Trong khi đó, Maria đưa tay kiểm tra xem có vết thương nào trên tay và chân của tôi hay không. Em định cứ làm thế sau mỗi trận chiến sao? Maria…
“Maria, anh không bị thương đâu. Đừng tỏ ra hoảng hốt như vậy.”
“N, nhưng, nếu anh không để ý tới nó thì…”
Dù cho có nhìn kiểu gì, Maria quan tâm tới sự an toàn của tôi nhiều đến mức kỳ lạ. Có thể là do nếu tôi chết ở đây thì sẽ chẳng còn ai cản Lastiara lại nữa.
Tôi xoa đầu em ấy, nói “Không cần phải lo lắng đâu” và mỉm cười.
Maria lườm lại với khuôn mặt đỏ bừng, hẳn là đang rất tức giận trước việc bị đối xử như trẻ con. Tôi bỏ tay ra và tiếp tục tiến sâu hơn vào hầm ngục. Lastiara, người đang dẫn đầu, cất tiếng.
“Này, chúng ta gần xuống đến tầng 20 rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Chỉ còn một chút nữa thôi.”
Cho đến tận giờ, Lastiara là người chỉ đường cho chúng tôi. Việc này không chỉ đơn giản là do tính cách, từ những gì tôi đã nghe được, Lastiara đã từng có kinh nghiệm tại nơi được coi là giới hạn của nhân loại – tầng 23 của hầm ngục. Tất nhiên, cô hẳn đã sử dụng ‘Đường chính’, nhưng kể cả vậy thì vẫn sẽ có nhiều quái vật xuất hiện ở đó. Càng đi sâu vào trong, điều này lại càng xảy ra thường xuyên hơn.
Thật đáng yên tâm khi người trước mặt tôi đây đã tự mình hoàn thành chuyến hành trình nguy hiểm đó.
Bằng việc đi theo những bước chân đầy chắc chắn của Lastiara, chúng tôi cứ thế đặt chân đến trước tầng 20.
Dù đã phải đối mặt kha khá quái vật trên đường, lượng MP của cả Lastiara và tôi đều đang ở mức trên cả ổn.
Để phòng bất trắc, tôi vẫn duy trì ma thuật rồi cả nhóm bắt đầu đi xuống.
Sau đấy, thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi là một căn phòng làm bằng đá.
Giống với tầng 10, đây không phải là mê cung mà chỉ đơn thuần là một căn phòng lớn. Tuy nhiên khác ở chỗ, nơi này không còn những ngọn lửa nổi lên thắp sáng khu vực. Như Alty đã nói, không còn dấu vết nào của ma thuật trong không gian. Từ những kinh nghiệm trong việc sử dụng , tôi có thể thấy đây là địa điểm vô cùng lý tưởng để tri triển nó.
Nhưng---có một vấn đề.
Có 2 người đàn ông đang đứng ở trung tâm của căn phòng trống rỗng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp các nhà thám hiểm khác tại nơi sâu như thế này.
Một trông vô cùng điển trai với mái tóc thuần vàng, anh ta có vẻ lớn tuổi hơn tôi, là một hiệp sĩ sở hữu vẻ ngoài ưa nhìn.
Người còn lại thì đang trong giai đoạn hưng thịnh của cuộc đời. Bên trên chiếc áo choàng màu son là mái tóc đen điểm những vết bạc, đã mất đi sự óng ả vốn có như thể cho thấy bao khó khăn mà anh ta đã trải qua. Một thanh kiếm ló ra ngoài kẽ hở của chiếc áo choàng, cho thấy anh cũng có vẻ là một hiệp sĩ.
Một cách cẩn trọng, tôi ngay lập tức [Quan sát] họ.
【Trạng thái】
Tên: Hein Helvelshine
HP: 321/333
MP: 34/102
Class : Hiệp sĩ
Cấp độ: 24
Sức mạnh: 10.24
Khả năng chịu đựng: 8.94
Khéo léo: 9.29
Nhanh nhẹn: 11.88
Kiến thức: 12.21
Ma thuật: 7.77
Tiềm năng: 1.96
Kỹ năng thiên phú:
+ Chuyển động tối ưu: 1.21
+ Ma thuật gió: 1.77
Kỹ năng đạt được:
+ Kiếm thuật: 2.02
+ Thánh thuật: 1.23
【trạng thái】
Tên: Hopes Joker
HP: 253/258
MP: 0/0
Class : Hiệp sĩ
Cấp độ: 20
Sức mạnh: 4.41
Khả năng chịu đựng: 6.26
Khéo léo: 11.72
Nhanh nhẹn: 8.21
Kiến thức: 13.41
Ma thuật: 0.0
Tiềm năng: 1.12
Kỹ năng thiên phú:
+ Thành thạo vũ khí: 1.89
+ Chiến thuật: 1.45
Kỹ năng đạt được:
+ Kiếm thuật: 0.78
+ Thánh thuật: 0.0
Người tóc vàng tên là Hein còn người có những vệt tóc trắng tên Hopes.
