Thường Hy đưa thiệp mời đến chỗ Lệ Bình và mấy người kia kỳ thực là muốn biết bọn họ đối với vị Lạc phi này có ý kiến gì hay không? Đương nhiên Lệ Bình sẽ đứng về phía nàng, còn bên Đỗ Đình Phương thì nàng không dám khẳng định. Ngồi đây đoán già đoán non không bằng trực tiếp giăng lưới, mời các nàng đến gặp mặt cũng là một loại thử dò xét ý kiến.
Hơn nữa hôm nay còn có trò hay phải diễn, Thường Hy muốn biết xem vị Lạc phi danh nổi như cồn kia có tiến bộ hơn trước hay không. Lạc phi chỉ trong thời gian ngắn mà có thể giống như chim sẻ biến phượng hoàng, nhất định trong này có huyền cơ, chẳng qua giờ phút này nàng chưa đoán ra được mà thôi.
Thường Hy được tấn phong làm Thái tử phi, theo quy củ là phải có tam môi lục sính chính thức gả cho Thái tử. Thế nhưng hiện tại nàng mang thai không chịu nổi vất vả cho nên vị Hoàng đế tốt bụng, am hiểu ý người kia cố ý công bố với thiên hạ rằng chờ cho tiểu thái tử ra đời sẽ tổ chức nghi thức hoàn chỉnh.
Việc Thường Hy có thai đã gây cho hậu cung một chấn động không nhỏ. Hài tử còn chưa có sinh ra nhưng đã được Hoàng đế phong hào cho là tiểu thái tử, cho nên có thể thấy được địa vị của Tiêu Vân Trác không ai có thể đánh đổ, ít nhất là hiện giờ không ai làm được điều đó.
Thường Hy có chút không hiểu được lão nhân gia kia tại sao lại hết lần này đến lần khác cứ khẳng định trong bụng nàng là một tiểu thái tử? Đây không phải là đẩy nàng vào giữa hố lửa hay sao? Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, càng nghĩ càng thấy lão Hoàng đế nhất định là cố ý, nhưng nhớ tới gần đây hắn sống cũng không được yên ổn với đám nữ nhân hậu cung cho nên có thể miễn cưỡng bỏ qua. Nhưng nếu loan truyền ra tin tức này cũng tốt, tối thiểu thì những kẻ trong bóng tối kia cũng sẽ không còn an phận nữa mà bắt đầu rục rịch ra tay hành động.
Dùng qua đồ ăn sáng, Thường Hy ngồi ở trên xích đu lẳng lặng nghỉ ngơi, tính toán thời gian, một hồi nữa Trịnh Thuận cũng sẽ trở về. Không biết Dương Lạc Thanh sẽ có phản ứng gì, ngẫm đến mà cảm thấy thú vị.
“Thái tử phi, nô tài đã trở lại.” Thanh âm Trịnh Thuận vang lên cách tấm rèm.
“Vào đi.” Thường Hy ngồi thẳng thân thể rồi mới lên tiếng.
Nhìn Trịnh Thuận một người đi vào, đằng sau cũng không thấy Triêu Hà và Vãn Thu, thần sắc Thường Hy căng thẳng, hỏi: “Người đâu?”
“Hồi bẩm Thái tử phi, là do nô tài chậm một bước. Khi vừa đến đó thì biết được Lạc phi đã đem các nàng đến Hương Chỉ cung.” Trịnh Thuận bất đắc dĩ nói, liếc nhìn Thường Hy một cái rồi nói thêm: “Vì thế nô tài lại chạy tới Hương Chỉ cung thế nhưng Lạc phi cũng không thả người, còn nói rằng Thái tử phi chẳng lẽ lại tiếc một hai cái nô tài sao?”
Hai mắt Thường Hy híp lại, nổi lên một nụ cười nhạt, hỏi: “Còn nói gì nữa?”
“Còn nói… Nếu như muốn người thì tự mình đến lấy…” Trịnh Thuận cúi đầu nói, lời vừa rồi quả thật có chút quá phận. Lạc phi đúng là một nhân vật khó lường.
Thường Hy cũng không tức giận. Dương Lạc Thanh còn đang mong nàng tức giận mà động thai khí đâu! Nhưng đây cũng chính là ý tứ của nàng, cho nên nàng chậm rãi đứng dậy, nói: “Vậy ta đây đành tự mình đi tới, tránh cho có nhiều người tự cho mình thành phật sống. Cũng không nhìn chính mình có đức hạnh gì, lời như vậy mà cũng dám nói!”
Trịnh Thuận thấy vậy liền vội vàng khuyên can: “Thái tử phi, ngài cũng không nên đi mạo hiểm, có chuyện gì chờ Thái tử về rồi tính!”
