Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 221

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thường Hy nhìn vẻ mặt của Tiêu Vân Trác có chút thất vọng, ngay sau đó cúi đầu. Thì ra chẳng qua là cũng chỉ như thế, nàng thật là ngốc, tại sao lại đi trông mong một vị Thái tử gia chỉ đi thích có mình nàng? Thật giống như người nằm mộng nói mơ vậy!

Tiêu Vân Trác nhìn ra được cảm xúc biến hóa của Thường Hy, trong lòng có chút ít khó chịu. Nếu như là trước kia, hắn sẽ nhất định nói rằng mình thích Thường Hy, thích nàng thông minh, thích nàng giảo hoạt, thích nàng đầy bụng tính toán, thích nàng có bỏ mới có được; mỗi một ngày chung đụng, mỗi một lần đồng cam cộng khổ, tình cảm của hắn đối với nàng đã sớm gia tăng, bất tri bất giác hắn đã đem nàng đặt sâu tận trong đáy lòng.

Cho nên hắn mới có thể ở thời điểm Thường Hy xông vào trong trận, không chút do dự mà đuổi theo; ở thời điểm nàng gặp nạn không chút do dự mà nhảy xuống. Tất cả đều là do hắn theo bản năng mà làm, địa vị của Thường Hy trong lòng hắn đã cao hơn so với hắn tưởng nhiều lắm, vượt xa ra khỏi phạm vi chính hắn có thể thừa nhận.

Nhiều hơn cả thích thì gọi là cái gì đây? Tiêu Vân Trác không biết, nhưng hắn lại biết rằng Thường Hy là nữ nhân đầu tiên chạm vào được tâm của hắn, là người đầu tiên hắn không chút do dự bỏ qua sinh mạng bản thân mà đi cứu nàng. Yêu một người đối với hắn quá nặng nề, hắn không biết chính mình có thể gánh vác nổi hay không, không biết Thường Hy có thể chịu đựng nổi hay không?

Thường Hy nhìn thần sắc nặng nề của Tiêu Vân Trác, một lòng rơi thẳng đi xuống, cười thầm mình quá ngu ngốc, nói chuyện tình cảm cũng phải nhìn đối tượng, một vị Hoàng đế tương lai có thể cho ngươi một cam kết gì sao? Cha nàng cùng mẹ nàng là số ít ngoại lệ trên thế gian này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cùng nàng sẽ trở thành ngoại lệ.

Nếu như chưa từng thích Tiêu Vân Trác thì sau này khi xuất cung nàng sẽ gả cho Tứ Thần ca chứ? Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên câu nói của Tiêu Vân Trác, nếu như tình cảm mà dựa vào lời thề để duy trì thì có hạnh phúc không?

Nghĩ tới đây Thường Hy khẽ thở dài một cái, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Anh không cần nói nữa, là tôi đã quá phận, lời như vậy sao có thể hỏi ra chứ? Chúng ta vốn là người của hai thế giới, xin Thái tử gia thứ tội cho nô tỳ mới vừa rồi cả gan làm loạn.”

Tiêu Vân Trác nhíu mày nhìn Thường Hy, biết là nàng nghĩ tới chiều hướng không đúng, vốn không muốn nói, bởi vì hắn không biết nên nói như thế nào. Hắn rất khinh thường lời hứa hẹn, phụ hoàng đối với mẫu hậu đã từng hứa hẹn qua, nhưng là nhìn lại thì ông ấy đã làm được những gì?

Nhưng khi nhìn đến thần sắc thương tâm thất vọng của Thường Hy, hắn lại cảm thấy mình thật giống như một kẻ bạc tình, trong lòng rất áy náy. Cho nên hắn khẽ cắn răng, nhìn Thường Hy nói: “Không phải là ta không trả lời, mà là ta không biết trả lời thế nào.”

Thường Hy nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì chợt ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lúc này hắn lại chịu mở miệng, đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác lại ngăn lại: “Nàng không được nói gì, chỉ nghe ta nói. Chờ ta nói xong nàng mới được nói.”

Thường Hy gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng là trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ khẩn trương. Nàng bây giờ rất nôn nóng, một lòng nàng đã thất lạc trên thân nam nhân này, nếu như hắn không thích nàng thì mặt mũi nàng biết đặt vào đâu? Lòng nàng biết phải làm sao bây giờ?

