Thường Hy nói xong một câu, cũng không đợi người khác mở miệng, ánh mắt đảo xung quanh phòng một lần rồi dừng lại trên người Dương Lạc Thanh, hung hăng nhìn nàng ta một cái, lúc này mới cúi xuống đỡ Băng Lam, hỏi: “Ngươi làm sao rồi? Có bị thương nặng không?”
Băng Lam vừa mở mắt thấy Thường Hy liền ròng ròng chảy nước mắt, dùng sức nắm tay nàng nói: “Ngu thượng nghi… Ngu thượng nghi đừng để cho bọn họ động vào di thể của tiểu thư nhà ta. Nô tỳ van xin ngài, tiểu thư nhà ta cả đời coi trọng nhất là thanh cao, danh tiết so với tính mạng còn quan trọng hơn. Nếu như tiểu thư bị chịu cảnh như vậy, có ở dưới đất cũng không cảm thấy yên ổn.”
“Ta xem ai dám?” Thanh âm không giận mà uy của Tiêu Vân Trác từ cửa truyền đến, nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng, ngay cả hắn che giấu tâm tình tốt thế nào đi chăng nữa thì vẫn không tránh khỏi tức giận, vừa lên tiếng liền lộ rõ uy nghiêm.
Mị phi, Mẫn phi, Kính phi thấy Tiêu Vân Trác đi vào, mỗi người một thần sắc khác nhau. Mẫn phi và Kính phi thì không có gì dị thường, dù sao thì các nàng cũng là bị người ta kéo tới. Riêng Mị phi thì thần sắc cực kỳ khó coi, nhất là khi nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì lạnh lùng nói: “Thái tử gia thật quá vô trách nhiệm, biểu muội của ngươi bị người ta hại chết ngươi cũng không quan tâm sao?”
Tiêu Vân Trác nhìn Mị phi một cái, không thèm để ý đến bà ta, cúi đầu nhìn Băng Lam hỏi: “Di thể của biểu muội ở nơi nào?”
“Ở trong phòng ngủ, nô tỳ dẫn Thái tử gia đi.” Băng Lam khó khăn đứng dậy. Vãn Thu thấy thế liền tiến lên đỡ nàng, dìu nàng đi vào nội thất.
Mị phi muốn đi vào, Thường Hy nhanh tay đem rèm che kín, châm chọc nói: “Thái tử gia muốn cáo biệt biểu muội, Mị phi nương nương đi theo làm gì? Vẫn là xin ngài ngồi xuống chờ đi, có điều gì nói thì chờ Thái tử gia trở lại rồi tính tiếp.” Nói xong câu này nàng liền nhìn ngoài cửa, hô lên: “Người đâu?”
“Ngu thượng nghi có gì phân phó?” Trịnh Thuận nhanh chóng chạy vào hỏi.
“Thái tử gia trước khi đến đây đã cho truyền Phùng Thái y rồi, nhưng chuyện này lớn như vậy chỉ sợ mời một thái y thì lời nói khó có thể thuyết phục, ngươi đến Thái y viện mời thêm mấy vị thái y đến đây. Người chết vẫn còn tiếng, quyết không để cho mấy kẻ tiểu nhân thừa nước đục thả câu để biểu tiểu thư ngậm nhục mà đi.” Thường Hy cả giận. Cũng tốt, mượn cơ hội hôm nay nàng phải thương nháo một cuộc, để cho người khác biết được rằng Đông cung không phải là một vật trang trí, ai cũng có thể đạp một chân.
Trịnh Thuận lập tức xoay người phân phó một tiểu thái giám rời đi, tiểu thái giám kia nhanh chóng chạy như bay.
Sắc mặt Mị phi cực kỳ khó coi, không nghĩ tới Thường Hy cư nhiên lại cường đại như thế, một chút cũng không đem Mị phi bà để vào trong mắt, trong lòng càng thêm tức giận không dứt. Mẫn phi và Kính phi vốn là bị Mị phi kéo tới xem náo nhiệt, lúc này dĩ nhiên cũng không nói một lời, nhất là bây giờ Thường Hy có thân phận đặc thù, ai cũng không dám khinh thị nàng.
Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy, cười lạnh nói: “Ngu thượng nghi phô trương thật lớn, nhìn thấy mấy vị nương nương còn không thèm hành lễ? Xem thường một quý nhân như ta thì thôi đi, chẳng lẽ mấy vị nương nương cô cũng không để vào mắt!”
Thường Hy biết nàng ta đang khích bác ly gián, cũng không tức giận, ngược lại cất giọng nhìn nàng nói: “Kính phi nương nương khoan dung đại độ, Mẫn phi nương nương tính tình hiền dịu, Cẩm Hoa hiên xảy ra chuyện lớn, hơn nữa người bệnh qua đời chính là biểu muội của Thái tử gia, nô tỳ có chút bối rối, nhất thời không chu toàn được lễ nghi, hai vị nương nương tự nhiên có thể hiểu được mà thông cảm. Về phần người có lòng dạ xấu xa, cố tình muốn gây sự, ngay cả nô tỳ có làm tốt hơn nữa thì vẫn như cũ lựa xương trong trứng gà, tóm lại là nhất định có điểm không tốt. Cho nên nô tỳ tất nhiên phải chọn chuyện quan trọng mà làm.”
