edit: Lam Ngọc
Được Xuân Đằng công chúa tặng ột con ngựa, Như Phong nhanh chóng lao tới biên giới Tử La quốc, hơn nữa còn cùng sư đệ, sư muội hội họp. Khi ấy, vẻ mặt kinh hỉ của bọn họ qua một canh giờ còn chưa chịu tháo xuống, Túy Nguyệt với Túy Trúc thậm chí còn rơi lệ, điều này làm Như Phong chẳng hiểu đầu cua tai heo gì sất. Mình không phải chỉ mất tích vài ngày sao, có cần phải nghiêm trọng như vậy không?
“Tình huống bây giờ thế nào?” Trong thành Lạc Nhạn, Như Phong qua loa ôm ôm bọn họ một chút, cái gì cũng không nghĩ liền hỏi chuyện này trước.
“Còn tốt lắm, Trần Vương gia vẫn không đáp ứng Hoàng thượng tứ hôn, thế cục vẫn như cũ giằng co.” Nam Sơn đầy mặt tươi cười, trên thực tếm chỉ cần sư huynh có thể bình an trở về thì tốt rồi, những thứ khác hắn cũng không chú ý tới. Bất quá bởi vì tin tức kia là chuyện sư huynh quan tâm cho nên lúc bọn họ tìm sư huynh đồng thời cũng chú ý tới tin tức bên kinh thành.
Như Phong lúc này mới gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Ta còn tưởng không còn kịp nữa.”
Túy Trúc nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chúng ta nếu còn chưa xuất phát thì sẽ thật sự không còn kịp nữa đó.”
“Tại sao?” Như Phong kinh hãi, khó hiểu hỏi, chỉ cần Mộc Vấn Trần không chịu khuất phục là được rồi mà?
“Nghe nói tại lúc đó ở kinh thành thái hậu đã làm chủ thay Trần Vương gia chuẩn bị hôn sự cả rồi, mặc dù Trần Vương gia không đáp ứng nhưng mọi người ai cũng biết chuyện đó vẫn là sớm hay muộn mà thôi.” Túy Nguyệt vừa giải thích vừa gắp thức ăn cho Như Phong.
Như Phong cảm kích nhìn nàng, mình quả thực sắp chết đói rồi, từ lúc ở chỗ Vân Thiên Trạch kỵ mã đến đây tổng cộng tốn ba ngày, một đường không ngủ không nghỉ, may mắn là ngựa tốt, càng may mắn là thân thể mình rất khoẻ, bằng không sắp ăn không tiêu rồi.
“Ngựa tốt nha, trị giá ít nhất một ngàn hai!” Hàn Sơn theo ánh mắt Như Phong nhìn thấy con ngựa này, “là bảo mã vô giá a”, lại cảm thán thêm một câu, trong mắt tựa hồ loé lên hình vàng thỏi chồng chồng.
Túy Nguyệt trừng mắt, gắt giọng: “Ngươi nhìn vật gì đều nghĩ đến giá trị của nó, cũng không ngẫm lại tâm ý của người ta gì cả.”
Hàn Sơn nghe vậy chỉ có thể cười khan hai tiếng rồi im luôn.
Như Phong dời ánh mắt khỏi bàn cơm lên nhìn bọn hắn, âm thầm cười, xem ra trong khoảng thời gian này bọn họ tiến triển không nhỏ a.
Được rồi, các ngươi có đem tin tức của ta nói cho Mộc Vấn Trần không? Còn người nhà của ta nữa?” Nghĩ nghĩ, Như Phong đột nhiên nghĩ tới chuyện này, vì vậy nàng vội vàng hỏi. Trời ạ, vừa rồi hưng phấn quá độ, quên cả chuyện này mất tiêu.
Nam Sơn gật đầu: “Đã truyền tin hết rồi, chỗ cần truyền tin ta cũng đã truyền hết rồi, chính là ngay lúc ta nhìn thấy ngươi đó.”
“Làm khổ các ngươi rồi.” Như Phong nhìn bọn họ, hốc mắt chua xót, bọn họ cùng mình cùng tiến cùng lui, mình quả thật phi thường may mắn mới có bốn sư đệ sư muội như bọn họ.
