Thường Hy đáp ứng Mạnh Điệp Vũ sẽ an trí người bên cạnh nàng ta thỏa đáng, lại cùng nàng ta thương nghị chi tiết kế hoạch rồi mới ra khỏi Cẩm Hoa hiên, hướng Linh Đinh các đi tới.
Dọc theo đường đi Thường Hy cũng có chút không yên lòng, nguyên tưởng rằng mình mất tích là ngoài ý muốn, vạn vạn không nghĩ tới đằng sau còn nhiều ân oán tình thù như vậy! Mạnh Điệp Vũ gánh trên lưng nhiều trọng trách như vậy, kia Tiêu Vân Trác thì sao? Hắn sẽ phải tự mình hứng chịu bao nhiêu? Trên lưng hắn có phải hay không so với Mạnh Điệp Vũ còn nhiều hơn nhiều lắm? Hắn luôn là lạnh lẽo như băng khiến người khác tránh xa ngàn dặm, có phải lý do cũng là vì những thứ này hay không?
Một khối núi hoang kéo ra Tấn vương, một Tấn vương lại kéo ra nhiều thị thị phi phi như vậy, cho đến giờ phút này Thường Hy rất muốn xem xem Tấn vương đến tột cùng là người như thế nào? Nhớ hắn cơ hồ được xưng là truyền kỳ khi còn sống, cuối cùng lại mất tích, cái này khiến Thường Hy không khỏi kích động.
Mạnh Điệp Vũ, mẫu thân của Mạnh Điệp Vũ, dì nàng ta, Tần Nguyệt Như, Dương Lạc Thanh, Dương Tuyển, Tấn vương, tiên Hoàng hậu, Minh tông, Tiêu Vân Trác… Từng người một đều lướt qua trong đầu nàng, mỗi người đều có một câu chuyện cũ dây dưa dính líu với nhau. Hôm nay nàng cũng bị hãm sâu ở trong vũng bùn, bị từng người này nhìn chằm chằm không dứt.
Sư phụ nói nàng cả đời này chông chênh gập ghềnh, nếu có may mắn vượt qua, sau này nhất định sẽ trở thành người trên vạn người. Nếu không vượt qua nổi, thật không cần nói cũng biết. Ngay cả sư phụ cũng không thể đoán trước được nàng có thể sống tiếp hay không, Thường Hy bỗng nhiên cảm lạnh lạnh cả người. Đây là cái hố đen như thế nào mới có thể đem từng người một thông minh như vậy, tinh thông mưu lược kế sách, tất cả đều hút trở vào. Nàng còn có cách nào chạy trốn đây?
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi trên người Thường Hy, chung quanh là chim hót hoa nở, thảm cỏ xanh non mỡ màng. Khí trời tươi đẹp như vậy cũng không thể xua tan đi lạnh lẽo trong lòng nàng.
Hẹn gặp Dương Lạc Thanh vào buổi chiều. Thường Hy cũng không vội đi tìm nàng ta, xoay người kiếm một mái đình vắng vẻ mà yên lặng ngẩn người. Nàng rất cần đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ lại cẩn thận, chuyện này có nên nói cho Tiêu Vân Trác hay không đây? Thường Hy trong lúc nhất thời có chút phiền não, nàng không biết phải làm cái gì bây giờ?
“Ngu thượng nghi?”
Thường Hy sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người gọi tên nàng, quay đầu lại nhìn, vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Người tới là Tiêu Vân Triệt, Thường Hy không ngờ ở chỗ này lại gặp được hắn, có chút kinh ngạc.
Tiêu Vân Triệt cười cười đi vào đình, nhìn thấu kinh ngạc của Thường Hy, chậm rãi nói: “Ta theo Phi Hà vào cung thỉnh an mẫu phi rồi ở lại dùng bữa trưa. Trong lúc rảnh rỗi đi dạo qua một lát, không nghĩ tới lại được gặp Ngu thượng nghi.”
“Mẫn phi nương nương vẫn khỏe chứ? Vương phi cũng tốt chứ ạ?” Thường Hy cười hỏi, lễ nghi tối thiểu vẫn phải có, huống chi Tiêu Vân Triệt đã từng giúp đỡ nàng. Mặc dù có một số chuyện từng khiến nàng hoài nghi Tiêu Vân Triệt nhưng cuối cùng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
“Cả hai đều rất tốt.” Tiêu Vân Triệt cười nói, vẫn tao nhã lịch sự như thường ngày, ở trên ghế đá ngồi xuống, nhìn Thường Hy nói: “Chúc mừng lệnh huynh đề tên bảng vàng, đoạt lấy danh hiệu Trạng nguyên, đây là chuyện vô cùng đáng mừng!”
“Đa tạ vương gia. Vẫn là cảm tạ Hoàng thượng đã ban cho gia huynh một cơ hội như vậy. Nếu như không có ân điển của Hoàng thượng, gia huynh dù có tài hoa đi nữa cũng không được trọng dụng!” Thường Hy cười nói, trong lòng lại cẩn thận ứng phó, cùng Tiêu Vân Trác tạo ra một loại ngăn cách, không còn ý thân cận như xưa nữa.