Thường Hy lắc đầu, nói: “Không cần, nếu chỉ bằng nàng ta mà đã khiến ta sợ hãi thì làm sao có khả năng đứng vững ở hậu cung sau này? Muốn chê cười ta sao? Bãi giá!”
Thường Hy ra lệnh một tiếng, Đông cung lập tức liền chuẩn bị tốt loan giá cho nàng. Thường Hy được Trịnh Thuận đỡ tay, từ từ đi lên kiệu mềm, nhìn một đám người đang vây chung quanh, nói: “Trực tiếp đến Hương Chỉ cung, đi thêm một vòng quanh hậu cung, dù sao cũng vừa đến thời gian dùng ngọ thiện, người đến người đi hẳn là rất náo nhiệt. Có chuyện vui cũng không thể quên mời mọi người tới xem.”
Hương Chỉ cung.
Dương Lạc Thanh ngồi trên tháp, dựa người vào tấm nệm là hàng cống phẩm, hé ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cau mày, nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Ngươi nói đều là thật?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ không dám nói dối, Thái tử phi đúng là đang ngồi loan giá đi một vòng trong cung, nói là muốn đến Hương Chỉ cung của chúng ta.” Cung nữ nơm nớp lo sợ nói, rất sợ chọc giận chủ tử.
Dương Lạc Thanh ngồi một mình xuất thần, nàng chỉ biết Thường Hy có thể thuận lợi hồi cung thì mình sẽ gặp không ít phiền phức. Nhưng ít nhất hiện tại đã khác xưa, nàng không còn là một Dương Lạc Thanh suốt ngày chỉ biết trốn tránh kẻ khác. Lại nói nàng cũng phải cảm tạ Tần Nguyệt Như, nếu không có Tần Nguyệt Như nàng cũng không có được vận khí tốt như vậy. Chỉ không ngờ Tần Nguyệt Như một đời thông minh, một đời tính kế lại rơi và kết cục tự thiêu, thực sự là khiến nàng rất mất hứng. Nàng vẫn cho rằng lấy bản lĩnh của Tần Nguyệt Như sẽ làm cho Thường Hy không thể sống tốt mà trở về, ai ngờ cũng chỉ là một phế vật.
Nhưng thế cũng tốt. Cái chết của cha mẹ nàng cùng Tần Nguyệt Như không thoát khỏi quan hệ, nàng không cần động thủ bà ta cũng đã chết, coi như là báo thù.
Nghĩ tới đây, tâm tư lại chuyển đến trên người Thường Hy. Không nghĩ đến nàng ta cũng thông minh, cư nhiên muốn đem sự tình nháo lớn. Nhưng muốn đòi lại người chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Trước đây nàng thân phận địa vị thấp, nhưng bây giờ đã khác xa, huống chi lòng của Hoàng thượng đều đặt lên người nàng, nàng có cái gì phải sợ?
Dương Lạc Thanh thuận miệng nói: “Gọi Triêu Hà, Vãn Thu qua đây đấm lưng, bóp chân cho bản cung. Gần đây đi nhiều có chút mệt mỏi.”
“Dạ.” Tiểu cung nữ vội vã rời đi, chỉ trong chốc lát liền đem người đưa tới. Triêu Hà và Vãn Thu đều nghe được chuyện Thường Hy hồi cung, cũng biết nàng cho người đón các nàng trở về, thế nhưng Dương Lạc Thanh này lại không dễ dàng thả người như vậy. Chẳng qua là vì Dương Lạc Thanh đã nắm được nhược điểm của các nàng cho nên mặc kệ nàng ta phân phó cái gì các nàng cũng đều phải đi làm, cho dù là đấm lưng, bóp vai cũng phải cắn răng mà làm.
Thường Hy nhìn ba chữ lớn “Hương Chỉ cung” phía trước mà lộ ra một nụ cười băng lãnh, trước khi tiến vào liền hỏi: “Trịnh Thuận, các nàng có tới kịp không?”
“Thái tử phi yên tâm, nô tài đã sai người chờ ở cửa cung, người tới sẽ lập tức đưa đến Hương Chỉ cung, đảm bảo sẽ kịp.” Trịnh Thuận thấp giọng nói, trên mặt lộ ra một nụ cười thật lớn, nói: “Nô tài đã an bài tất cả, chủ tử chỉ cần nghe thấy thanh âm ám hiệu liền có thể hành động, đảm bảo nàng ta hết đường chối cãi.”
Thường Hy gật đầu một cái, xuống khỏi kiệu mềm, nói: “Được, làm rất tốt. Khi trở về nhất định gia sẽ có thưởng.”