Túy Trúc là người không thể chịu được cảnh tượng xúc động nhất, vội nói: “Sư huynh, tất nhiên rồi, ai bảo chúng ta là người một nhà đâu.” Vừa nói vừa ngọt ngào cười, “Chúng ta rất vất vả mới có thể ở cùng một chỗ nha.”
Thấy Túy Trúc cứu vãn tình hình, Nam Sơn tiếp lời: “Sư huynh, huynh ăn rồi nhớ nghỉ ngơi thật tốt, sớm mai chúng ta đi.” Nhìn vành mắt đen thui của Như Phong, lòng hắn đau a.
Những người khác thấy vật cũng giục Như Phong nhanh nhanh dùng bữa, mau mau đi nghỉ.
Như Phong gật đầu, hạnh phúc cười, sờ sờ bụng, những chuyện khác sau này hẵn tính.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Như Phong đã muốn xuất phát. Vì chỉ có hai con khoái mã cho nên Như Phong với Nam Sơn đi trước, ba người còn lại đi sau.
Bên này Như Phong liều mạng thúc ngựa, bên kia Mộc Vấn Trần cũng không dễ chịu hơn là bao.
Trong Vô Trần cư, trời xanh nắng ắm, gió thu nhè nhẹ, Vô Trần cư hiện giờ chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Mộc Vấn Trần ngồi đánh đàn, tâm thần không yên, tay lướt qua từng cung bậc, ánh mắt không biết nhìn về nơi nao.
Ở phía sau, Hoàng đế vẫn lắng nghe tiếng đàn của hắn, cuối cũng cũng nghe không quen tiếng đàn đứt quãng này, mở miệng nói: “Vấn Trần, trước giờ đệ đàn như vậy sao?” Trong lời nói có điểm trách cứ.
Mộc Vấn Trần nghe vậy, thân thể cứng đờ, tay bất giác dừng lại, cúi đầu, lặng thinh.
“Thật sự không muốn cùng ca ca nói chuyện?” Hoàng đế trêu chọc, cố gắng giữ cho giọng mình thoải mái chút.
Mộc Vấn Trần vẫn im lìm như cũ, mắt nhìn ra xa, không có tiêu cự.
Hoàng đế tiếp tục chờ, dần dần tức giận, trầm giọng mắng: “Úy Trì Như Phong chết rồi, chẳng lẽ ngươi cũng chết theo nàng sao? Ngươi làm con cháu hoàng thất như thế sao?”
Mộc Vấn Trần rốt cục có phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, thản nhiên nói: “Nếu nàng thật sự đã chết, ta cũng sẽ theo cùng nàng.” Bộ dáng cùng giọng điệu của hắn so với thường ngày cũng không khác nhau mấy, tựa như đang nói đến chuyện dùng cơm, đi ngủ nào đấy.
Hoàng đế cắn môi, nhíu mày nói: “Đệ không tin lời Chu Tiền, Chu Hậu sao? Bọn họ đều là người do đệ tự tay bồi dưỡng cả mà.”
“Đấy là bọn họ nhầm lẫn rồi, kia cũng không phải nàng ấy, Như Phong hiện đang còn sống, nàng còn chưa thành thân với ta nữa mà.” Mộc Vấn Trần giải thích, ánh mắt toát lên nét quật cường.
“Nhưng tình cảnh tại Mai Hoa trấn khi đấy ai chẳng thấy, Úy Trì Như Phong quả thật đã bị tàn dư thổ phỉ thiêu chết trong trướng bồng” Hoàng đế nhíu đôi chân mày rậm, nhắc tới trận hoả hoạn kỳ lạ kia.
[trướng bồng = lều vải]
Nửa đêm hôm đó, Như Phong cùng những người khác đóng quân ở ngoại thành Mai Hoa trấn, giữa khuya, tất cả mọi người đều bị hạ gục bởi một loại thuốc mê đặc biệt, rồi một ngọn đuốc phóng xuống, một ngọn lửa bùng cháy. Bởi vì trướng của Như Phong cách xa những trướng khác nên chỉ có mỗi Úy Trì Như Phong chết cháy, những người khác đều bình an vô sự. Khi tin tức này truyền tới kinh thành, có người đoán đây là do kẻ thù của Như Phong làm, chẳng hạn như là tàn dư thổ phỉ. Mà hiện giờ, Tướng Quân phủ còn đang khóc lên khóc xuống, trong kinh thành cũng nặng trĩu tiếc thương.