Cấp độ của cả hai đều rất cao và cùng sở hữu class hạng nhất.
Sau khi quan sát, tôi nhận ra một điều. Dường như tôi đã từng nhìn thấy người tóc vàng kia ở đâu đó. Nếu nhớ không nhầm, anh ta là một trong những người đi cùng Lastiara vào cái ngày đầu tiên tôi đến thế giới này. Tuy chỉ nói vài lời nhưng anh ta quả thực đã ở đó.
Tôi liếc mắt sang Lastiara, thăm dò xem liệu cô có biết danh tính bọn họ hay không.
“Hửm?”
Lastiara thốt lên đầy ngạc nhiên.
Đáp lại, hai người đàn ông từ trung tâm tiến lại gần và cúi chào.
“Để người phải đợi rồi, Tiểu Thư.”
Bên cất giọng đầu tiên là người đàn ông tóc vàng.
“Hửm, Hein-san?”
“À thì, tên tôi là Hein. Tôi đến đây theo chỉ thị từ công việc của mình.’’
Như dự đoán, họ đều là người quen của Lastiara.
Nhưng rồi Hein-san chuyển ánh nhìn từ Lastiara sang tôi.
“Chàng trai hôm đó... hiểu rồi, vậy ra cậu là tình nhân của Tiểu Thư nhỉ…”
Một câu thì thầm. “Tình nhân của Tiểu Thư” ---- nói cách khác, giống như những gì Radient-san nghĩ về tôi.
Nhưng khác ở chỗ Hein-san chỉ nhìn tôi với sự lãnh đạm. Tôi cứ tưởng mình sẽ bị ăn một cái lườm giống như Radient-san trước đây. Quả là không thể đọc được ý định thực sự của anh ta. Song trước hết, tôi cần phải xóa bỏ hiểu lầm của Hein-san cái đã.
“Không phải thế đâu, Lastiara và tôi thật ra----”
“----Xin lỗi nhé Hein-san. Tôi muốn đến sống chung với Sieg bằng mọi giá. Anh cũng biết mà, tôi sắp hết thời gian rồi. Có gì sai khi muốn sống cùng người mình yêu trong khoảng thời gian quý báu còn lại chứ?”
Lastisara bỗng chặn lời giải thích của tôi. Cách nói chuyện cũng đột nhiên trở nên trịnh trọng như lần đầu tôi và cô ấy gặp mặt, đó là một tông giọng kịch điệu tràn đầy đau buồn.
Đúng theo dự đoán, có vẻ tình hình đang phát triển theo hướng đó. Mà nếu có thể thì tôi muốn tránh nó ra.
Sau khi nghe những lời Lastiara thốt ra, Hein-san thở dài rồi từ từ rút thanh kiếm được vắt trên thắt lưng.
“Fuu… Chúng tôi thật sự không còn khả năng nhìn thấu những lời nói dối của Tiểu Thư nữa rồi. Nhưng dù cho nó có thật sự là tình yêu, là lời nói dối hay đơn giản là cô chỉ đang chơi đùa với mọi người----Điều tôi cần làm vẫn không thay đổi.”
“Anh làm tôi buồn đấy, Hein-san. Nghĩ rằng tôi đang nói dối và giả vờ yêu một ai đó. Những hành động khiếm nhã đấy, không phải là điều mà tôi sẽ làm đâu.”
Cùng với diễn xuất vô cùng chân thực, những giọt lệ bắt đầu rơi ra từ khóe mắt của Lastiara.
Uhhh, không còn nghi ngờ gì cả, kẻ sai ở đây chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi.
Cá nhân tôi thật sự muốn giúp Hein-san với tất cả những gì mình có.