Mẫn phi và Kính phi nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, không nghĩ tới lần này Thường Hy cư nhiên gay gắt như vậy, khóe miệng hơi giơ lên, lần này đến xem náo nhiệt thật là lựa chọn đúng đắn.
Kính phi nhìn Thường Hy cười một tiếng, nói: “Nghe ngươi nói kìa, ta sao có thể trách tội ngươi được đây?”
“Đều nói Ngu thượng nghi giỏi nhất là ăn nói, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi. Chỉ là ngươi nói như vậy cũng có mấy phần đạo lý, gặp chuyện như vậy ai còn có thể chu đáo được. Ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần cố kỵ bọn ta.” Mẫn phi cũng đáp lời nói, ít nhất trong lúc này cũng không muốn trở thành kẻ địch của thần nữ hộ quốc.
Kính phi và Mẫn phi tỏ ra thiện ý, Thường Hy cũng không phải kẻ ngu, hốc mắt đỏ lên, lấy khăn ra lau khóe mắt rồi mới lên tiếng: “Đa tạ hai vị nương nương đã thông cảm. Mới vừa rồi Thái tử gia nghe được tin dữ liền vô cùng lo lắng, nô tỳ cũng lấy làm kinh hãi. Trưa hôm nay nô tỳ còn đến thăm biểu tiểu thư, ai biết ngắn ngủi mấy canh giờ mà đã cảnh còn người mất, trong lòng cảm thấy khó chịu hết mức. Còn chưa tới Cẩm Hoa hiên đã nghe thấy tin có người muốn vũ nhục di thể biểu tiểu thư. Đừng nói là Thái tử gia, ngay cả nô tỳ cũng không nhịn được lửa giận, lúc này mới hành xử có chút thô bạo, kính xin hai vị nương nương tha thứ, ngày khác nô tỳ nhất định sẽ tự mình tới cửa tạ ơn.”
Thường Hy một phen trong trong ngoài ngoài tất cả đều nói rõ với Kính phi và Mẫn phi, chỉ cần hai người bảo trì trung lập thì chúng ta không phải là kẻ địch, thời điểm sau này nàng sẽ đến đáp tạ. Nếu như không, Ngu Thường Hy nàng, còn có Tiêu Vân Trác cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Mẫn phi và Kính phi cũng không phải là người không hiểu sự đời, họ có thể đứng vững vàng trong hậu cung thì đương nhiên cũng là người thông minh, đều có mấy phần mánh khóe. Lời của Thường Hy nói bọn họ đều nghe được rõ ràng, nhìn nhau cười một tiếng không nói nữa. Thường Hy nhìn thần thái của hai người, lúc này mới an tâm.
Dương Lạc Thanh nào nghĩ đến Thường Hy chỉ cần dùng vài ba lời là đã khiến Mẫn phi và Kính phi bảo trì trung lập, có chút phiền não, ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ sắc bén.
Mị phi nhìn Thường Hy, suy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào? Không đợi bà nghĩ ra, Thường Hy đã lên tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh một cái, lại nhìn Mị phi, nói: “Mị phi nương nương gióng trống khua chiêng đến Cẩm Hoa hiên, không biết vì nguyên nhân gì lại đả thương Băng Lam? Lại vì sao khiến Vân Nương cầu xin Thái tử gia làm chủ cho biểu tiểu thư? Nơi này không biết đã xảy ra chuyện gì, kính xin Mị phi nương nương nói rõ.”
Thường Hy thật ra thì có chút hiểu, nàng cùng Mạnh Điệp Vũ luôn luôn bất hòa. Lần này Mạnh Điệp Vũ qua đời, Mị phi chỉ sợ là muốn mượn cơ hội này hãm hại nàng, tốt nhất là vu cho nàng tội danh ám hại Mạnh Điệp Vũ, như vậy có thể đem nàng trừ đi. Nếu không vì lợi ích của chuyện này thì Mị phi cũng không tự mình dấn thân vào vũng nước đục này, cũng không dẫn theo Kính phi và Mẫn phi đến phô trương thanh thế như vậy.
Dĩ nhiên chuyện này không thiếu được công lao của Dương Lạc Thanh, nếu không Mị phi không thể nắm được tin tức nhanh như vậy, đuổi đến đây trước bọn họ muốn tiên hạ thủ vi cường. Cũng không biết trong khoảng thời gian này Dương Lạc Thanh đã vào nội thất hay chưa, có táy máy tay chân trên người Mạnh Điệp Vũ hay không?
Quả nhiên nàng ta một khi đã ra tay sẽ khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Nghĩ lại nàng làm việc còn nhiều thiếu sót, lúc trước nên ở ngoài hỏi rõ Vân Nương vài câu thì tốt rồi!