đúng không? Anh luôn cảm thấy do dự mỗi khi có điều gì phá hỏng giấc mơ của em phải không?”
Maria nói như thể tôi là một người tốt. Nhưng điều đấy sai rồi.
Lí do mà tôi đem Maria đi cùng, tất cả đều chỉ là vì bản thân tôi thôi.
“Anh đã nói là em đang hiểu sai rồi mà…”
“Fufufu. Đúng như em nghĩ, Chủ nhân thật tốt bụng…”
Maria vẫn giữ nụ cười trên môi mặc kệ cho những lời phủ nhận của tôi.
Và rồi, sau khi cười được một lúc, biểu cảm của Maria tối sầm lại, và em ấy tiếp tục.
“-----Nhưng, việc em không còn hữu dụng trong hầm ngục nữa là sự thật. Em biết nếu đi theo anh thì bản thân sẽ chỉ gây thêm rắc rối, em nên làm gì đây…..”
Những điều mà em ấy đang nghiền ngẫm được cất lên.
Như tôi đã nghĩ, không phải là em ấy không còn bận tâm đến chuyện đó nữa. Chẳng đời nào lại có thể bỏ đi được những cảm xúc đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Bình tĩnh lại đi nào, Maria. Đâu phải là ở đây không còn gì để cho em làm cơ chứ, sẽ ổn thôi nếu em dành thời gian của mình ra để tìm kiếm được điều mà em có thể làm được.”
“….Em được phép ở lại đây sao?”
Nghe tôi nói đến chữ [ở đây], Maria hỏi lại với một thái độ kỳ lạ.
Tôi ngạc nhiên đáp lại bằng một câu hỏi.
“Lẽ nào em định rời khỏi nơi này?”
“Tất nhiên rồi, chắc chắn em sẽ đền đáp lại công ơn của anh. Nhưng, chẳng còn lí do nào để em ở lại nữa…”
“Sự tự tin hồi nãy bay đâu rồi. Giờ thì em lại quá nhụt chí đấy. Bộ em là một tên ngốc à…”
Vừa chỉ mấy hôm trước, em ấy vẫn còn tràn đầy tự tin nhưng giờ thì cái sự ngạo mạn đó đã bay đi đâu mất. Sự biến đổi tâm lý này của em ấy khiến tôi vô cùng lo lắng.
“Cái đó, chỉ là giả thôi…”
Maria trả lời như thể đang tự chế giễu bản thân.
Thứ gì đó đã khiến Maria trở nên rụt rè như vậy, tôi cũng không biết được.
Nhưng tôi không muốn phải thấy khuôn mặt đau khổ của Maria. Khuôn mặt đó, làm tôi nhớ đến lần đầu tôi nhìn thấy em ấy.
Ah, nó đang làm khó tôi------Nếu không có giải pháp nào cho Maria, tôi sẽ chẳng thể yên lòng được.
Giả sử Maria vẫn còn tự tin như lúc trước, tôi sẽ không phiền lòng dù cho em ấy có rời đi. Tuy nhiên, để em ấy rời đi với vẻ mặt như vậy, thứ đọng lại trong tôi sẽ chỉ còn là sự lo lắng cũng như nỗi hối hận.
“Vẫn còn rất nhiều thứ để làm đấy. Em có thể nấu ăn ở đây nếu muốn. Anh sẽ sẵn sàng giao phó cả căn nhà này cho Maria.”
Đó là tại sao, tôi cố biện ra đủ mọi lí do mà mình có thể nghĩ được để lôi kéo Maria về. Điều đầu tiên lướt qua tâm trí tôi chính là [Nấu ăn]. Với kĩ năng của em ấy, sẽ không thành vấn đế nếu tôi giao toàn bộ việc nhà lại cho Maria.
“Nhưng, nhưng anh trước đây từng nói rằng em không cần phải động vào bếp mà….”
“Đó là trước đây, bởi vì Maria khi đó sẽ phải tiến vào hầm ngục cùng anh. Khi ấy, anh muốn được cùng em đi đến hầm ngục cùng mình bằng mọi giá, dù cho quyết định đó đã khiến cho vài chuyện tồi tệ xảy ra….“
Nó không phải là một lời nói dối. Lúc đấy, thay vì nấu ăn, tôi thực sự muốn giúp em bước vào trong hầm ngục.
