Cô vội vã chạy vào phòng tắm, dùng sức đóng cửa phòng tắm lại, khóa trái bên trong.
Sau khi khóa trái, nghĩ tới đây là nhà anh, lỡ như anh bộc phát thú tính, lại đi lấy chìa khóa mở cửa thì làm sao, vì vậy ở trong phòng tắm trằn trọc hồi lâu, lấy cái móc treo lên cửa, chắc chắn Tả Hàn Thành tuyệt đối không vào được, mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi tắm, bên ngoài rất an tĩnh, hình như Tả Hàn Thành cũng không có ý tới phá cửa đi vào.
An Hảo thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ngoài cửa, không thấy bóng người anh đi tới đây, trong lòng rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng.
Sau khi tắm xong, sấy tóc, đi ra phòng tắm, thấy trong phòng khách không còn bóng người Tả Hàn Thành, An Hảo rón rén chạy về phòng ngủ.
Sau khi vào cửa lại khóa trái cửa phòng, đi vào phòng tắm lấy cái móng treo lên cửa, đại công cáo thành, vui vẻ vỗ tay xoay người lên giường.
Vừa xoay người, suýt không khỏi thét lên, lập tức bụm miệng, mặt đầy khiếp sợ nhìn Tả Hàn Thành năm trên giường trong phòng ngủ.
Vừa rồi anh không ở trong phòng khách, cho nên không phải anh ở trong thư phòng sao?
Vào phòng ngủ khi nào?
Cô quay đầu nhìn cánh cửa vừa mới phí tâm khóa trái, lại giương mắt nhìn Tả Hàn Thành.
Anh vẫn chưa ngủ, đã thay bộ đồ ngủ màu xanh da trời tựa vào đầu giường, cầm bản vẽ sơ bộ phòng lầu cô vừa vẽ xong.
An Hảo thừa dịp anh không nhìn mình, xoay người mở cửa chạy ra ngoài, tay vừa đụng đến khóa cửa, đột nhiên nghe thanh âm Tả Hàn Thành.
“Vào ngủ.”
An Hảo đứng ở cửa nửa ngày không dám động, thật sự tiến thối lưỡng nan, bối rối nhìn người đàn ông chiếm cứ nửa cái giường lớn kia, cô không có lý do xua đuổi anh, dù sao đây là nhà anh.
Nhưng hai người không thể ngủ chung giường, vậy vừa rồi cô còn chạy đi tắm, chẳng phải ân cần rửa mình đưa đến miệng sói rồi sao?
Nhận ra nha đầu kia đang hóa đá dựa vào cửa bất động, Tả Hàn Thành liếc cô: “Nam sinh cả trường đều bị em đùa giỡn một lần, em còn sợ tôi?”
An Hảo cong khóe mắt: “Những tiểu thịt tươi trong trường học kia còn trẻ, đùa giỡn cũng không sao, dù sao khả năng chịu đựng của bọn họ mạnh. Nhưng đối với đàn ông gần như anh… Tôi nói này, anh lớn tuổi, tôi quả thật không muốn thừa dịp người gặp nguy.”
Tả Hàn Thành hoàn toàn không bị cô đả kích, mí mắt cũng không ngước lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi không ngại em thừa dịp người gặp nguy.”
An Hảo hung ác trừng mắt: “Tôi qua thư phòng.”
“Thư phòng không có giường.”
“Gạt người, vậy hai ngày nay anh ngủ thế nào?” An Hảo không tin.
“Sắp tới cuố năm, công ty có mấy văn kiện kế hoạch năm mới cần tôi xem, tôi thẩm duyệt cả đêm, hầu như không có ngủ.” Lúc này Tả Hàn Thành mới nhìn cô: “Em nhất định phải qua thư phòng ngủ?”
Không có giường thì ai đi!
Cô cũng không phải người thích tự ngược đãi mình!
Nhưng vừa nghe hai đêm nay anh bận rộn, căn bản không ngủ, đoán chừng thỉnh thoảng chợp mắt một lát, hai ngày nay không được nghỉ ngơi, An Hảo cho dù tính tình trẻ con đi nữa cũng không đến nổi bắt anh nhường giường cho mình.