Mặc dù cảm giác mình buồn cười nhưng là Thường Hy không có biện pháp không khẩn trương.

Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng Thường Hy, đột nhiên cảm thấy nàng cùng bản thân hắn cũng giống nhau một dạng, hắn cũng rất là khẩn trương đấy. Nghĩ như vậy thì tâm tình nặng nề cũng tản đi một chút, trong đôi mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Mỗi lần đối mặt với Thường Hy hắn đều có thể dễ dàng buông lỏng bản thân mình, bất tri bất giác mà cười, thói quen thật là đáng sợ.

“Còn nhớ những lời ta nói với nàng thời điểm nàng vừa mới tiến vào Đông cung không?” Tiêu Vân Trác mở miệng hỏi, trên mặt chậm rãi hiện lên một tầng ngưng trọng.

Thường Hy nhăn mày liễu, chu mỏ nói: “Chính là lần anh phạt tôi quỳ kia á?”

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái. Thường Hy hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Nhớ. Anh nói nữ nhân đứng bên cạnh anh phải cường giả.”

Tiêu Vân Trác cười, Thường Hy thế nhưng vẫn còn nhớ rõ, lại hỏi: “Vậy bây giờ nàng hiểu rõ ý tứ của những lời này không?”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, thấy được trong đôi mắt kia mang theo nồng đậm nụ cười, gật gật đầu nói: “Ngay từ lúc đó cũng đã hiểu, nhưng là không có cảm nhận được sâu sắc như hiện tại. Thân sống ở Đông cung, không lúc nào là không có người chằm chằm nhìn ngó vào bản thân. Nếu là người vô dụng, chỉ sợ không sống nổi, sớm muộn cũng bị người khác hại chết.”

Nói tới chỗ này Thường Hy liền nhớ tới tình hình mấy ngày nay trong cung mà âm thầm thở dài, trong lúc bất chợt tựa hồ có chút hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy còn nhiều thứ vẫn mơ hồ, chính nàng cũng không biết nữa.

Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt Thường Hy, nói tiếp: “Lúc nàng vừa mới vào Đông cung, ta cũng chỉ cảm thấy nàng rất thông minh, trong nhà có nhiều tiền, đối với ta coi như một trợ lực, chỉ cần để tâm bồi dưỡng thì tương lai có thể trở thành một cánh tay đắc lực. Kết quả là ta chưa cần ra tay bồi dưỡng thì nàng đã liên tiếp lập công lớn, mỗi một lần lại mang đến cho ta một kinh ngạc bất ngờ, lại khiến ta vui mừng không thôi.”

Thần sắc Thường Hy cứng đờ, thì ra hắn vẫn thủy chung chỉ coi nàng như một người hữu dụng. Nàng không khỏi ảo não, nói cũng đúng, ngay cả khi nàng đủ thông minh, ngay cả khi nhà nàng rất có tiền, thế nhưng vẫn không bì được với tầm quan trọng của địa vị, nàng xứng với Tiêu Vân Trác sao? Nhưng nếu như để cho nàng trở thành một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, có thể trước kia nàng sẽ bằng lòng, bởi vì nàng không thích hắn, nhưng bây giờ nàng không muốn, một chút cũng không muốn.

Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc Thường Hy nhưng không có hỏi tới, ngược lại tiếp tục nói: “Ở địa vị này của ta, tam cung lục viện đó là một loại cách thức để làm cân bằng thế lực triều đình, ngay cả như mẫu hậu ta lúc đầu rất yêu phụ hoàng nhưng cuối cùng vì giang sơn của ông ấy mà đem từng mỹ nhân một nạp vào hậu cung.”

Nói tới chỗ này, thần sắc Tiêu Vân Trác bất chợt cứng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “Không cần ta giải thích, chắc nàng cũng hiểu được những thứ trong thạch động kia có ý nghĩa gì đúng không?”

Sắc mặt Thường Hy xanh lại, ban đầu nàng còn có chút hoài nghi, không nghĩ tới thật sự là như vậy, năm đó Tấn vương có mưu đồ soán vị. Nhưng là vì sao ông ấy lại dễ dàng từ bỏ đây? Dù sao cũng đã nắm trong tay nhiều binh khí, vàng bạc như vậy, ông ấy có lý do gì nói buông tay liền buông tay?

Truyện Chữ Hay