Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở nơi đó, hồi lâu mới định thần lại, nhấc chân hướng trong phòng đi tới.
Tất cả đồ đạc trong phòng đều bị hư hại, Mạnh Điệp Vũ nhắm mắt nghiêng nghiêng tựa trên người Băng Lam, một bên Vân Nương càng không ngừng lau nước mắt, ngay cả cái giường cũng không có, nhìn thật là thê lương vô cùng. Vừa thấy Thường Hy đi vào, Vân Nương vội vàng đứng dậy đi đến chỗ nàng, nói: “Ngu thượng nghi, cô xem tiểu thư nhà ta ngay cả chỗ nằm cũng không có, Cẩm Hoa hiên bị hủy hoại đến mức này không có biện pháp ở lại nữa rồi, cũng không thể để cho tiểu thư nhà ta cứ như vậy dựa vào Băng Lam chứ? Thái tử gia vẫn chưa về, Vân Thanh cô cô lại đến chỗ Phùng Lương đễ, có thể làm chủ nơi này cũng chỉ có Ngu thượng nghi rồi. Kính xin Ngu thượng nghi dầu gì cũng tìm cho tiểu thư nhà tôi một chốn dung thân.”
Thường Hy nghe lời Vân Nương nói, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói: “Lời này của Vân Nương ý bảo rằng ta không cho tiểu thư chốn dung thân sao?”
Vân Nương nghe vậy thì lập tức phản bác: “Tình hình ở đây Ngu thượng nghi cũng nhìn thấy, theo lý mà nói thì sớm đã nên bố trí chỗ ở cho tiểu thư, nhưng là vẫn không thấy Ngu thượng nghi nói một câu.”
Thường Hy nhìn Vân Nương lạnh lùng nói: “Vân Nương, ta đây nào dám, nơi này hỗn loạn như vậy ta còn phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Huống chi ở Đông cung ta mặc dù là thượng nghi, nhưng là theo cấp bậc thì Vân Thanh cô cô vẫn cao hơn ta một bậc, nếu Vân Nương đã bất mãn như vậy thì xin mời đi tìm Vân Thanh cô cô đi, ta không dám trì hoãn biểu tiểu thư nghỉ ngơi.”
Thường Hy xoay người rời đi, nàng chính là không ưa Vân Nương minh đao ám tiễn, nhìn nàng không vừa mắt thì đi mà tìm người thuận mắt.
Vân Nương nhìn Thường Hy đi mất, dậm chân một cái nói: “Chỉ là một thương nữ ti tiện, giả bộ thanh cao cái gì?”
Băng Lam nhìn Mạnh Điệp Vũ đã hôn mê, hướng Vân Nương nói: “Vú, đến lúc nào rồi người còn tâm tư mắng chửi người ta? Tiểu thư tính làm sao bây giờ?”
Vân Nương nhìn Băng Lam nói: “Ta đều là nói sự thật, nàng ta tại sao lại cứ vênh váo đắc ý như vậy? Ngay cả tiểu thư cũng không để vào trong mắt, ta nói đôi câu cũng không được hả?”
Băng Lam thở dài, khuyên nhủ: “Người ta đã nói gia đinh nhà tể tướng còn cao hơn quan nhất phẩm, huống chi nàng là người Hoàng thượng thích, Thái tử gia để ý, gây chuyện với người này không phải là cho tiểu thư thêm phiền toái sao? Chúng ta ở trong Đông cung ngày ngày phải cẩn thận, vú cần gì phải rước thêm kẻ địch cho tiểu thư?”
“Nhớ ngày đó Hoàng hậu còn tại thế, ai dám khi dễ tiểu thư?”
“Vú cũng biết đó là khi Hoàng hậu còn sống sao? Bây giờ Hoàng hậu đã đi về cõi tiên nhiều năm rồi, người mất thì tình dứt, đạo lý này vú nên hiểu được mới đúng! Thế nào còn cứ cố chấp như vậy?” Băng Lam cơ hồ muốn khóc, cuộc sống sau này phải làm sao a?
Vân Nương thở dài nói: “Ta đi tìm Vân Thanh, trước phải kiếm chỗ ở cho tiểu thư. Cùng lắm thì ta sẽ trực tiếp đi tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để tiểu thư phải chịu khổ đâu.”
Băng Lam bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi không nói gì nữa. Vân Nương đã lớn tuổi rồi, đầu óc có chút không rõ ràng nữa, Hoàng thượng có thể trông nom nhất thời nhưng có trông nom được cả đời hay không?
Thường Hy về phòng của mình, đem chuyện vừa rồi tỉ mỉ suy xét lại một lần. Thật ra thì nàng cũng không phải cố ý muốn chấp nhặt cùng Vân Nương, nàng làm chuyện này là có tính toán riêng của mình.
