“Không có! Không có người đàn ông nào! Cũng không có tiểu tử gì! Là anh nghĩ nhiều!”
Cô vừa nói vừa kéo chăn che đầu mình muốn tránh tầm mắt của anh, kết quả vừa chui đầu vào liền nghe anh nói: “Hai ngày nay em sốt cao ngủ mê man, ở trong mộng dùng thanh âm rất nhỏ kêu ‘anh’.”
An Hảo nhất thời cứng đờ, kéo chăn xuống nhìn anh, thấy Tả Hàn Thành sắc mặt lãnh đạm đứng bên giường bệnh nhìn cô từ trên cao.
“Sao tôi chưa từng nghe nói, Cố Thiên Minh còn có một đứa con trai? ‘Anh’? ‘Anh’ từ đâu tới?”
An Hảo không biết tại sao mình vô cùng khẩn trương, rõ ràng hiện tại cô và Dịch Trạch Dương không có quan hệ gì, cho dù ở trong mộng mơ thấy quá khứ, thật sự kêu ‘anh’, cũng không có nghĩa là cô tinh thần khác thường.
Có thể đối mặt với Tả Hàn Thành, cô lại cảm thấy mình không thể trả lời được gì.
Lại nghĩ tới người Hứa gia sợ anh như vậy, không biết rốt cuộc Tả Hàn Thành này phật từ đâu tới, lỡ như để cho anh biết cô và Dịch Trạch Dương có chút xíu quan hệ, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy nói Dịch gia cũng là gia tộc có sự nghiệp vĩ đại, ở thành phố A cũng rất có địa vị, nhưng cô tin rằng nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuyệt đối không thể nói cho anh.
“Trong phòng ngủ chúng tôi có kẻ điên tên là Hoàng Mậu, mỗi ngay đều dán một đống poster minh tinh Hàn, mỗi tối trước khi ngủ đều không ngừng kêu anh, tôi trừ học kêu anh, còn kêu oppa~”
An Hảo vừa nói vừa hất cằm, mặt đầy không sợ hãi: “Thế nào? Tả Hàn Thành? Hàn Thành oppa~? Giải thích như vậy anh hài lòng chưa?”
Thấy cô vì che giấu mà bày ra vẻ mặt dễ thương, Tả Hàn Thành cười lên: “Không phải chú sao?”
“Chú em gái anh! Bớt chiếm tiện nghi của tôi đi! Tôi chỉ nói vậy thôi, anh còn chưa tới tuổi, sao tôi có thể kêu anh bằng chú…”
An Hảo đang nói hưng phấn, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Tả Hàn Thành phát lạnh, lúc này ý thức được mình miệng đầy thô tục, theo bản năng trực tiếp ngậm miệng lại.
“Đừng để cho tôi nghe một câu thô tục nào từ miệng em nữa, An Hảo, em có thể thử khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Sống lưng An Hảo chợt lạnh.
Người đàn ông này có cần quản cô nghiêm như vậy không? Cô đáp ứng sẽ nghe lời anh, nhưng vậy cũng quá bá đạo quá chuyên quyền rồi!
Ngước mắt lên, đang muốn trừng anh, nhưng lúc thấy ánh mắt anh, lại ảo não cúi đầu.
Kệ, người ở cùng mái nhà! An tiểu gia báo thù, năm không muộn!
…
Sau khi ngủ mấy ngày, An Hảo cũng không biết mấy ngày nay mình có được đút ăn không, nhưng nếu đây là bệnh viện, đoán là bác sĩ cũng truyền đường glucô cho cô.
Mặc dù thân thể không thiếu dinh dưỡng bao nhiêu, nhưng thật sự rất đói
Sau khi tỉnh lại không mấy tiếng, cô ngồi trên giường vừa uống nước ấm vừa ủy khuất nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa bên cửa sổ xem văn kiện.
Cho người bệnh nặng như cô uống nước ấm, sau đó không quản cô, một chút cũng không ôn nhu!
Đây là chồng mình, lại là chồng cứu mình từ trong tay côn đồ.
Bây giờ anh không phải nên ngồi bên giường bệnh kéo tay nhỏ của cô dỗ cô, an ủi cô, nói cho cô, ‘có chồng ở đây, sau này không sợ gì nữa’ sao?
Kết quả vừa rồi người được gọi Mạc Bạch gì đó, hẳn là trợ lý của anh đem tới một đống văn kiện cho anh xem, anh liền đi làm việc.
An Hảo hoài nghi đống văn kiện kia chính là của mấy ngày nay, anh ra nước ngoài, công ty bọn họ để lại cho anh xem.
Nhiều như vậy, rốt cuộc anh là nhân vật gì?
Bây giờ quan trọng nhất là cô đói bụng a a a a!