Tuy nhiên, tôi phải suy nghĩ thật kĩ. Về tài năng trong việc khám phá hầm ngục, Hein-san thua hẳn so với Lastiara. Ngược lại, anh ta lại trông có vẻ là một người giàu kinh nghiệm còn Lastiara thì thuộc kiểu tự do tự tại. Nếu phải nói rằng ai trong hai người sẽ có ích với tôi hơn thì câu trả lời hẳn sẽ là Lastiara.
Trái ngược với màn diễn siêu thực từ Lastiara, Hein-san trả lời đầy bình tĩnh.
“Bởi cái sự khoái lạc trong tình yêu của cô mà những người đứng đầu đều đang rơi vào hoảng loạn. Chúng tôi cũng không thể bắt đầu những nước đi quan trọng. Nếu chịu thương lượng với hội đồng, cô hẳn sẽ có cho mình ít nhất một tháng. Haa… đây cũng là vấn đề với tín ngưỡng Raven nữa.”
“Tôi tin rằng mình đã tuân thủ tất cả các nguyên tắc rồi mà nhỉ. Aah, thật là một sự hiểu lầm đáng buồn mà!”
Chẳng có [sự hiểu lầm đáng buồn] nào ở đây cả. Không hề cảm thấy xấu hổ cho hành động của bản thân, Lastiara tỏ vẻ như thể đang vô cùng buồn bã.
Không, quan trọng hơn là sự xuất hiện của hai cụm từ có vấn đề: “Những người đứng đầu” và “Hội đồng”. Lastiara đã tự nhận bản thân là một người có địa vị cao, nhưng từ những gì Hein-san nói, tôi không nghĩ cô chỉ đơn giản là một tiểu thư quý tộc bình thường.
“Vậy thì theo truyền thống hiệp sĩ, cho phép tôi được thách đấu với Tiểu Thư một trận tay đôi để khiến cô phải quay về thánh đường. Dưới danh dự của một hiệp sĩ, tôi xin thề là sẽ không làm trái những gì mà mình đã dạy bảo. Vì thế, Hopes-san, làm ơn.”
Hein-san gọi tên người đàn ông tóc vệt bạc đang đứng sau lưng.
Hopes-san bước lên cùng một nụ cười đầy thánh thiện, tạo cho tôi ấn tượng của một kiểu người tầm phào.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng mọi chuyện vẫn sẽ ổn dù cho Hein-kun không làm việc này. Tôi tưởng trách nhiệm của cậu là bảo vệ Tiểu Thư cơ mà.”
“Nó không phải trách nhiệm của riêng một ai mà là trách nhiệm của cả [Thất Thiên Hiệp Sĩ]. Tôi phải luôn dõi theo và bảo vệ Tiểu Thư. Và chúng ta không được phép sơ suất. Tiểu Thư đã mất tích được vài ngày, vì thế có khả năng trình độ của cô ấy hiện giờ đã đạt tới đẳng cấp của [Thất Thiên Hiệp Sĩ] rồi.”
“Chà, quả thực nếu nói về việc bảo vệ Tiểu Thư, hẳn cậu được sinh ra là để dành cho việc đó đấy----Thật hết cách. Anh chàng sát gái đằng kia, đấu tay đôi với tôi nào.”
Cuộc đàm thoại cuối cùng lại hướng sang tôi. Tôi đành đáp lại trong khi rút kiếm mình ra.
“Đã nói ngay từ đầu rồi. Tôi không hề dính dáng gì tới việc yêu đương với Lastiara. Nhưng bởi chúng tôi là đồng đội, tôi muốn hoàn thành ước nguyện của cô ấy----Chuyện chỉ có vậy thôi.”
Tôi đơn giản chỉ muốn nói điều đó ra. Khi nhắc tới tình yêu hay mấy thứ tương tự, những rào cản dần mọc lên trong tôi. Khả năng diễn xuất cũng không thể giỏi như Lastiara nên tôi không tin rằng lời nói của mình sẽ ăn nhập được với cổ.
Nói cách khác, tôi phải tránh xa khỏi mấy câu chuyện liên quan đến yêu đương.
“Ohhhhh. Tôi hiểu rồi. Ngầu thật đấy.”
Hopes-san, người vừa nghe những câu nói thiếu kinh nghiệm của đó lại gọi tôi là ngầu một cách đáng xấu hổ.
Tôi cũng thấy xấu hổ lắm đấy nên anh làm ơn dừng lại được không.
Để tránh làm lộ sự mất bình tĩnh của bản thân, tôi tiếp tục bước tới mà không một chút dao động.
“Thêm nữa, tôi không muốn phải giải quyết bằng một trận đánh đâu.”