“Ra là như vậy sao….”
“Thế nên, từ giờ thì anh mới là người phải dựa vào em. Hãy làm những món ăn tuyệt hảo cho ngôi nhà này mỗi ngày nhé.”
Tôi nói với em ấy bằng một ánh mắt nghiêm túc. Cùng khuôn mặt tràn đầy lo lắng, Maria bối rối trả lời.
“M-Mỗi ngày…. Haa, anh vẫn như mọi khi nhỉ Chủ nhân, toàn thốt lên mấy câu từ ngu ngốc. Đó, là một câu nói đáng xấu hổ lắm đấy. Vậy mà anh chẳng cho thấy tí biểu hiện nào của sự ngại ngùng cả.”
“Aah. Nó đáng xấu hổ thật, nói rồi mới thấy….”
Maria trưng ra cái vẻ mặt ngạc nhiên thường ngày của mình. Nhưng miễn là em ấy quay trở lại với con người trước đây, tôi cũng chẳng bận tâm dù cho em ấy có nhìn tôi bằng khuôn mặt nào.
“Vậy thì, em xin nhận công việc này với lòng biết ơn sâu sắc nhất. Cảm ơn anh rất nhiều, Chủ nhân.”
“Aah, trông cậy vào em đó.”
Maria mỉm cười và gửi lời cảm ơn của mình đến tôi.
Sự u ám bao trùm lấy em ấy nãy giờ đã biến mất. Nếu chỉ quan sát, tôi không dám chắc rằng liệu em ấy có đang diễn hay không nên tôi vẫn chưa thể thả lỏng bản thân được.
“Mà ta cũng đang rảnh, sao không vào bếp luôn nhỉ?”
“Cùng nhau?”
Không thể để mất cảnh giác, tôi quyết định sẽ trông chừng em ấy trong khi nấu ăn.
“Anh muốn thấy khả năng của Maria. Tuy cũng khá tự tin vào tay nghề của mình nhưng anh không nghĩ mình sẽ bằng được Maria đâu.”
“Không đời nào, em sao có thể sánh được với Chủ nhân cơ chứ.”
“Không, Maria có một năng lực dành cho việc nấu ăn. Chẳng phải anh từng nói bản thân có khả năng nhìn thấy năng lực của người khác rồi sao?”
“Em có năng lực dành cho việc nấu ăn ư?”
“Aah, không sai được đâu. Em nên tự tin hơn về bản thân đi….”
“Năng lực nấu ăn….”
Đâu đó trên khuôn mặt của em ấy dường như là sự hạnh phúc.
Nếu có thể cho em ấy một lý do vững chắc để tiếp tục sống thì tôi cũng sẽ thấy tốt hơn rất nhiều.
Tôi bắt đầu dạy cho Maria những món ăn mà tôi hay nấu. Và ngược lại, tôi cũng được dạy bởi Maria về nền ẩm thực của thế giới này. Cuộc nói chuyện về việc bếp núc thú vị hơn tôi nghĩ.
Cứ như vậy, chúng tôi đã có thể tạm quên đi chuyện hầm ngục, và đắm mình vào nấu nướng.
Ngay khi việc chuẩn bị đồ ăn vừa hoàn thành, Lastiara cũng về tới nhà.
“Tôi về rồi----Hmm, tôi vừa ngửi thấy cái gì đó có vẻ ngon lành----.”
Cô ấy y hệt như một đứa trẻ luôn chạy về nhà mỗi khi đến giờ ăn.
Tuy nhiên, nhờ đó mà tôi mới nhận ra bầu trời bên ngoài đã tối om. Tôi dừng việc nấu nướng lại và chuẩn bị đi đến làm việc ở quán rượu.
“Maria, anh sẽ đến quán rượu bây giờ.”
“Vâng, Chủ nhân. Anh đi bảo trọng.”
Biểu cảm của Maria có chút thay đổi, nhưng em ấy vẫn tiễn tôi với một nụ cười.
“Anh sẽ cố gắng để về sớm nhất có thể, vì thế nên đợi anh ở nhà nh-----“
“Ah, Sieg, nếu cậu định đến quán rượu làm việc thì không cần phải đi nữa đâu. Vì cậu đang trong kì nghỉ phép mà.”
“-----é… Ể? Ý cô là sao cơ?”