Tiêu Vân Triệt sảng lãng cười một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Ngu thượng nghi ở trong cung đã lâu, nói chuyện làm việc cũng thật là cẩn thận. Ta vẫn là thích tiểu cung nữ mới vào cung năm đó, cả người toát ra tinh thần phấn chấn, nhìn một cái là không nhịn được ý muốn thân cận.”
“Vương gia nói đùa rồi. Lúc đó nô tỳ không biết trời cao đất rộng là gì, phạm phải bao nhiêu chuyện sai lầm, thật may là chư vị vương gia, Thái tử gia không hề truy cứu, coi như nô tỳ mạng lớn rồi!” Thường Hy hé miệng cười cười, lúc này chú ý trong lòng cũng ít đi một chút.
“Làm người luôn bị trói buộc thật ra không có cái gì tốt. Người khác nhìn thấy địa vị vương gia tốt, ta lại rất hâm mộ những văn nhân cư sĩ nhàn vân dã hạc kia!” Tiêu Vân Triệt nói, ánh mắt nhìn Thường Hy sạch sẽ mà thấu đáo.
“Chim nhạn trên trời, cá bơi trong nước, mỗi người đều có tự tại của riêng mình, mỗi người cũng có phiền não. Vương gia hâm mộ người khác nhẹ nhõm tự tại, người khác cũng hâm mộ vương gia hô phong hoán vũ.” Thường Hy than nhẹ một tiếng nói. Nàng nghĩ muốn cái gì đây? Nàng cũng không thể nào biết nữa, cuộc đời của nàng tựa hồ đều là nằm trong kế hoạch của người khác, nàng đã không còn biết chính mình muốn như thế nào nữa rồi!
“Vậy Ngu thượng nghi thích cuộc sống sau này như thế nào?” Tiêu Vân Triệt hỏi.
“Ta sao?” Thường Hy hỏi ngược lại. Nàng mới vừa rồi còn nghĩ tới mình sống không biết muốn được như thế nào, bây giờ Tiêu Vân Triệt lại hỏi tới, nàng đành nói: “Ta cũng không biết, nữ nhân thì còn có yêu cầu gì, một ngày trôi qua chính là trôi qua, còn đòi hỏi gì hơn? Nữ nhân chính là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, ta hiện tại nghe theo lời cha vào cung làm cung nữ. Chuyện sau này, ai mà biết được!”
Tiêu Vân Triệt sửng sốt, khẽ cau mày nói: “Chẳng lẽ nàng không muốn lưu lại bên người Tứ đệ sao?”
Thường Hy im lặng, cảnh giác trong lòng bất chợt tăng lên nhưng trên mặt lại làm như vô tình, nói: “Ta chỉ là phận nô tỳ không thể làm chủ, số mạng nằm trong tay người khác, ta nếu như có muốn thì cũng biết làm gì đây?”
Tiêu Vân Triệt nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, nhìn Thường Hy nói: “Lời này không sai, nhưng nàng bây giờ không phải là Ngu Thường Hy như trước đây nữa rồi. Ca ca nàng đã trở thành trạng nguyên, Ngu gia của nàng nước lên thì thuyền cũng lên, lại thêm phụ hoàng yêu thích nàng như vậy, Tứ đệ che chở cho nàng, cần gì phải biến mình trở nên hèn hạ?”
“Người quý ở chỗ tự biết được chính mình, trong Đông cung người có xuất thân cao hơn ta chỗ nào cũng có. Phụ thân của Phùng Lương đễ còn là quan nhất phẩm Tổng đốc Giang nam, nhưng hiện tại thì thế nào?” Thường Hy chậm rãi nói, trên mặt mang theo sầu bi, trong lòng lại lẳng lặng suy tư lời của Tiêu Vân Triệt là có ý gì. Vô duyên vô cớ, lấy tính cách của Tiêu Vân Triệt cũng sẽ không nói như vậy.
Nghe được lời của Thường Hy, Tiêu Vân Triệt không nói gì, đây chính là một ví dụ rất rõ ràng rồi. Ngu Thụy Lân mới chỉ là một trạng nguyên, còn xa mới bì được với Tổng đốc Giang Nam, thế nhưng nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam cũng chỉ là một Lương đễ. Ngu Thường Hy thật rất tự biết bản thân…
“Lời đồn đại gần đây nàng cũng nghe nói chứ? Nàng là thần nữ hộ quốc, có thật hay không?” Tiêu Vân Triệt nói, thanh âm nghe rất bình tĩnh, thần thái cũng vô cùng nhàn nhã nhưng câu hỏi đặt ra lại sắc bén. Không đợi Thường Hy trả lời, Tiêu Vân Trác lại nói tiếp: “Nghe nói có người đã xin Hoàng thượng tứ hôn cho nàng, nàng nên để tâm một chút.”