“Cậu biết mà, điều đó là không thể. Nếu không dứt điểm tại đây, chúng tôi sẽ trở thành cái gai trên con đường thám hiểm hầm ngục của cậu. Chúng tôi sẽ phải theo đuôi cậu cho tới bất cứ đâu. Điều đó có vẻ đáng xấu hổ nhưng nó là một phần công việc của tôi rồi. Xin lỗi nhé.”
Hopes-san nói trong khi gãi đầu.
Không một chút giả trân, Hopes-san xin lỗi tôi dù cho việc đó rất chi là phiền phức. Nhưng ngay cả vậy, từ ánh nhìn của anh ta, tôi có thể thấy thoáng qua hình bóng của một chuyên gia đang hoàn thành công việc của mình.
Họ đã cảnh báo trực tiếp rằng họ sẽ trở thành nỗi phiền toái đối với tôi, điều đó không hề đơn giản. Tôi muốn tránh phải đánh với anh ta, nhưng đã đến nước này rồi thì tôi đành phải chấp nhận và nghĩ đây chỉ đơn giản là một buổi [Tập luyện].
“Đây là công việc nên tôi không có ý định đánh giá cậu đâu. Nhưng nếu đã thực sự là bạn đồng hành của Lastiara-sama, cậu phải nên có một chút quyết đoán…”
Nói rồi, anh ta bắt đầu bước về phía tôi.
Trận đấu tập đã bắt đầu. Dù cho tôi có thua trận thì----Lastiara chỉ đơn giản là phải trở về nhà. Tôi không sốt sắng với việc đó cho lắm. Nhưng, tôi cũng không định để bị thua ở đây.
“Vậy, đây là một trận đấu tay đôi. Một trận đấu với một quý cô trẻ làm phần thưởng. À thì, tôi không muốn lấy mạng cậu đâu nên đừng có lo lắng quá.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng không muốn phải một mất một còn đâu.”
Hopes-san rút kiếm ra và chúng tôi cúi đầu.
Vì ít nhiều thì chúng tôi vẫn còn đang ở trên [Lộ] nên đây là một trận đấu hợp lệ.
Cả tôi và Hopes-san đều bắt đầu căng thẳng.
“----Ma thuật , ma thuật .”
Trong trận này, tôi nghĩ mình sẽ thắng nếu có thể đánh giá tình hình một cách chuẩn xác. Hein-san là một chuyện, nhưng theo bảng trạng thái thì anh ta hẳn không thể nào theo kịp tốc độ của tôi. Tuy vậy, người này sở hữu một kĩ năng mang tên [Thủ đoạn]. Nếu đó là một kĩ năng có khả năng nhìn thấu được tôi thì chiến thắng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Với một tốc độ ổn định, cả hai dần rút ngắn khoảng cách.
Tôi chiến đấu với tư thế của một tay mơ và tư thế của Hope-san cũng gần giống như vậy. Không sử dụng đến nửa phần còn lại của cơ thể, anh ta chỉ cầm thanh kiếm bằng tay phải của mình.
Chúng tôi di chuyển đến khoảng cách mà kiếm của cả 2 có thể với tới nhau và ---splash---- ánh sáng được tạo ra bởi ma sát giữa 2 thanh kiếm nổi lên.
Chúng tôi tấn công cùng lúc. Nhưng trong mắt tôi, Hopes-san có phần chậm hơn.
Hai thanh kiếm bị bật lại theo đường kiếm mà chúng va chạm. Một âm thanh như tiếng chuông vang vọng khắp căn phòng được làm bằng đá.
Tôi tiếp tục tấn công lần hai.
Một lần nữa, Hopes-san đáp trả bằng một đường kiếm tương tự. Tiếng chuông lại ngân lên trong căn phòng.
Đường kiếm thứ 3 cũng giống vậy. Đến đường kiếm tiếp theo, rồi tiếp theo, rồi tiếp theo. Âm thanh của tiếng chuông không ngừng vang lên.
…Và tôi nhận ra. Thanh kiếm của Hopes-san hoàn toàn thiên về việc [Nhận đòn]. Anh ta có tài năng nhưng sẽ không công bằng nếu đem nó ra so sánh với Radient-san. Bản thân anh ta không hề có tài năng kiếm thuật bẩm sinh.