Ngay khi tôi đang định hướng đến nơi làm việc của mình, Lastiara lại ngăn tôi lại.
“Như tôi đã nói. Một kỳ nghỉ vô thời hạn, đến từ chủ quán.”
Cô ấy nói như thể điều đó chẳng là gì cả, nhưng náo tôi thì lại từ chối việc tiếp thu nó.
“Đợi đã, vậy là sao. Không lẽ, cô vừa mới đi đến quán rượu đó hả?”
“Chuẩn luôn-----Và, tôi đã đề nghị với chủ quán rằng cho đến khi mọi thứ lắng xuống, Sieg muốn có một kỳ nghỉ. Khi mà tôi nhắc đến việc những kỵ sĩ như Sera-chan có khả năng sẽ lại kéo đến, ông ấy đã ngay lập tức cho ra một cái gật đầu.”
“C-Có thật là ông chủ đã đồng ý không?”
“Với chút nước mắt của tôi. Ông chủ, rất yếu thế trước phụ nữ…”
Nói cách khác, cô ta đã giả vờ mình là một cô nàng ngây thơ và đi dụ dỗ ông chủ.
Theo cách nào đó, ông ấy luôn tỏ ra ngọt ngào với những cô gái xinh đẹp. Điều đó vô cùng hợp lí nếu xét lại về sự cố với Radient-san ngày hôm qua, cũng như cách mà ông chủ thường đối xử với Rean-san. Người thân của ông hẳn cũng biết điều này.
Bị dắt múi bởi một cô gái xinh đẹp như Lastiara, không ngạc nhiên gì nếu ông ấy răm rắp nghe theo những lời cô bảo.
Vậy việc tôi được nghỉ phép hẳn là sự thật rồi.
“Oi, Lastiara. Ngồi vào bàn ngay lập tức. Ta có rất nhiều chuyện cần phải đàm bạc với nhau đó.”
Đằng nào tôi cũng đã dừng việc nấu ăn do định đi đến quán rượu, nên tôi cũng ngồi xuống luôn ở phòng khách.
“N-Này, đợi đã đợi đã. Nghe tôi giải thích trước đi nào.”
Lastiara ngay lập tức bắt đầu công cuộc viện cớ của mình.
“Không phải là tôi chẳng suy nghĩ chút gì trước khi chạy đi xin nghỉ phép cho Sieg đâu. Thời gian và tiền bạc, quyết định trên là kết quả từ việc tính toán rất nhiều thứ. Dù cho có thiếu đi một nhân viên nữa thì khối lượng công việc của họ cũng đâu tăng nhiều, đúng không? Vì đã nghĩ đến đó nên tôi mới hành động. Nhìn xem, việc này đã khiến cho Sieg phải do dự với mấy thứ kỳ lạ nè.”
“Aah. Đúng là hiệu suất khi làm việc ở đấy không quá tốt. Nhưng cô thấy mà, tôi làm việc này là để thu thập thông tin và vẫn còn nhiều thứ tôi cần biết ở đó. Ngoài ra quán rượu cũng có hoàn cảnh riêng. Nếu lượng nhân viên đột ngột giảm đi thì nó cũng sẽ không hoạt động được đâu.”
“Tất nhiên là tôi đã tính đến đấy rồi. Dù ít hay nhiều, tôi đều sở hữu thông tin cho đến tầng 23 của hầm ngục. Và nếu không muốn việc nghỉ phép của mình làm ảnh hưởng đến quán rượu thì cậu chỉ việc gửi Maria-chan đến làm thôi.”
Lastiara cố gắng thoát tội bằng cách nhấn mạnh rằng cô mới là người có thông tin. Vì quả thật là như vậy nên tôi không thể phản đối lại được. Song, quán rượu thì lại là một câu chuyện khác.
“Tạm bỏ qua việc thu thập thông tin đi. Chẳng dễ để tìm người thay thế cho công việc đó đâu. Chưa kể, Maria mới là người quyết định xem rằng liệu em ấy có đến đó hay không.”
“Eeh---- Toàn bộ việc cậu làm chỉ đơn giản là rửa bát và đặt chúng về chỗ. Ai mà chả làm được cơ chứ. Và xét đến việc phụ giúp bếp núc, Maria-chan với kỹ năng nấu nướng của mình chắc chắn sẽ rất hợp. Hơn hết thảy, chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu quán có được một cô gái trẻ dễ thương làm nhân viên sao. Còn chuyện Maria-chan có đồng ý hay không… Này, Maria-chan. Em có muốn làm việc này không?”