Lúc ấy, Mộc Vấn Trần mới vừa bị Hoàng đế gọi về kinh thành, nghe được lời đồn lập tức chạy tới Bắc Cương, ai ngờ lại bị Hoàng đế cường ép phải ở lại kinh thành.
“Ta đã nói nàng không có chết mà, ca ca, ngươi rốt cục muốn nói với ta cái gì?” Mộc Vấn Trần hô hấp căng thẳng, nhanh chóng phục hồi tinh thần, hắn có chút không kiên nhẫn, giương mắt lên nhìn Hoàng đế rồi lập tức khép mắt.
Hoàng đế thấy thế, ngực phập phồng, khẽ quát: “Hừ, chỉ có Úy Trì Như Phong mới khiến cho ngươi chú ý, ngươi bây giờ cả ca ca cũng không cần, ca ca nói chuyện với ngươi ngươi cũng không để ý, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Chỉ cần ngươi muốn, những nữ nhân khác đều dễ dàng có được, mà ta cũng có thể đem tới cho ngươi. Bây giờ thái hậu cũng nói nàng sẽ làm chủ cho ngươi, giúp ngươi tuyển một Vương phi tốt rồi còn gì.”
“Nàng cũng không phải mẫu thân thân sinh của ta, nàng quản nhiều thứ như vậy làm gì hả?!” Mộc Vấn Trần mặt mày nhăn nhó cãi lại. Mấy năm nay, thái hậu luôn muốn mình thành thân, phiền toái vô cùng, nếu không kính trọng thái độ làm người của nàng, mà mình lại có chỗ áy náy với nàng, Mộc Vấn Trần thậm chí không muốn để ý tới nàng nữa.
“Đừng quên, đệ là Vương gia duy nhất của Tử La quốc.” Hoàng đế cười lạnh, “Lúc trước đệ không muốn lấy vợ, ta cũng không muốn đệ lấy, giúp đệ ngăn cản. Đáng tiếc hiện giờ chuyện cũng không phải do đệ quyết định là được, thái hậu nói đệ cũng lớn như vậy rồi, cũng nên có con nối dòng.”
“Như Phong sẽ sinh cho ta, hài tử của ta phải do nàng sinh ra.” Mộc Vấn Trần lập tức nói.
“Ta đã nói rồi, Úy Trì Như Phong đã chết, ĐÃ CHẾT!” Hoàng đế nhấn mạnh, tâm tính kích dộng, giọng nói cũng lớn hơn, “Đệ còn muốn chấp mê bất ngộ tới khi nào?!”
Mộc Vấn Trần vẫn cố chấp lắc đầu: “Nàng không chết, nàng sao có thể chết được? Ta một chút cảm giác cũng không có, nàng nhất định là đi đâu đó rồi, cho nên mọi người mới tưởng rằng nàng đã chết, ta tình nguyện tin tưởng nàng là bị người nào đó bắt đi.”
“Bang” một tiếng, bàn đá trước mặt lần nữa vỡ ra, như lần trước, Mộc Vấn Trần cũng không bị thương chỗ nào.
Nhìn khói bụi trước mắt, Mộc Vấn Trần nhăn mày, diện vô biểu tình ôm bạch ngọc cầm đi ra lương đình, tới ngồi cạnh hồ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mặt nước hồ thu.
Hoàng đế vẫn lăng lăng dõi theo hắn, thất bại thở dài, rất không có hình tượng gãi gãi đầu, bất đắc dĩ mở miệng: “Vấn Trần, đệ rốt cục muốn cái gì?”
“Ngươi cho ta ra ngoài, ta tự đi tìm Như Phong.” Mộc Vấn Trần nghe vậy, mắt sáng lên, trầm tĩnh nói. Đôi mắt ẩn hiện một tia sáng xanh, chờ đợi nhìn Hoàng đế. [mắt thần laze!]