Việc anh làm ở đây là theo kịp đối thủ của mình bằng cách sử dụng những kinh nghiệm có được thông qua thực chiến, rồi đợi cho mình thời cơ thích hợp để phản công. Chỉ đơn giản là vậy.
Không hề hấp tấp, tôi bắt đầu tăng tốc. Vì anh ta đang đợi thời cơ để phản công, tôi không được phép chần chừ. Không nóng nẩy cũng không để lộ ra sở hở, tôi gia tốc bản thân. Mỗi thế thôi là đủ để hạ anh ta rồi.
Số đường kiếm mà cả hai vẽ ra bắt đầu tăng lên. Bằng cách nào đó, Hopes-san vẫn có thể bắt kịp được tôi. Nhưng sớm thôi, anh ta sẽ đến giới hạn của mình. Dù cho những đường kiếm có giống nhau, ván đấu sẽ kết thúc khi mà sự khác biệt trong tốc độ xuất hiện.
Không lâu sau đó, đường kiếm mà Hopes-san không thể nào đỡ được chĩa thẳng vào cổ họng của anh.
Bản hòa ca giữa những đường kiếm đã đến hồi kết, chỉ còn để vương lại những tiếng vang bên trong căn phòng.
Tôi tuyên bố chiến thắng cho bản thân để có thể kết thúc chuyện này.
“Tôi thắng.”
“Thật đấy à. Tôi nhận thua… À, xin lỗi nhé, Hein-kun.”
Hopes-san đã dơ tay đầu hàng và gửi lời xin lỗi đến Hein-san.
Thấy vậy, tôi tra lại kiếm của mình vào bao.
“Cậu làm được rồi, Sieg. Đúng như mong đợi từ người lọt vào mắt xanh của tôi. Anh thấy thế nào hử, Hein-san? Hiệp sĩ Siegfried này đã mang về chiến thắng cho tôi rồi nè.”
Lastiara đang duyên dáng gửi những lời chúc mừng chiến thắng của tôi. Un, cái đó thật kinh khủng.
Hein-san đáp lại với không chút dấu hiệu kích động.
“Quả thật là vậy. Nếu mọi việc đã như thế, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lui vào ngày hôm nay rồi.”
“Xin lỗi nhé. Tôi nghĩ là mình không có cơ hội thắng nếu như phải đánh trực diện như lúc nãy đâu.”
Hein-san rời khỏi trung tâm của căn phòng và ra hiệu cho Hopes-san.
Họ giờ không còn chắn đường chúng tôi nữa.
“Cậu ta trông cũng có một chút năng lực đấy.”
“Oioi, Hein-kun. Một chút thôi ư? Cậu khiến ông chú này đau lòng đấy.”
“Với chuyện này, ta có thể tạm thời giao phó Tiểu Thư cho Sieg-kun.”
Hein-san bơ đẹp những lời than phiền của Hopes-san và nhìn sang tôi.
Ánh nhìn của anh ấy vẫn lịch lãm như lúc nãy nhưng Lastiara lại tỏ ra ngờ vực về nó.
“Hein-san. Anh không định thách đấu với hiệp sĩ của tôi à?”
“Điều đó là không cần thiết. Hopes-san là một chuyện nhưng tôi vẫn cần nghiêm túc tuân thủ theo các [Nguyên tắc]. Kể cả đây chỉ là tình yêu đơn phương, nó là vẫn là một cuộc tình đẹp. Với tư cách là một người bảo hộ, tôi sẽ ủng hộ cô bằng tất cả tấm lòng của mình.”
“Aaah, mà miễn Hein-san hiểu được tình cảm của tôi là thật thì được. Anh có được từ tôi một lời cảm ơn chân thành đấy.”
Những tia điện lóe lên từ ánh nhìn của hai người dành cho nhau. Lời nói của cả hai đều vô cùng trịnh trọng, nhưng đồng thời không có một chút bất cẩn nào trong chúng.
…Trong khi đó, Hopes-san ở bên cạnh lẩm bẩm “Đừng có bơ tôi chứ, các người tệ thật đấy” một cách đầy chán nản. Tôi cảm thấy như mình có thể hiểu được tình cảnh đó. Dù đáng lẽ già hơn tôi, anh ấy vẫn là một người đáng thương.
“Nếu Sieg-kun sở hữu năng lực tương đương với [Thất Thiên Hiệp Sĩ] thì tình hình hiện giờ sẽ thay đổi. Khi biết được điều này, những người đứng đầu sẽ cảm thấy an tâm hơn. Dù sao thì cô cũng không có ý định phá hỏng nghi lễ mà, phải không?”
