Vậy mà cũng không phải kẻ địch đuổi tới, người tới là Vân Thanh.
Vào buồng xe, xe ngựa lại bắt đầu chạy băng băng. Thường Hy nhìn Vân Thanh, lại xem một chút Tiêu Vân Trác, tựa hồ không thể tin được, mờ mịt hỏi: “Cô cô, sao người lại đến đây? Cô cô… Làm sao có thể xuất cung?”
Vân Thanh nhìn Thường Hy, biết nàng đã được Tiêu Vân Trác cứu ra ngoài, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nói: “Ngu thượng nghi trở lại là tốt rồi, ta cũng an tâm.”
Thường Hy nghe lời này sao lại không được tự nhiên, cau mày nhìn Tiêu Vân Trác nhưng không có hỏi. Vân Thanh mới vừa rồi chính là tránh né vấn đề của nàng, chẳng lẽ còn cái gì không thể nói sao?
Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác, thận trọng hỏi: “Thái tử gia có thể chắc chắn người nọ là nàng sao?”
Tiêu Vân Trác gật đầu một cái nói: “Chắc chắn. Ta tận mắt nhìn thấy bà ta.”
Sắc mặt Vân Thanh càng trở nên hắc ám, cắn răng nói: “Nếu nàng còn sống, vậy phải chăng huynh ấy cũng còn sống, chẳng qua chỉ là mất tích?…”
“Cái này cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi thời gian trả lời. Nếu muốn biết chân tướng năm đó, không còn cách nào khác là đem nữ nhân kia bắt được…” Tiêu Vân Trác nói, trên mặt hiếm khi xuất hiện biểu tình độc ác như lúc này.
“Chuyện này cứ giao cho nô tỳ đi làm. Bất kể như thế nào ta cũng sẽ cho chuyện này một kết thúc rõ ràng.” Vân Thanh kiên định nói, lại nhìn Thường Hy: “Thân phận hiện tại của Ngu thượng nghi bị phơi bày ra ánh sáng, ta hoài nghi có người đứng sau màn thao túng, lần này trở về chỉ sợ sẽ phân tranh không ngừng. Nô tỳ đã sắp xếp xong xuôi, binh chia hai đạo, một đạo ở trên đường bộ dẫn dụ tầm mắt của địch, cùng lúc đó Thái tử gia mang theo Ngu thượng nghi theo đường thủy trực tiếp trở về Vân Đô. Chuyện bên này cứ giao cho nô tỳ, ta cho dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho được nữ nhân kia!”
Thường Hy nghe không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, nhưng có một chút nàng biết được, chuyện này có liên quan đến Tấn vương, nếu không cũng không nhắc đến hai chữ mất tích, Vân Thanh cũng sẽ không kích động như thế. Nếu chuyện đã liên quan đến Tấn vương thì Thường Hy cũng không nên hỏi nhiều, yên lặng ngồi ở một bên.
Tiêu Vân Trác và Vân Thanh cẩn thận bàn bạc phương thức liên lạc rồi cách bước hành động sau này. Nói chuyện một hồi bọn họ cũng đã đến được sông Thương, ngồi lên thuyền một đường trở về Vân Đô.
Mặc dù đi theo đường thủy đã rất bí mật rồi nhưng quan lại kiểm tra dọc lộ trình cũng rất làm người ta kinh hãi. Thật may là Liệt Phong thường ra ngoài cho nên ứng phó với bọn họ vẫn còn có chút biện pháp. Không để cho người khác biết được thân phận của Tiêu Vân Trác và Thường Hy là điều kiện tiên quyết. Bọn họ cứ như vậy mà từ từ vượt qua từng chốt kiểm tra, tiến về kinh thành.
Đặt chân lên đất Vân Đô, trở về hoàng cung, tin tức đầu tiên mà Thường Hy nhận được chính là đại ca của nàng Ngu thụy Lân đứng đầu kỳ thi hội, đề tên bảng vàng, làm tân trạng nguyên quang tông diệu tổ. Trong lúc nhất thời, đau khổ, bi phẫn nàng gặp phải trong đoạn thời gian kia bỗng chốc cũng tan bớt đi rất nhiều.
Tiêu Vân Trác trở lại liền lập tức đi gặp Hoàng thượng, tất nhiên là có lời muốn nói. Thường Hy biết Thái tử rời kinh là sự tình trọng đại, nhất định phải được Hoàng thượng cho phép, nếu không sẽ vi phạm vào luật lệ mà bị hoạch tội.
Vãn Thu và Triêu Hà lôi kéo tay Thường Hy không ngừng khóc thút thít. Thường Hy trấn an hai người, lại tắm rửa thay quần áo một hồi, lúc này mới đem hai người gọi vào, cẩn thận hỏi thăm mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Khi nàng biết Trường Tín vương và Hải Hà vương cư nhiên đến nhà nàng cầu hôn thì thiếu chút nữa đã há miệng mắng to. Thật may là Ngu gia có Tiêu Vân Trác chỉ điểm, nói là Thường Hy nàng nhất định phải gả cho người sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời khắc, nếu không sẽ mang đến đại họa cho cả nhà. Ngu gia không dám cãi lời Vô Thiện đại sư cho nên không đáp ứng hôn sự, uyển chuyển cự tuyệt.