Lastiara cất tiếng hỏi Maria, người vẫn đang cặm cụi chuẩn bị bữa ăn.
“Nếu là vì lợi ích của Chủ nhân thì tôi chắc chắn sẽ làm.”
Maria đáp lại bằng giọng tràn đầy năng lượng một cách không cần thiết. Lastiara nghe vậy rồi chưng ra cái khuôn mặt kiểu “Đó, thấy chưa?”
“Và nếu như cần thêm thông tin thì cậu vẫn có thể trông cậy vào Maria-chan. Cậu thấy rồi đấy, tôi đã phân chia công việc cực kỳ hoàn hảo. Thậm chí cái tính bao bọc quá mức của Sieg cũng không đủ để phản đối nhỉ?”
“Guu…’
Nếu có thể thì tôi không muốn Maria phải đến làm việc ở quán rượu. Ở đó có rất nhiều khách hàng thực chất là những tên sở khanh, nhưng Maria hẳn có thể tự xử lý được với cấp độ của em ấy.
Dù không có bọn tôi, năng lực thực sự của Maria không thua kém gì những nhà thám hiểm hạng đầu. Nếu từ chối việc này, tôi chắn chắn sẽ bị gọi là một kẻ có tính bao bọc quá mức.
“Nhưng, chúng ta vẫn chưa xong chuyện đâu. Nói gì thì nói, sự thật rằng cô đã tự làm theo ý mình vẫn không đổi, Maria chắc hẳn cũng nghĩ vậy. Chúng tôi không thể ngó lơ đi sự ích kỷ đó được.”
“…..đ, được rồi, bữa tối hôm nay có gì đây nhỉ?-----“
Lastiara cảm thấy mọi thứ đang dần bất lợi cho mình và cố gắng chuyển chủ đề.
Nhưng tôi sẽ không cho cô toại nguyện đâu.
“Tôi không phiền nếu chúng ta vào bữa bây giờ đâu. Một bài thuyết giảng khi ăn luôn khiến bữa cơm ngon hơn đấy.”
“Không, nó chỉ khiến cho vị thức ăn tệ đi thôi….”
Lastiara, người đang cố gắng truồn đi, bị ép ngồi vào bàn ăn.
Sau đó, những món ăn do Maria chuẩn bị được dọn lên và ba người chúng tôi bắt đầu bữa tối. Tất nhiên là nó được bắt đầu kèm theo một bài giảng về sự ích kỷ của Lastiara.
Tuy vậy, bải giảng sớm kết thúc. Không quan trọng cách làm, tôi hiểu rằng bản thân Lastiara thực chất cũng chỉ có ý tốt.
Sự ích kỷ của con người này dù vô nghĩa nhưng cũng là đều xuất phát từ lòng tốt.
Lần thăng cấp trong ngày đầu tiên, lần cùng với “Thất thiên hiệp Sĩ”, lần tham gia vào tổ đội, lần cảnh báo Maria-----và cả lần này nữa, tất cả đều là thiện chí của riêng cô ấy, là lòng tốt của người tên Lastiara này.
Đến cuối, Lastiara ôm đầu và đưa ra một lời xin lỗi nhỏ. Sau cùng, chúng tôi đã có một bữa tối tuyệt vời trong khi cả ba trò chuyện về buổi khám phá hầm ngục ngày mai.
Qua cuộc nói chuyện, Maria sẽ đảm nhận những việc ngoài hầm ngục còn tôi và Lastiara sẽ tập trung vào việc khám phá nó.
Cứ thế, ngày hôm nay đi tới hồi kết. Rất nhiều chuyện đã xảy ra bởi vì Lastiara, nhưng cũng nhờ cô mà chúng tôi đã có thể vượt qua được nó. Đó là một ngày như vậy đấy.
Còn bây giờ, sau khi kết thúc bữa ăn, tôi nghĩ mình sẽ đến quán rượu và xin lỗi ông chủ.
Đêm đấy, tôi cảm thấy bản thân chìm vào giấc ngủ sâu hơn so với mọi ngày.