Hoàng đế lặng đi một chút, nhìn mắt hắn, nói: “Vấn Trần, đệ đã hứa sẽ làm việc cho ta mười lăm năm, giờ chỉ còn ba tháng cuối cùng, ta sẽ không cho đệ đi. Ca ca biết, đệ rất giữ lời hứa.” Hắn quét mắt nhìn xung quanh, yên lòng yên dạ.
Nơi này đầy rẫy thiên la địa võng, Vấn Trần sẻ không có khả năng ra được, cho dù võ công của hắn cao đến đâu.
Mộc Vấn Trần ủ rũ cúi đầu, quân tử trọng lời hứa, đáp ứng rồi phải làm cho được, hơn nữa nếu mình làm trái lời hứa…hậu quả đó mình không muốn nhận, nghĩ tới đây, Mộc Vấn Trần thở dài, không muốn nói tiếp.
Hoàng đế nhìn bóng lưng của hắn rồi chậm rãi bước ra lương đình, nói: “Vấn Trần, đệ quên Như Phong đi, nói thật, ta gần đây nhận được tin tức, Úy Trì Như Phong đã ở cùng Hiên Viên Thiên Trạch rồi. Đệ biết đó, bọn họ đồng lứa với nhau dễ dàng phát sinh tình cảm, cho nên đệ vẫn là hết hi vọng đi. Nghe ca ca nói, ngoan ngoãn ở kinh thành, ca ca còn cần đệ hỗ trợ.”
“Giờ còn cái gì cần hỗ trợ nữa? Giờ đã là thái bình thịnh thế rồi.” Mộc Vấn Trần trào phúng.
“Ai nói không có? Mấy huynh đệ Dục Tước không phải cũng là chuyện phiền toái sao?” Hoàng đế lập tức tiếp lời.
Mộc Vấn Trần nghe xong, ánh mắt lập tức ảm đạm. Mình thật vô năng. Tại sao? Sao mình lại bị nhốt ở chỗ này? Nếu như lúc đầu mình không…Haiz…
“Ca ca, ngươi tram phương ngàn kế muốn ly gián ta với Như Phong, rốt cuộc là tại sao? Ngươi chán ghét Như Phong đến vậy sao? Nàng rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào?” Mộc Vấn Trần đột nhiên nói, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hoàng đế ngạc nhiên, cũng nhìn Mộc Vấn Trần, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ta cảm thấy nàng không hợp với đệ, đệ đáng ra phải thành thân với người tốt hơn.”
Mộc Vấn Trần nghe vậy, không hề dời đi tầm mắt, khẽ nói: “Như Phong là người thích hợp với ta nhất.” Nói xong liền ngậm miệng, sau đó vô luận hoàng đế nói thế nào, hắn cũng không mở miệng nữa.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng chỉ có thể tức giận rời đi, mà hắn vừa bước ra ngoài, Dịch Hàm đã một bước bước vào.
Dịch Hàm mặc áo cùng màu với chiếc váy dài màu biển xanh, chân đi hài thêu chỉ hồng, trên mặt điểm một tầng son phấn mỏng, trông thanh lệ nhã nhặn mà lại không mất phần quyến rũ, trên tay nàng cầm một cái hộp gỗ nhỏ.
“Trần ca ca.” Giống mấy hôm trước, Dịch Hàm ngọt ngào gọi một tiếng.
Mộc Vấn Trần ôm bạch ngọc cầm đứng lên, lãnh đạm nhìn nàng. Nếu là trước đây, Mộc Vấn Trần còn có thể trò chuyện với nàng, dù sao cũng là con gái người quen, nhưng bây giờ, từ khi biết nàng có chủ ý với mình, Mộc Vấn Trần liền đối nàng lãnh đạm, thậm chí còn không muốn gặp nàng.
Dịch Hàm cũng không để ý, chuyện này mới đầu còn làm mình khó chịu, nhưng vì tương lai của mình, khó chịu cũng không còn, học được cách không để ý.
Thấy Mộc Vấn Trần đi vào phòng, Dịch Hàm vội nó: “Trần ca ca, muội làm cho ca vịt tiềm mà ca thích nhất, còn bỏ thêm thảo dược, có thể bổ thân thể, muội nghe nói mấy ngày nay ca không dùng cơm nên cố ý làm món này.” Nói xong liền khẩn thiết chờ đợi Mộc Vấn Trần quay đầu. Vì hỏi thăm hắn thích ăn cái gì, mình mất không ít sức lực ở ngự trù phòng. Đương nhiên, may mắn còn có bà cô giúp đỡ.