Vân Thanh rút ra ngay từ đầu, có thể thấy được nàng ta cũng khó xử trong chuyện an bài chỗ ở cho Mạnh Điệp Vũ. Ban đầu Hoàng thượng sai người dọn dẹp Cẩm Hoa hiên ban cho Mạnh Điệp Vũ mà không để nàng ta trực tiếp vào Đông cung, cái này đến tột cùng là có ý gì, nàng đoán không ra, nói vậy Vân Thanh cũng nhìn không thấu.
Cho nên tại thời điểm như thế này, Thường Hy thứ nhất là không muốn chọc cho Hoàng thượng chán ghét, thứ hai nàng cũng muốn mượn chuyện này thử dò xét Vân Thanh, xem xem Vân Thanh sẽ xử trí như thế nào? Dù sao cũng có Phùng thái y ở bên cạnh Mạnh Điệp Vũ, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nghĩ tới đây lại thở dài, Mạnh Điệp Vũ trúng độc! Thế nhưng đến tột cùng là người nào đã hạ độc đây?
Nhưng mà bây giờ Thường Hy có thể xác định một chuyện, đó chính là sự việc ngày hôm nay tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, nhưng lại không xác định được là Mạnh Điệp Vũ ra tay tính kế hay là Phùng Lương đễ rắp tâm hại người? Mục đích muốn phá hỏng Cẩm Hoa hiên rất đơn giản, chính là muốn cho Mạnh Điệp Vũ có thể thuận lợi vào Đông cung, cơ hội được gặp Tiêu Vân Trác cũng lớn hơn, so với ở lại Cẩm Hoa hiên thì tốt hơn nhiều lắm.
Đây mới là điều khiến Thường Hy tức giận, cả ngày không nghĩ được cái gì, trăm phương ngàn kế muốn lại gần Tiêu Vân Trác, thật là một đám nữ nhân khiến người ta chán ghét. Thời điểm trước kia nàng còn chưa có cảm giác, nhưng là từ sau khi thổ lộ với Tiêu Vân Trác xong, nàng đối với mấy chuyện như thế này cực kỳ nhạy cảm.
Thường Hy lại thở dài thêm một lần nữa, độc trên tay Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng là do ai hạ? Mảnh sứ vỡ kia thật sự có độc sao? Vậy mảnh sứ ấy từ đâu mà tới?
Thời điểm nàng đang vô cùng phiền loạn, Vãn Thu đẩy cửa đi vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, có phát hiện mới.”
Thần kinh Thường Hy run lên, vội vàng hỏi: “Phát hiện gì?”
Vãn Thu đi tới trước mặt Thường Hy nói: “Có người nhìn thấy Vân Nương của biểu tiểu thư hôm nay cầm một bọc đồ lén lút đi hậu hoa viên.”
“Hậu hoa viên? Đến đó làm cái gì?” Thường Hy cau mày hỏi.
“Nô tỳ không biết, nhưng có người nói Vân Nương hành động rất lén lút, khả nghi, lúc đi thì cầm một gói đồ trong tay nhưng đến lúc về lại không thấy nữa.” Vãn Thu thận trọng nói.
“Lập tức đi điều tra, nhất định phải tìm được gói đồ kia.” Thường Hy nhìn Vãn Thu nói, mặc dù cảm thấy chuyện tình có chút kỳ quái nhưng có đầu mối so với không có gì thì vẫn tốt hơn.
“Được, muội lập tức đi ngay.” Vãn Thu vội lên tiếng, lúc xoay người đột nhiên lại nói thêm: “Muội thấy được Vân Nương đi tìm Vân Thanh cô cô rồi, nhưng là lúc ra ngoài sắc mặt tựa hồ không được tốt lắm.”
Thường Hy sửng sốt, hai quả đấm nắm thật chặt, trong mắt lóe lên một tia sáng. Vân Thanh thật đúng là lợi hại, cư nhiên không chịu nhảy vào cái hố này, tình nguyện đắc tội với Mạnh Điệp Vũ. Nàng ta so với nàng tưởng còn lợi hại hơn nhiều lắm!
“Vãn Thu, đem đông thiên điện dọn dẹp để biểu tiểu thư chuyển vào!” Thường Hy nâng trán nói, chuyện phiền lòng cứ một cái tiếp một cái.
Vãn Thu nhìn bộ dáng Thường Hy thì cũng không dám hỏi nhiều, vội vã rời đi, chỉ để lại Thường Hy tiếp tục trầm tư.
Ngay sau đó bên Triêu Hà cũng có tin tức truyền tới, Phùng Lương đễ quả nhiên là trúng dược kích thích cho nên mới có thể nổi điên, đã cho uống thuốc giải, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể trở lại bình thường.
Nghe được tin tức như thế, Thường Hy thật cảm thấy thời gian trước khi các vị vương tử xuất cung thật là phong vân biến ảo… Những chuyện này cùng Vân Thanh có quan hệ hay không? Nàng ta thường xuyên tiếp xúc với Sở tu nghi, liệu có thể vô can hay không?