Bước chân cô có chút nặng nề bước đến mép giường, đi hai bước liền dừng lại: “Hay là tôi ra sofa…”
“Cố An Hảo, hôm ấy sao em làm bạn học nữ đầu tiên năm lớp ?”
An Hảo sửng sốt, lập tức phản ứng, anh đang châm chọc cô noi theo Bạch liên hoa Hàn Như đó, châm chọc cô giả bộ dè dặt!
!
Âm thầm liếc mắt, đứng mép giường không phục lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì mà muốn tôi ngủ chung giường với anh.”
“Dựa vào tôi là chồng em.”
“…”
An Hảo không lời đáp trả, vén chăn nằm xuống, biểu tình thấy chết không sờn.
“Em chắc chắn phòng ở lầu dùng như vậy?”
An Hảo vốn bực bội muốn ngủ trùm chăn ngủ, nghe anh nói liền ló đầu ra.
Thấy anh đang nhìn bản vẽ sơ bộ kia của cô, liền đưa tay chỉ: “Căn phòng này ánh mắt trời đầy đủ, hơn nữa có ban công rất lớn, bên ngoài ban công có thể nhìn thấy cảnh sắc đẹp nhất trong Lưu Cảnh Viên, tôi cảm thấy phòng này thích hợp làm phòng ngủ của tôi nhất.”
“Mấy phòng này của anh, nếu anh khăng khăng muốn tôi học tập làm người cho tốt lần nữa, vậy thì ít ra cho tôi một thư phòng, làm không gian riêng của tôi, phòng này… Mặc dù tôi không có nhiều quần áo, nhưng phòng lớn như vậy vẫn thích hợp phòng quần áo, mấy phòng khác…”
Mặc dù chỉ một bản vẽ sơ bộ bằng bút chì, nhưng mỗi nét vẽ của An Hảo và bố trì đều vô cùng hợp lý.
Không nhìn ra nha đầu này có thiên phú thiết kế, thẩm mỹ như thế chắc không có vấn đề gì, lối ăn mặc loạn thần trong quán bar trước kia quả nhiên là cô cố ý làm.
“Vẽ phòng lầu nghiêm túc như vậy, hiển nhiên em vẽ bản phác thảo phòng ngủ trước.” Tả Hàn Thành bỏ bản vẽ qua một bên, liếc mắt An Hảo vẫn rúc vào chăn: “Muốn ở riêng với chồng em như vậy?”
Thấy anh cũng vào chăn, thậm chí có ý đưa móng vuốt sói về phía mình, An Hảo lập tức ôm chặt chăn nói: “Tôi vẫn nên ra sofa ngủ…”
Còn chưa dứt lời, Tả Hàn Thành đã lấn áp: “Tôi không có thói quen lạnh nhạt với vợ mình, giữa ngủ sofa và ngủ với tôi, em không cho là mình lựa chọn sai lầm sao?”
Cảm giác được tay của người đàn ông đã không an phận, bắt đầu tùy ý làm bậy trên người mình, An Hảo nghẹn lại, nâng tay lên vội vàng nắm tay anh lại: “Tôi thấy hay là anh đi ngoại tình đi! Tôi còn nhỏ, không thích hợp với anh!”
“Thích hợp hay không, không thử làm sao biết?” Tay của người đàn ông thuận lợi cởi nút áo ngủ của cô.
Hôm qua lúc An Hảo đi ra ngoài mua đồ, chỉ dùng thẻ của anh mua chút quà vặt, những đồ dùng hàng ngày khác đều dùng tiền của mình mua, anh mới phát hiện cô mua đồ ngủ bảo thủ như vậy, thật sự khác một trời một vực phong cách em gái nhỏ phách lối ngày thường cả ngày ở trong quán bar.
Đè nén dc vọng cởi ra mấy nút áo trước ngực cô, lúc An Hảo muốn từ dưới người anh chạy ra ngoài, dễ như trở bàn tay bắt lại tứ chi quơ loạn của cô, An Hảo gắng sức đẩy ngực anh kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Tả! Hàn! Thành!”
Vừa rồi tay bị anh bấu, người đàn ông đã cúi đầu hôn lên môi cô, hoàn toàn cường thế chèn ép khiến cho An Hảo căng thẳng, nhưng phát hiện cô căn bản không phải đối thủ của người đàn ông này.