Mộc Vấn Trần không để ý đến, chỉ nói: “Mộc Đồng, mau đưa người này ra ngoài cho ta, ồn ào quá.”
Vừa dứt lời, Mộc Đồng không biết từ đâu đi ra, diện vô biểu tình nói: “Dịch tiểu thư, mời trở về đi thôi, chủ tử hiện giờ không muốn gặp ai hết.” Kỳ thật biết trước là không có kết quả gì, nữ tử trước mắt mặt dày có thể sánh với Úy Trì Như Phong.
Dịch Hàm tức giận nhìn Mộc Đồng, nói: “Bệ hạ nói ta có thể tuỳ ý đến Vô Trần cư, hơn nữa Trần ca ca đã nhiều ngày không ăn gì, ngươi không lo lắng cho thân thể của hắn sao?”
Mộc Đồng nghe vậy, mắt lia sang thân hình đã gầy đi rất nhiều của chủ tử, âm thầm thở dài.
Tình cảm thật sự là thứ dày vò người đáng sợ, nhớ tới ban đầu khi chủ tử còn chưa gặp Như Phong, mặt dù vẻ mặt hờ hững, tựa như không có hứng thú với bất cứ cái gì, nhưng ít nhất cũng coi như là vui vẻ tự nhiên, một mình đánh đàn cũng có thể đàn cả ngày, sống cũng có quy luật. Nhưng sau khi gặp Như Phong, nhất là khi Như Phong đi Bắc Cương, nghe nói đã diệt được thổ phỉ, lúc ấy chủ tử ngày đêm không nghỉ gấp rút trở về từ Giang Nam, nếu không phải mình cưỡng bách một hồi, chủ tử còn không muốn ngừng lại ăn cơm. Không nghĩ tới tới kinh thành chỉ nghe được tin dữ của Như Phong, chủ tử càng không muốn ăn gì sất, giờ chỉ mới mười ngày, chủ tử còn sống sờ sờ mà người đã gầy đi trông thấy.
Nhìn Dịch Hàm, nhìn mắt nàng, nhớ lại lời nàng nói, Mộc Đồng yên lặng lui xuống. Bây giờ, chỉ hi vọng Úy Trì Như Phong thật sự không có chuyện gì mới tốt.
Dịch Hàm vừa thấy lập tức mững rỡ, cảm kích cười cười với Mộc Đồng, vội vàng đi vào phòng.
“Trần ca ca, ca ăn chút đi, nên vì thân thể mà suy nghĩ.” Dịch Hàm đau lòng nhìn Mộc Vấn Trần, cắn cắn môi.
Mộc Vấn Trần buông đàn, nhìn bức tranh mình vẽ, trong tai nghe thấy tạp âm, không nhịn được mà trở nên tức giận.
Chỉ động một ngón tay, hộp gỗ trong tay Dịch Hàm thoáng chốc đã rời khỏi tay nàng, “bịch” một tiếng đã chia năm xẻ bảy, nước canh bên trong đổ ra ngoài, vài phần theo nếp y phục của Dịch Hàm chảy xuống.
Mộc Đồng mới thấy, vội vàng ẩn thân, biết chủ tử giận rồi.
“Ngươi thật sự rất phiền, về đi, sau này đừng trở lại nữa, còn nữa, ta không thích ăn vịt tiềm, Như Phong mới thích.” Bởi vì có quan hệ với Hoàng thái hậu cho nên Mộc Vấn Trần không muốn quá tuyệt tình, dùng thái độ coi như là tốt của mình đối đãi nàng.
“Vậy ngươi thích ăn cái gì?” Dịch Hàm vội vã hỏ, cố gắng làm cho chính mình quên hắn nhắc tới tên của Như Phong, khoé miệng cùng ánh mắt đều tỏ ra ôn nhu, thân thiết.
Không sao hết, Như Phong chết rồi, chỉ cần mình cố gắng, thế nào cũng có thể cùng Trần ca ca bên nhau.
