Thường Hy nghe nói như thế thì nhất thời sửng sốt, lúc này nàng thật cảm thấy giật mình, không nghĩ tới có một ngày, trong sinh mệnh của Tiêu Vân Trác còn có một người vô cùng quan trọng khác nữa!
Mạnh Điệp Vũ nhìn bộ dáng sững sờ của Thường Hy, chợt cảm thấy trong lòng không còn đè nén, đau khổ như trước nữa. Nàng là một nữ tử đã mất đi song thân phụ mẫu, từ nhỏ chưa từng có cảm giác an toàn. Mỗi một bước nàng đi đều phải cẩn thận từng chút một, phải suy nghĩ tính toán, bởi vì cô cô từng nói muốn đem nàng gả cho biểu ca cho nên những năm gần đây nàng thật sự không nghĩ đến sẽ gả cho người nào khác. Ở trong lòng của nàng, biểu ca là chỗ dựa cả đời.
Nhưng là tối hôm qua biểu ca nói những lời đó làm cho nàng hoàn toàn thanh tỉnh. Đúng vậy a, thật ra thì nàng không yêu biểu ca, nàng chỉ đem biểu ca trở thành chỗ dựa cả đời của mình, hết sức coi hắn là phu quân tương lai mà đối đãi. Cho nên nàng sẽ vì ghen tị mà đi làm ra rất nhiều chuyện tình nàng không muốn làm.
Biểu ca nói huynh ấy thích Ngu Thường Hy, hắn dụng tâm đi thích Ngu Thường Hy. Hắn nói trong lòng hắn Ngu Thường Hy không phải là một cung nữ mà là nữ tử hắn muốn dùng lòng mình để quý trọng. Nghe đến đó Mạnh Điệp Vũ liền khóc, biểu ca huynh ấy nói huynh ấy dụng tâm đi thích Ngu Thường Hy… Dụng tâm đi thích nàng… Một nữ tử sống trên đời này, được một nam nhân dùng tấm lòng hoàn chỉnh đi yêu thương, là chuyện hạnh phúc cỡ nào?
Nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sau khi mình gả cho biểu ca, huynh ấy sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng. Bởi vì nàng biết tương lai biểu ca muốn quần lâm thiên hạ, bên cạnh huynh ấy nhất định sẽ có nhiều nữ nhân, mà nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Mạnh Điệp Vũ nàng thực ra cũng chỉ mong muốn được sống ở một nơi mưa không tới mặt nắng chẳng tới đầu. Nàng là một nữ cô nhi, coi như là cháu gái của tiên Hoàng hậu, nhưng là cô cô đã mất, nếu như nàng gả cho nam nhân khác, hạnh phúc cả đời này của nàng ai có thể đảm bảo đây? Nàng không có một chỗ dựa nào cả, cho nên mới quyết tâm nghĩ rằng gả cho biểu ca là tốt nhất, ít ra huynh ấy cũng sẽ nhớ đến cô cô mà đối xử tốt với nàng.
Nhưng là buổi nói chuyện tối hôm qua khiến nàng hoàn toàn hiểu. Trong lòng của biểu ca chỉ có Ngu Thường Hy, không còn chỗ trống cho bất kỳ nữ nhân nào khác, bất kể nàng hay là bảy tần thiếp kia của hắn. Từ khi bọn họ vào Đông cung, biểu ca chưa hề chạm qua dù chỉ một chút. Hoàng thượng cũng không có hỏi tới, nơi này đến tột cùng có hàm ý gì Mạnh Điệp Vũ không nghĩ ra, nhưng là nàng hiểu, dượng của nàng tuyệt đối không lãnh đạm với biểu ca như mặt ngoài ông ấy biểu hiện. Ông ấy đã từng rất yêu thích biểu ca, nhưng là kể từ sau khi cô cô qua đời, dượng dường như đã thay đổi thành một người khác… Có rất nhiều chuyện đã nói không rõ nữa…
Thường Hy cũng không biết tình cảm giữa Tiêu Vân Trác và Mạnh Điệp Vũ phức tạp như thế nào. Giữa bọn họ không phải là tình yêu, cũng không đơn thuần là tình thân, nơi này có rất nhiều thứ không thể nói rõ ràng được. Nhưng là Thường Hy sẽ không đi suy nghĩ về vấn đề này, nàng hy vọng giữa Tiêu Vân Trác và nàng có thể tín nhiệm lẫn nhau là tốt.
Nhưng giờ phút này nghe được lời Mạnh Điệp Vũ nói thật khiến Thường Hy sửng sốt. Trong sinh mệnh của Tiêu Vân Trác sẽ còn có một nữ nhân quan trọng khác sao? Nghĩ tới đây nàng liền ngẩng đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ, nhưng cũng không thể xác định được rằng nàng ta có đang dối gạt mình hay không?
Mạnh Điệp Vũ bây giờ đã từ từ bình tĩnh lại, nhìn thần sắc Thường Hy, châm chọc nói: “Cô cho rằng tôi là đang lừa gạt cô sao?”
Thường Hy không nói gì, nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt nàng lại cho thấy rằng nàng quả thật rất hoài nghi.
