Thường Hy theo ánh mắt của Liệt Phong mà nhìn lại, chỉ thấy một cánh cửa đóng chặt, không cần nói cũng biết đó chắc chắn là phòng ngủ, lại kết hợp với vẻ mặt cổ quái của Liệt Phong, Thường Hy giật mình trong lòng một cái, chợt đứng dậy nhìn Liệt Phong hỏi: “Thái tử… Thái tử không phải đang ở trong đó chứ?”
Liệt Phong gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, đang lúc do dự thì nghe được bên trong truyền đến một thanh âm hư nhược: “Để cho nàng đi vào!”
Thân thể Thường Hy khẽ run lên, hốc mắt một hồi ướt át, xoay người hướng phòng trong chạy tới. Liệt Phong nhìn Thường Hy vội đến nỗi quên đóng cửa, lặng lẽ đi tới cẩn thận đóng kỹ lại, một mình đi ra ngoài coi chừng, sắc mặt mang theo một chút tịch liêu. Không phải của hắn thì sẽ không thuộc về hắn, cứ như vậy yên lặng cũng tốt!
Thường Hy vọt đi vào, chỉ thấy góc phía tây của căn phòng là một chiếc giường đang buông rèm mỏng, bên trong mờ ảo một bóng người. Hắn quả nhiên là bị thương, nếu không như thế nào lại không trở về? Đột nhiên tìm được Tiêu Vân Trác, vui mừng này thế nhưng khiến Thường Hy không dám đi tới, nàng thật sợ đây chỉ là một giấc mộng Nam Kha, sau khi tỉnh lại tất cả đều biến thành hư không!
Tiêu Vân Trác xuyên thấu qua màn mỏng nhìn Thường Hy đứng ngốc ở đó không nói chuyện, cũng không đi tới, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được thân ảnh của nàng, không khỏi nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau qua đây? Gia nằm lâu mệt mỏi, nhanh đến giúp gia xoa bóp tay chân!”
Thường Hy lúc này nghe nói mới chợt phục hồi lại tinh thần, đưa tay lau đi nước mắt, nửa khóc nửa cười nhanh chóng bước tới.
Vạch màn lên thì thấy Tiêu Vân Trác đang đắp chăn gấm, lộ nửa thân trên. Trên người từ vai vòng qua sau lưng là một tầng băng trắng thật dày. Này vừa mới nhìn thấy, nước mắt của nàng lại như vỡ đê mà chui ra. Tiêu Vân Trác nằm im trên giường yên lặng nhìn Thường Hy, nhìn nàng chỉ biết đứng đó khóc, vươn một cánh tay kéo nàng đến bên giường, cưng chiều nói: “Khóc cái gì? Không phải là ta còn chưa có chết sao?”
“Phi phi phi! Không cho phép nói lung tung!” Thường Hy rất là kích động nhìn Tiêu Vân Trác, thanh âm mang theo nức nở nói: “Làm sao lại biến thành thế này? Ta biết là chàng không có chết mà, ta biết mà!”
Tiêu Vân Trác đẩy ra một cái gối ở dưới thân, lúc này mới rảnh một tay nắm lấy tay Thường Hy, nói: “Làm sao nàng biết sẽ không chết? Cứ khẳng định như vậy?”
Thường Hy giúp hắn kéo chăn gấm đắp lên cao, lúc này mới bĩu môi nói: “Chưa từng nghe qua người xấu chết sớm, chàng cái yêu họa ngàn năm này! Làm sao có thể chết sớm như vậy?” Thường Hy tức giận chuyện hắn không chết mà cũng không thèm đưa tin cho nàng, cho nên nói chuyện càng khắc bạc.
Thần sắc Tiêu Vân Trác sửng sốt, ngay sau đó nói: “Được lắm, nàng dám mắng ta…” Vừa nói Tiêu Vân Trác vừa dùng lực đem Thường Hy kéo lại gần, gian nan đem nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nàng, thấp giọng mà nói ra: “Không nghĩ tới giả nam trang cũng có được phong vị như thế này. Hy nhi, nàng sợ ta sẽ chết sao?”