“Eeh, tất nhiên rồi. Tôi sẽ trở về khi giáng sinh đến dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Khác với câu trả lời kiên định của Lastiara, Hein-san ngập ngùng đáp lại.
“…Là vậy sao. Trong trường hợp đó, Siegfried Visitor sẽ được coi như người hùng mà Tiểu Thư Lastiara đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi sẽ liền quay về để hoàn thành bản báo cáo.”
“Tôi đã nói điều này từ suốt khi còn ở thánh đường rồi. Về nhanh đi.”
Vừa nói, Lastiara vừa dùng tay xua đuổi.
Cùng nụ cười đầy đắng cay, hai người hiệp sĩ chậm rãi quay về tầng 19.
Và khi họ bước qua tôi, Hein-san thì thầm.
“----Tôi giao phó Tiểu thư lại cho cậu.”
Đó là một giọng nói nhẹ nhàng. Tông điệu không còn cứng ngoắc như lúc trước, như thể câu nói được cất lên từ tận sâu thẳm trong trái tim anh ấy. Tông giọng đó làm tôi vô cùng ngạc nhiên, và tôi quay lại nhìn Hein-san.
Anh ta đang mỉm cười.
Một nụ cười sống động như của một vị hoàng tử bước ra từ những trang truyện cổ tích.
Thậm chí nó còn đủ để có thể quyến rũ cả một người con trai như tôi. Tôi gật đầu để đáp lại.
Thấy được điều đó, Hein-san cũng gật đầu và cả hai người rời đến cầu thang dẫn lên tầng 19.
Khi họ rời khỏi tầm mắt, Lastiara thở dài thườn thượt như thể vừa trút được gánh nặng bấy lâu.
“Fuuuu. Ai mà ngờ hai người họ lại đứng chờ sẵn ở đây cơ chứ. Họ thật sự làm tôi ngạc nhiên đấy.”
Vai diễn lúc nãy biến mất, cô đã trở về với một Lastiara thường ngày.
Lùi lại vài bước khi chúng tôi bị vướng vào tình huống ban nãy, Maria giờ mới tiến lại gần.
“A, anh có ổn không, chủ nhân?”
“Aah, anh ổn mà. Nó giống như đang đi dạo chơi thôi.”
“Rốt cuộc họ là ai vậy? Và, a, ai là người tình...”
“Mấy người đó là người quen của Lastiara. Mấy thứ về việc trở thành tình nhân đều chỉ là nói dối thôi nên không có gì cần phải lo lắng gì đâu.”
“Nói dối…?”
Trong lúc đang nghĩ về câu nói vừa nãy, Maria nhìn thẳng vào mắt tôi. Em ấy hẳn đang cố truy tìm sự thật vẫn còn đang ẩn giấu sau lời nói đó, nhưng thật sự thì mọi chuyện chỉ có vậy.
“Ừ, nó là một lời nói dối thôi. Khoảng thời gian từ lúc hai vị hiệp sĩ kia xuất hiện, Maria hãy cứ coi nó như một vở kịch nhỏ vừa mới diễn ra vậy.”
“Haa, em hiểu rồi.”
Không rõ liệu em ấy có đồng ý với điều mà tôi nói hay không, Maria vẫn gật gù cái đầu của mình.
“Quan trọng hơn, anh sẽ thử ma thuật ngay bây giờ.”
Tôi bước đến một góc phòng để hoàn thiện việc chuẩn bị ma thuật, thứ vốn là mục tiêu ban đầu của tôi.
Nghe vậy, Lastiara tò mò tiến lại gần.
“Oh, cái thứ lúc đó ấy à.”
Tôi đã giải thích một chút về ma thuật này trên đường đi. Cô ấy có vẻ như đang cố dự đoán về ma thuật cấp cao mang tên này.
“Chỗ này khá yên ắng và cũng ít ma thuật lưu thông. Đây chắc chắn là nơi lý tưởng rồi----Ma thuật ”
Bằng việc lan tỏa ma lực của bản thân, tôi cố gắng mở ra một cánh cổng ma thuật.
Cánh cổng đã ngay lập tức tan biến khi được dựng ở tầng 10, nhưng tại tầng 20 này, việc cấu tạo nên ma thuật lại tiến hành một cách mượt mà.
Vì bản thân cũng đã khá hơn trong việc sử dụng ma thuật, tôi không tốn nhiều thì giờ để hoàn thành.