Cũng chính vì như thế, Trường Tín vương và Hải Hà vương lại có chút nghi ngờ nội bộ lẫn nhau.
Trở lại Vân Đô, Thường Hy mới hoàn toàn cảm nhận được thân phận mới của mình đã đem đến những biến hóa như thế nào. Đầu tiên, trong hậu cung, bất kể là nam hay nữ, hay bất nam bất nữ, ánh mắt nhìn nàng đều là hâm mộ mang theo ghen tỵ, ghen tỵ mang theo giễu cợt, giễu cợt còn kèm theo đáng thương, thật khiến cho Thường Hy muốn gãi đầu. Hâm mộ, ghen ghét thì người ta dễ lý giải rồi, chân mệnh thiên nữ đấy, ai không muốn làm? Nhất là chân mệnh thiên nữ có thể ngồi lên được phượng ỷ, có thể không ghen tỵ sao?
Nhưng tại sao còn có giễu cợt cùng đáng thương đây? Nghĩ mãi không thông, Thường Hy cũng không thèm nghĩ nữa. Dù sao thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, đi bước nào tính bước ấy đi!
“Ngu tỷ tỷ, Dương quý nhân biết tỷ trở lại, muốn hẹn gặp tỷ.” Triêu Hà nhìn Thường Hy nói.
“Dương quý nhân?” Thường Hy thế nào cũng không nghĩ tới người đầu tiên tìm nàng khi nàng trở lại lại là Dương Lạc Thanh, không biết nàng ta có ý định gì. Chuyện sinh non lần trước đã khiến ấn tượng của nàng đối với nàng ta giảm đi nhiều, vì vậy rất không thích cùng nàng gặp mặt, nghĩ rồi nói ra: “Thay ta nói, ta bị cảm phong hàn không thể gặp mặt được.”
Triêu Hà nhìn thần thái không vui của Thường Hy, khuyên lơn: “Ngu tỷ tỷ, mấy ngày tỷ không có ở đây, Dương quý nhân cùng Hoàng quý phi qua lại rất thân thiết, vẫn là nên cẩn thận một chút.”
Dương Lạc Thanh qua lại cùng Hoàng quý phi, nữ nhân này lại muốn làm cái gì? Quay đầu nhìn Triêu Hà hỏi: “Nàng trừ bỏ đến chỗ Hoàng quý phi còn làm những gì nữa?”
“Nô tỳ vẫn không buông lỏng giám thị với nàng. Mấy ngày nay Dương quý nhân thường xuyên đến chỗ vườn hoa phía tây, còn tích cực giao hảo cùng tần phi trong hậu cung, so với trước kia ai cũng không giao thiệp rất là không giống!” Triêu Hà nghiêm túc nói.
Dương Lạc Thanh vẫn là một người tâm cơ thâm trầm, nữ nhân này đi một bước tính ba bước, là một người không chịu thiệt thòi. Đột nhiên tính tình đại biến… Chuyện này tất có uẩn khúc, quá không tầm thường rồi!
Nàng ta mời nàng gặp mặt là vì cái gì?
Ở chỗ này cũng đoán không ra, Thường Hy vẫn là quyết định đến nơi hẹn. Muốn biết động tĩnh của kẻ địch thì chỉ phải xâm nhập vào tận hang ổ, mượn cơ hội dò xét!
“Muội đi đáp lời Dương quý nhân, buổi chiều ta nhất định sẽ bái phỏng.” Thường Hy nhìn Triêu Hà nói, “Còn nữa, đi tra xem Dương quý nhân đến vườn hoa phía tây là đi những nơi nào, gặp mặt những ai?”
“Dạ, nô tỳ biết.” Triêu Hà gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Thường Hy cầm trong tay trâm gỗ đào, đem chòm tóc cuối cùng cố định lại, lúc này mới đứng dậy. Trở về cung dĩ nhiên là trước phải đi xem biểu tiểu thư đã trở lại hay chưa. Mới vừa rồi nàng đã hỏi qua, nàng ta nói là bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách. Thật buồn cười, rõ ràng là không có trong hoàng cung, nói cái gì mà bị bệnh không muốn tiếp khách? Nàng chính là muốn đem Mạnh Điệp Vũ xốc lên đấy!
Ăn mặc xong xuôi, Thường Hy theo hành lang phía sau mà đi. Phía bắc chính là Cẩm Hoa hiên, liếc mắt nhìn có chút tiêu điều, trong lòng cười lạnh một tiếng, thật đúng là có bộ dáng dưỡng bệnh!