Thường Hy vốn có chút xấu hổ, nhất là khi nghe đến hắn gọi nàng là Hy nhi, trong lòng nàng cứ nhảy nhảy không ngừng. Khi nghe đến câu cuối cùng, tâm tình mới quay về lúc trước, nghẹn ngào nói: “Ta rất sợ, chàng chết thì ta biết làm sao bây giờ? Cho nên ta không cho phép chàng chết, vì đến được núi hoang tìm chàng mà ta phóng hỏa đốt cửa lớn Loan Minh cung…”
Thường Hy chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện nàng đã làm kể từ sau khi biết Tiêu Vân Trác bị tập kích, nước mắt muốn ngừng cũng không ngừng được: “Ta đến núi hoang thấy được khắp nơi đều là tử thi, có hắc y nhân, có hộ vệ của chàng. Ta tìm chàng khắp nơi, ta dùng sức la lên tên của chàng, nhưng là ta không tìm được chàng, ta la hét đến khàn cả cổ họng cũng không nghe thấy thanh âm chàng đáp lại. Ta sợ bọn họ thật đã làm thương tổn đến chàng, ta hận ta tại sao lại không thể đến sớm hơn một chút, ta còn nói với mình phải thật tỉnh táo… Không tìm thấy thi thể của chàng ta chưa được phép từ bỏ… Nhưng là ta thật sự sợ… Ta thật sự sợ chàng đã không còn nữa…” Nói tới chỗ này Thường Hy đã sớm khóc không thành tiếng, dán tại bờ vai của hắn mà nức nở khóc, tất cả những lo lắng, hoảng sợ mấy ngày qua cứ vậy mà bộc phát, như đê vỡ tràn ra. Cho dù nàng có kiên cường đi nữa thì cũng chỉ là một nữ nhân, nàng kiên cường cũng chỉ trong lúc hắn không có ở đây, gắng gượng mà chống đỡ. Nhưng mà lúc này đây, khi gặp được hắn rồi, nàng không nhịn được nữa…
Tiêu Vân Trác là toàn bộ thế giới của nàng, là tất của của nàng, là trời cao của nàng, là nam nhân nàng có thể yên tâm mà dựa vào!
Tiêu Vân Trác ôm chặt lấy thân hình Thường Hy, nghe được lời nói của nàng, lo lắng của nàng, hoảng sợ của nàng, kiên cường của nàng… Hắn lẳng lặng lắng nghe mà khóe mắt không nhịn được đã có hơi nước, lại nhìn đến khuôn mặt Thường Hy, nhìn hốc mắt hồng hồng của nàng, cho đến khi nghe được Thường Hy nói nếu như hắn không còn sống thì nàng cũng không có cách nào sống được, thì nước mắt của hắn đang cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống gò má Thường Hy, nhỏ xuống cái mũi nhỏ của nàng, cái trán của nàng, còn có giọt nước mắt vô tình mà chạm xuống chính giữa trán nàng…
Thường Hy theo bản năng che lấy cái trán, la lên: “Thật là đau!… A!…”
“Thế nào? Nơi nào đau?” Tiêu Vân Trác khẩn trương hỏi, đưa tay kéo lấy tay Thường Hy, muốn xem cẩn thận thế nào.
Thường Hy dùng sức che cái trán nói: “Hôm nay lần đầu tiên bị đau ta cho chính là ảo giác, nhưng mà vừa mới rồi, thật sự là đau quá!”
Tiêu Vân Trác lập tức nói: “Ta xem một chút… Ta xem một chút… Nàng buông tay ra…” Vừa nói vừa kéo tay của Thường Hy ra, vậy mà thời điểm Tiêu Vân Trác nhìn thấy mi tâm của Thường Hy liền cảm thấy ngây dại. Một đóa ngũ thải liên hoa như ẩn như hiện di động trên mi tâm của nàng, nhưng cũng chỉ trong thời gian nháy mắt một cái liền không thấy đâu nữa…
Ngũ thải liên hoa…
Thường Hy…
Tiêu Vân Trác ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thường Hy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ của hắn sao?
Mi tâm đau nhói lại biến mất, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt nhìn Tiêu Vân Trác, nhìn thấy bộ dáng sững sờ của hắn, không khỏi hỏi: “Chàng làm sao vậy? Chẳng lẽ mi tâm của ta có thứ gì đó sao?”
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào. Hắn biết Thường Hy sinh vào mùng chín tháng chạp, giờ hợi, với hắn là cũng ngày cùng tháng cùng năm sinh, ngay cả thời khắc ra đời cũng trùng khớp. Nhưng là hắn vạn vạn không biết đến Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, càng không biết chỉ có giọt lệ của hắn nhỏ xuống mi tâm của nàng mới khiến đóa ngũ thải liên hoa kia hiện thân. Nguyên lai nữ nhân mà hắn vẫn yêu lại chính là nhân duyên trời định của hắn!
“Chàng làm sao vậy?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác có chút lạ lùng hỏi.
“Không… Không sao!…” Tiêu Vân Trác vội vàng nói. Hắn sẽ không nói cho Thường Hy biết chuyện này, hắn không muốn Thường Hy hiểu lầm hắn thích nàng chỉ vì nàng là chân mệnh thiên nữ. Hắn chỉ muốn cho nàng biết người hắn yêu là Ngu Thường Hy chứ không phải là thân phận của nàng!
Chỉ có nước mắt của hắn mới có thể làm cho đóa hoa sen kia hiện thân, có phải hay không nói hắn cũng chính là chân mệnh thiên tử của nàng?
Tư thế của hai người lúc này vô cùng mập mờ, nhưng là Thường Hy lại không nghĩ đến đẩy Tiêu Vân Trác ra, vòng tay qua cổ của hắn, hỏi: “Chàng đến tột cùng là làm thế nào mà thoát ra được?”