Thành quả là một cánh cổng ma thuật xuất hiện trên bức tường của căn phòng.
“Được rồi, nó đã thành công.”
Tôi dùng tay đẩy cánh cửa ra. Phía bên kia cánh cửa chính là phòng khách trong căn nhà của tôi.
Thật là tuyệt vời, hai không gian này đã được kết nối với nhau.
“Hee, vậy đây là một cánh cổng ma thuật à. Cho tôi đi qua nào----Ohhhhh, hết sảy luôn.”
Lastiara cảm thấy thích thú với việc nhảy qua nhảy lại cánh cửa nhiều lần.
Chuyển động của cô ấy rất ư thô bạo. Vì tôi đang là người duy trì cho nó hoạt động, việc đó đang làm ma lực của tôi bị loãng đi.
“Đừng có thô bạo như thế, cô sẽ làm hỏng cánh cửa đấy----Ahhh!”
Sau khi bị mở ra đóng vào vô số lần, cánh cửa biến mất ngay trước mắt tôi như làn sương trong nắng.
Nó diễn ra cùng lúc Lastiara nhảy vào nên giờ cô ấy đang ở bên kia.
“Ehh, điều này không phải rất tệ sao chủ nhân?”
“----Ma thuật ”
Không còn cách nào khác, tôi niệm lại ma thuật thêm lần nữa.
Mong rằng cánh cửa bên kia vẫn chưa biến mất, tôi tái tạo lại cửa bên này.
Giờ tôi có thể cảm nhận từng giọt MP còn lại đang bị hút cạn.
Và rồi, tôi từ tốn mở cánh cửa ra. Ở bên trong chính là Lastiara, người đang lo lắng đến nỗi chảy cả mồ hôi.
“Ah, Sieg. Tự nhiên cánh cửa không mở ra được nữa làm tôi sốc một phen luôn…”
“Nó không mở là vì cô đã phá nó đấy…”
“V,vậy đó là lí do à? Ummm...... tôi xin lỗi.”
“Không cần hoảng. Vấn đề đã được xử lí rồi, giờ thì đi sang bên này nào.”
Tôi nắm lấy cánh tay của Lastiara vẫn đang ríu rít xin lỗi, và lôi cô ấy sang.
“Nhưng tại sao cánh cửa ở nhà lại không bị biến mất thế…”
“Tôi đã dùng toàn bộ ma lực và thời gian mà tôi có sáng nay để làm. Sẽ rất kỳ lạ nếu nó bị hỏng sau khi đổ ra từng ấy công sức.”
“Aah, hiểu rồi.”
“Ha… mất gần một nửa số MP rồi…”
“Tôi thực sự rất xin lỗi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm vào lần sau.”
Thật kỳ lạ, Lastiara giờ lại tỏ ra vô cùng hiền lành.
Đó là lúc Maria bắt đầu mở miệng.
“Nếu anh chỉ còn từng đó MP, không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta quay trở về và nghỉ ngơi sao? Dù gì cũng đã hoàn thành ma thuật rồi mà….”
Đúng như Maria nói. Nếu như chúng tôi hướng thẳng lên trên bằng “Đường chính” thì sẽ tốn kha khá thời gian để có thể về. Còn chưa kể thể lực của bọn tôi nữa, tốt hơn hết là nên dừng ở đây.
Song, hẳn Lastiara sẽ không đồng ý về việc đó. Cô ấy đang mong chờ được thấy những gì hầm ngục đang chứa đựng từ tầng này trở đi.
“Eeh, eeh, điều đó làm khó tôi đấy…”
Lastiara rối trí tìm cách từ chối. Maria phản pháo lại.
“Không cần biết có kiếm được bao nhiêu kinh nghiệm, chúng ta vẫn phải đến nhà thờ. Nếu như cấp độ của chủ nhân không tăng lên được thì cô sẽ chỉ là kẻ vô dụng với anh ấy thôi.”
“Ah, nếu thế thì vẫn sẽ ổn khi có chị ở đây mà. Nhìn thế này thôi chứ chị có thể làm được những việc của một linh mục đấy.”
“Eh, Lastiara-san có thể…? N,nhưng kể cả vậy thì cô cũng đâu phải một người có kinh nghiệm trong việc này, có khả năng nó sẽ thất bại thì sao…”
“Không, sẽ ổn thôi ấy mà! Chị từng thăng cấp cho Sieg một lần trước đây rồi!”