“Tôi từ nhỏ đã mất đi song thân, lớn lên bên cạnh tổ mẫu. Tiên Hoàng hậu là cô cô ruột của tôi, thỉnh thoảng sẽ đem tôi vào cung ở đó một thời gian, tôi cùng với biểu ca có thể coi là lớn lên bên nhau từ nhỏ. Cô cô thương tiếc tôi từ nhỏ không có cha mẹ nên đã nói với tôi rằng sau khi lớn lên sẽ để tôi gả cho biểu ca. Lúc đó tôi không hiểu được lập gia đình là có ý gì, nhưng là sau khi lớn lên đã từ từ hiểu. Thật không ngờ thời điểm cả kinh đô lại truyền ra một lời đồn, nói rằng Đỉnh Nguyệt quốc xuất hiện một chân mệnh thiên nữ. Thiên nữ, nam nhân nào có thể lấy được nàng làm vợ nhất định sẽ xưng bá thiên hạ.” Mạnh Điệp Vũ chậm rãi kể, trong lời nói còn mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt, hốc mắt thỉnh thoảng ánh lên vài ánh nước lấp lánh.
Thường Hy mặc dù không hiểu rõ tại sao Mạnh Điệp Vũ phải nói với nàng những thứ này, nhưng là không thể phủ nhận cả người nàng trở nên run rẩy, chân mệnh thiên nữ… Thật buồn cười, làm sao có thể có người như thế? Giang sơn là phải dựa vào mưu trí mà giành lấy chứ không phải dựa vào chân mệnh thiên nữ gì gì kia. Quả thật chính là hoang đường, chẳng nhẽ Tiêu Vân Trác thật sẽ tin những thứ này sao?
“Nàng kia chính là sinh cùng một thời khắc, cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với biểu ca. Nghe nói bọn họ là hỗn nguyên thể song sinh. Nếu như hai người này cả đời không thấy mặt, cả đời không yêu, nữ tử kia tự nhiên sẽ giữ được tính mạng. Nhưng một khi đã gặp mặt, một khi đã động tình, nếu như nam nhân kia tình cảm bất trinh, ngoài nàng ra còn có nữ nhân khác thì chân mệnh thiên nữ sẽ không thể sống lâu, ngay cả khi giúp được nam nhân kia đi lên đế vị cũng không thể sống được.” Thời điểm Mạnh Điệp Vũ nói đến chỗ này, trên mặt thoáng qua một tia bi ai, lại tiếp tục: “Cô nói xem chân mệnh thiên nữ này có gì tốt? Nếu nam nhân của nàng không thật lòng đối đãi nàng, nàng chỉ có thể nhận lấy kết cục vì tình mà chết!”
Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, quả thật muốn nghẹn. Nàng cùng Tiêu Vân Trác là sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời điểm, nhưng nàng không phải là chân mệnh thiên nữ gì gì đó a, chưa từng có người nào nhắc đến chân mệnh thiên nữ với nàng. Những chuyện này, nàng không biết chút nào, nghĩ tới đây liền nhìn Mạnh Điệp Vũ hỏi: “Chỉ dựa vào sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời điểm mà biết người đó là chân mệnh thiên nữ sao? Dưới gầm trời này không có biết bao nhiêu người như vậy đấy, vậy thì sẽ có rất nhiều chân mệnh thiên nữ à?”
“Tất nhiên không phải thế. Nghe nói trên trán của chân mệnh thiên nữ có một đóa sen năm cánh, từ khi sinh ra đã có, mỗi cánh một màu, chỉ có lớn nhỏ là không giống nhau.” Mạnh Điệp Vũ lúc nhỏ đi theo tiên Hoàng hậu nghe được không ít chuyện này, ban đầu đều cho rằng còn nhỏ cho nên sẽ không nhớ, không hiểu, nhưng mà Mạnh Điệp Vũ lại nhớ. Lúc đó còn chưa có rõ ràng, nhưng bây giờ nhắc lại thì tất cả mọi điều đều thông suốt.
Thường Hy nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không biết là thất vọng hay là may mắn. May mắn nàng không phải là chân mệnh thiên nữ, như vậy thì tình cảm của Tiêu Vân Trác dành cho nàng là thuần túy, không có chút nào vì lợi ích. Tuy nhiên cũng cảm thấy thất vọng, chẳng nhẽ Tiêu Vân Trác sẽ đi lấy nữ tử kia sao? Hắn sẽ thật bỏ rơi nàng mà đến với nữ nhân khác sao? Nếu quả thật như vậy thì kiếp này của nàng cũng chẳng được lâu dài. Nàng đã vì Tiêu Vân Trác vận dụng ngũ hành trận pháp cùng kỳ môn độn giáp, nếu như Tiêu Vân Trác từ bỏ nàng, nàng cũng chỉ còn một con đường chết thôi. Sư phụ nàng nói qua, đây chính là số mệnh của nàng!
Giải thích một chút về vụ tuổi tác: Trong những chương trước tác giả có nói Thường Hy năm hai mươi tuổi sẽ theo luật mà xuất cung, từ giờ đến lúc đó còn năm nữa, nói vậy nàng tuổi. Nhưng bây giờ làm đến chương này thì lại nói Thường Hy bằng tuổi Tiêu Vân Trác, cho nên bây giờ nàng thành tuổi, hết hiểu nổi!!!