Người đàn ông này rốt cuộc biết đồng tình không? ‘Không chủ động tới hỏi cô một câu đói bụng hay không’, ‘có muốn ăn cái gì không’ sao?”
Cứ cầm cự như vậy hồi lâu, An Hảo rốt cuộc không nhịn được, Tả Hàn Thành vẫn xem những văn kiện kia, có lẽ đã quên mất cô.
Cô đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng gõ lên bàn cạnh giường bệnh.
Tả Hàn Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, An Hảo nói: “Tôi muốn ăn sò!”
Cô vừa nói xong, Tả Hàn Thành liền khép văn kiện, đứng dậy đi về phía cô.
“Sò? Bây giờ em đang bệnh sởi, chờ nổi mụt mới có thể hạ sốt, ăn hải sản, không muốn sống nữa sao?”
“Ăn mấy con sò cũng sẽ không chết…” An Hảo nhỏ giọng thầm thì: “Vậy cho tôi dĩa cơm thịt trâu đi…”
“Thịt dê, bò, trứng gà, hải sản, bao gồm thức ăn cay độc k!ch thích, trong thời gian ngắn đều không cho phép ăn.”
An Hảo thật sự sắp phát điện, cô nào biết mấy ngày nay vậy mà sẽ bị bệnh sởi, không trách lên cơn sốt, cô lại tìm chỗ chết đi dầm mưa!
Chỉ ngủ mê man mấy ngày, thật sự không muốn mạng cô cũng không tệ!
“Vậy thôi, tùy tiện ăn gì đều được, tôi đói!” An Hảo ủy khuất ngước mắt lên: “Tôi muốn ăn gì đó.”
Tả Hàn Thành khẽ nhíu mày, thấy vẻ mặt kẻ hèn mọn này thương xót của cô, cuối cùng cô không đành lòng cô đói bụng nữa, kêu Mạc Bạch xuống phòng ăn tương đối vệ sinh trong bệnh viện mua ít thức ăn cầm tới cho cô.
Nhưng An Hảo vì liên tục sốt cao mấy ngày, mặc dù đói bụng khó chịu, nhưng vừa ăn vào liền nôn ra, giày vò suốt đêm, ngày hôm sau khó chịu không nói tiếng nào như quả cà, cứ nằm trên giường, ngoan ngoãn chờ y tá tới chích cho cô.
Mặc dù bác sĩ nói bệnh sởi này rất thường gặp, chỉ cần nổi mụt làđược, chỉ là thời kỳ lên cơn sốt rất khó chịu mà thôi, nhưng có điều, loại khó chịu này đã đủ muốn mạng cô.
Thấy bộ dáng cô khó chịu nằm trên giường hừ hừ a ô, Tả Hàn Thành cũng không khi dễ cô nữa, anh ngược lại giống như dời phòng làm việc đến trong bệnh viện, không phải nhận điện thoại tạm thời có chuyện gì cần anh quyết định, thì có văn kiện quan trọng muốn anh xem, để cho anh ký.
Ở trong bệnh viện nhìn anh bận rộn hai ngày, An Hảo thật sự muốn biết anh rốt cuộc là boss từ đâu tới.
Cuối cùng, thừa dịp xế chiều nào đó, Tả Hàn Thành vì một hội nghị cấp khóa quốc khẩn cấp mà không thể không về công ty một chuyến, vị trợ lý Mạc Bạch kia của anh ở lại bệnh viện.
Mạc Bạch đi ra ngoài lấy thuốc mỗi ngày phải uống đúng hạn vào cửa, An Hảo trực tiếp vẫy vẫy tay với anh ta: “Anh đẹp trai, anh tới đây một chút~ Tới đây~”
Nhìn thấy An Hảo sắc mặt có chút tái nhợt nhưng sinh long hoạt hổ đáng yên ở trên giường, Mạc Bạch ngẩn người, không rõ nên đi tới hay không: “Cố tiểu thư, có chuyện gì?”
“Ai, tôi hỏi anh chuyện này.” An Hảo nhích qua mép giường, cố ý thấp giọng hỏi: “Tôi hỏi anh, ông chủ nhà anh, chính là Tả Hàn Thành đó, mấy ngày nay tôi nghe anh kêu anh ấy là ‘Tả tổng’, rốt cuộc anh ấy là ai? Các anh là người của công ty nào?”
Mạc Bạch mặt đầy khiếp sợ, ngây người nhìn An Hảo.
Không phải Cố tiểu thư đang nói đùa chứ?
Mấy ngày nay Tả tổng một mực ở trong phòng bệnh cùng cô, chăm sóc cô, còn tưởng rằng quan hệ của cô gái nhỏ này và Tả tổng nhất định không bình thường, kết quả cô thậm chí ngay cả Tả tổng là ai cũng không biết.