Tôi đã bị bắt ép. Một nụ cười cay cú xuất hiện khi tôi nghĩ lại về cái đêm hôm đó.
Thấy biểu cảm của tôi, Maria ngước nhìn với một vẻ mặt đầy lo lắng.
“Chủ nhân…”
Dù định nói gì đó nhưng em ấy lại quyết định để cho tôi quyền lựa chọn. Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Đúng thật là Lastiara có thể làm được việc đó. Cứ để việc thăng cấp cho cô ấy đi. MP của anh vẫn còn ở mức tạm ổn chứ chưa cạn sạch. Với lại vẫn còn chút thời gian cho tới giờ anh phải làm việc ở quán bar, chúng ta có thể đi sâu hơn một chút.”
“Em hiểu rồi… Nếu như chủ nhân đã nói thế…”
Maria lẩm bẩm đầy nuối tiếc, có vẻ em ấy muốn được trở về nhà ngay lập tức.
Lastiara thấy vậy quyết định gọi Maria bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể.
“Sẽ không có thiệt thòi gì đâu, chỉ là thăng cấp thôi mà. Lại đây nào----“
Sau khi kiểm tra kinh nghiệm của Maria, em ấy đã đủ điểm để lên cấp.
Lastiara cũng có một kĩ năng tương tự như [Bảng trạng thái] của tôi, vì thế cô ấy biết được điều đó.
Bĩu môi, Maria bước đến phía Lastiara.
“Đừng có giận mà, Maria-chan.”
“Tôi không có giận.”
“Rõ ràng là em đang giận đấy…”
Tôi không thể nhìn được biểu cảm của Maria từ phía này, nhưng có vẻ em ấy đang có tâm trạng xấu. Tự nói rằng bản thân không hề giận chứ tôi có thể thấy rõ thông qua biểu cảm của Lastiara.
Ngay sau đấy, một luồng sáng nhỏ hiện lên xung quanh Lastiara và Maria.
“Xong, cấp độ của em đã tăng lên. Với nó, em có thể----“
【Trạng thái】
Tên: Maria
HP102/102
MP112/122
Class : Nô lệ
Cấp độ: 8
Sức mạnh: 3.42
Khả năng chịu đựng: 3.52
Khéo léo: 2.66
Nhanh nhẹn: 2.01
Kiến thức: 3.55
Ma thuật: 5.71
Tiềm năng: 1.52
Trạng thái: không có gì
Kinh nghiệm: 512/1000
Maria đã thăng cấp và bắt đầu cho thấy động lực của mình từ việc đó----Nhưng, thế vẫn là chưa đủ.
Mọi thứ quá rõ ràng khi tôi tự nhìn vào thông số của bản thân.
Chúng tôi chỉ cách nhau có 3 cấp, nhưng chỉ số của hai người lại khác biệt nhau như trời với đất.
【Trạng thái】
Tên: Aikawa Kanami
HP350/352
MP221/553
Class: không có
Cấp độ: 11
Sức mạnh: 6.69
Khả năng chịu đựng: 6.78
Khéo léo: 7.74
Nhanh nhẹn: 10.12
Thông minh: 10.01
Ma thuật: 24.07
Tiềm năng: 7.00
Maria không muốn mất đi vị trí của mình trong việc thám hiểm hầm ngục. Song, thực tế lại vô cùng tàn nhẫn.
Khuôn mặt đầy hứng khởi khi mong chờ được thám hiểm của Maria lướt qua tâm trí tôi, và tôi quyết định sẽ không nói gì.
----Tôi vốn đã biết sẵn hậu quả mà việc này sẽ đem lại. Nhưng tôi lại không thể cản nổi bản thân.
Lastiara nở một nụ cười nhẹ khi nhìn vào hai người bọn tôi.
“Đi thôi nào, chủ nhân. Em cũng đã trở nên mạnh hơn rồi, vì thế lần này----!”
Cả tôi và Lastiara đều hiểu vì bọn tôi có thể nhìn thấy nó.
Nhưng vì không biết được điều này, Maria đang vô cùng cao hứng.
Tôi trấn tĩnh em ấy lại và bảo đừng có cố gắng quá sức. Tôi bắt Maria phải hứa rằng cho đến khi được tôi cho phép, em ấy không được chiến đấu. Và rồi chúng tôi hướng thẳng đến tầng 21.
Thấy Maria và tôi như vậy, Lastiara đưa tay lên để che đi nụ cười trên mặt.