Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng tụ, vạn vạn không nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan lại biết được những thứ này, lại còn dám xuất khẩu cuồng ngôn muốn dẫn Thường Hy đi, thần sắc càng phát ra âm trầm, lạnh lùng, nhìn hắn nói: “Giọng điệu của Minh vương điện hạ thật là lớn, ngài cho rằng hôn sự của chính ngài có thể tự làm chủ sao? Ngài cho rằng lần này trở về nhất định có thể lật tay làm mây che tay làm mưa sao? Ngài cho rằng Hy nhi là đồ vật có thể đẩy tới đẩy lui sao? Tự vệ còn không dư lực lại dám cuồng ngôn, mạnh miệng, chỉ sợ ngài còn chưa biết Minh Khải quốc đang chuẩn bị lập Thái tử! Hoặc là ngài đã biết, nhưng vậy thì thế nào, lần này trở về có thể giữ được tính mạng hay không còn cần phải xem ý trời! Lo không xong còn vọng tưởng muốn mang Hy nhi đi, thật là kẻ ngu nói mộng!”
Tiêu Vân Trác đúng là vô cùng giận dữ rồi, những lời này nói ra xem như sắc bén vô cùng. Mặc dù biết Chuyên Tôn Nhạc Đan đối với Thường Hy có cảm tình nhưng không ngờ được còn đi đến bước này, ở ngay trước mặt hắn vọng tưởng tranh đoạt, làm sao hắn không tức giận?
Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan tái xanh, nhìn Tiêu Vân Trác phản kích nói: “Tình hình của ngài so với bổn vương thì tốt hơn bao nhiêu? Không cần chó chê mèo lắm lông, ai cũng không khác gì nhau đâu! Ta tối thiểu có thể đảm bảo Thường Hy cả đời này vui vui vẻ vẻ, tối thiểu có thể khiến Thường Hy giữ được tính mạng, ngài thì sao? Trong Đông cung của ngài nhiều nữ nhân như vậy, cái này ai dám bảo đảm?”
Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan đột nhiên cười to lên. Hắn rất ít khi cười, cười tùy ý như vậy, cười liều lĩnh như vậy, tròng mắt hẹp dài liếc nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan một cái, tiến lên một bước dán tại bên cạnh tai hắn nói: “Suy nghĩ của ngài rất tốt, người cũng tốt, lời nói lại càng vô cùng tốt. Nhưng có một điều ngài đã quên, có thể khiến chân mệnh thiên nữ bỏ mạng chỉ khi nam nhân của nàng làm ra chuyện tình phản bội. Mà người trong lòng Thường Hy, là ngài sao?”
Bất kỳ câu nói nào cũng không bằng được lực sát thương của những lời này. Sắc mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan trong phút chốc trở nên tái nhợt vô cùng. Hắn thật sự cho là chỉ cần hắn đối tốt với Thường Hy là đủ rồi.
“Kiếp này không có hy vọng rồi, chân mệnh thiên nữ chỉ động tâm một lần duy nhất trong đời. Ngài chậm chân quá, chờ đến kiếp sau đi!” Tiêu Vân Trác thật sự không có cách nào bày ra vẻ mặt ôn hòa đối với tình địch được, từng câu một đều là châm chọc. Tới đây, Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lại nói tiếp: “Nếu như ngài thật muốn vì Thường Hy làm chút chuyện, như vậy cũng không nên tiết lộ chuyện nàng là thần nữ hộ quốc. Càng ít người biết thì nàng càng được an toàn.”
Điều này thì Chuyên Tôn Nhạc Đan hiểu rất rõ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, lại không chịu đáp ứng hắn, chỉ là nói: “Ngài lo lắng người khác gây bất lợi cho Thường Hy cũng không nghĩ xem ta sẽ làm ra chuyện gì?”
“Nếu ngài thật sự thích Thường Hy thì sẽ không để nàng chịu tổn thương. Mặc dù ta không thích ngài nhưng cũng biết ngài là một người quân tử!” Tiêu Vân Trác thật ra thì cũng chỉ đang đánh cuộc một phen, hắn tuyệt đối không hy vọng trong tình cảnh này thân phận của Thường Hy bị phơi bày ra ánh sáng. Như vậy quá mức bất lợi với hắn bởi vì hắn vẫn chưa thể nắm chắc mười phần có thể thời thời khắc khắc bảo vệ Thường Hy.
“Rất xin lỗi, đã để cho ngài thất vọng!” Chuyên Tôn Nhạc Đan đỡ vách đá đứng dậy, thân thể mặc dù suy yếu nhưng khí thế không kém chút nào. Nhìn Dịch Dương đang sải bước tiến vào cửa động, Chuyên Tôn Nhạc Đan cuối cùng nói ra một câu: “Ngài không buông tay thì ta cũng như vậy không buông tay. Ta không nói cho kẻ khác biết không nghĩa là ta không động tay. Thứ ta muốn chiếm chưa bao giờ ta không chiếm được!”