Mộc Vấn Trần không thèm nhắc lại, trực tiếp xem Dịch Hàm là không khí.
Vài ngày sau, Dịch Hàm lại tới, lần này nàng không mang theo cái gì, một thân y phục màu lam, cử chỉ ưu nhã hào phóng, thoạt như đã khôi phục được khí chất trước kia, trở thành một nữ quân y khôn khéo có năng lực, hoàn toàn không giống với nữ tử ngượng ngùng, khẩn trương ngày hôm trước.
Nàng thản nhiên nhìn Mộc Đồng, nói: “Ta chỉ muốn nói với chủ tử ngươi vài câu, sẽ không làm gì hết.”
Mộc Đồng thầm kinh ngạc với sự thay đổi của nàng, vẫn là tránh ra nhường đường.
Sauk hi đối mặt với Mộc Vấn Trần, Dịch Hàm mới mở miệng nói: “Trần ca ca, thật xin lỗi đã quấy rầy ca, haizz, không phải muội cố ý đâu, còn không phải là do bà cô với ông nội của muội, tuổi muội cũng coi như đã lớn, lúc trước muội một lòng muốn ở quân doanh, kế thừa y lý của ông nội với cha mẹ, cho nên ta nói dối rằng muội có người trong lòng rồi, mà muội lại tiếp cận ca. Trước kia không biết thân phận của ca cho nên ông cũng không ép muội, không nghĩ tới lần này về kinh lại gặp ca, ca lại là Vương gia, cho nên hai người họ liền đánh chủ ý lên chúng ta.” Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Mộc Vấn Trần.
Quả nhiên, Mộc Vấn Trần buông sách, nhìn nàng, nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Dịch Hàm vui vẻ, nói: “Trần ca ca, kỳ thật muội cũng không thích ca, mà muội cũng biết ca không thích muội, cho nên lúc đầu muội định cùng ca làm một cái giao dịch, đoạn tuyệt ý định đem ta gả đi của bà cô cùng ông nội. Trước kia muội cũng không dám nói, không nghĩ tới lần này… ách… Như Phong sẽ gặp chuyện, cho nên muội mới đánh chủ ý với ca.”
Mộc Vấn Trần nhíu mày, diện vô biểu tình nhìn nàng.
Dịch Hàm cố lấy dũng khí, nhìn mặt đất dưới chân, tiếp tục nói; “Muội biết ca cũng bị bà cô bức hôn, cho nên chỉ cần ca cùng muội giả thành thân, sau khi thành thân chúng ta ai làm chuyện nấy, không để ý tới chuyện của đối phương, như vậy muội cũng có thể lấy thân phận phụ nhân hành y, mà ca cũng có thể tự do đi lại. Thậm chí có thể đi tìm Như Phong. Ca xem, như vậy được không?” Dịch Hàm cơ hồ một hơi nói hết, nói xong liền nhìn phản ứng của Mộc Vấn Trần.
Thấy Mộc Vấn Trần đang tự hỏi, nàng vội bổ sung thêm: “Muội trước kia làm nhiều trò như vậy, mọi người khẳng định cho rằng hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, cho nên sẽ không hoài nghi chúng ta. Hơn nữa hiện giờ bà cô đã chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta cả rồi, vì vậy chi bằng chúng ta đẩy thuồng xuôi dòng, diễn một tuồng kịch cho họ xem.”
Mộc Vấn Trần chăm chăm nhìn nàng, lộ ra một cái mỉm cười, thấy Dịch Hàm ngẩn ngơ liền nhẹ nhàng nói: “Ngươi có phải cho rằng ta rất ngốc?”
“Sao…lại nói như vậy?” Dịch Hàm có chút cà lăm hỏi.
Mộc Vấn Trần khôi phục lại vẻ mặt không biểu tình như cũ, lạnh lung nói: “Ngươi tưởng ta ngốc sao, thành thân với ngươi rồi, chờ ngày bị nhện tinh quấn chặt, sau này muốn thoát thân cũng không thể. Hơn nữa, tên của ta, chỉ có thể ở cạnh tên Úy Trì Như Phong. Cho nên bây giờ, thừa dịp ta còn chưa phát hoả, ngươi cút đi.”