Lên Sai Kiệu Hoa Gả Đúng Chồng

chương 17: chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hồi môn, Trang Hàm thức dậy từ sớm.

Vân Nhi cẩn thận hầu hạ cậu đánh phấn hóa trang, tóc dài cũng búi lên ngay ngắn, lại cài lên trâm phụng cùng một vài phụ kiện cao quí thanh nhã.

"Vương Phi thật xinh đẹp." Vân Nhi cười nói, cầm lấy kính đồng đưa đến trước mặt Trang Hàm.

Khóe môi Trang Hàm cong lên một nụ cười khổ, là nam mà, lại bị cô nương gia khen xinh đẹp, thật sự cảm thấy khó chịu.

Thay lên một bộ áo váy thanh lịch, nha hoàn Vân Nhi kiềm không được lại nói, "Vương Phi thật xinh đẹp."

Trang Hàm khẽ cười, "Vân Nhi mới sáng sớm, em đã nói ra câu này hai lần rồi."

Vân Nhi do dự nói, "Vân Nhi chỉ là cảm thấy Vương Phi là một nam nhi, vậy mà đẹp đẽ còn hơn nữ tử, cho nên kiềm không được muốn khen người."

"Vân Nhi....." Trang Hàm hoảng loạn, quay đầu nhìn nàng.

"Vương Phi người không cần hoảng, thật ra em và Tiểu An Tử sớm đã đoán ra người là nam tử rồi."

Trang Hàm tiếp lời nói, "Hai người.....làm sao đoán ra được?"

"Tụi em từ nhỏ đã theo hầu Vương gia, sở thích gì của Vương gia cũng hiểu rõ tới tận gốc, kể từ khi cái người đó rời đi, tụi em là lần đầu tiên thấy Vương gia quan tâm một người như vậy a, cân nhắc một chút là có thể suy đoán ra tân Vương Phi là một người nam tử phi thường."

Trang Hàm đột nhiên có chút cảm thấy xấu hổ, cười nói, "Ta biết rồi."

"Người cũng không cần xấu hổ, Vương gia nếu đã nhìn trúng người, mệnh có ông trời định, thay vì Vương Phi suốt ngày lo lắng, không bằng cứ thuận ông trời.

Bồi bên cạnh Vương gia, sẽ không bạc đãi người."

"Nhưng ta muốn một cuộc sống bình thường, em hiểu không?" Trang Hàm đối lời nàng nói có chút bất mãn.

"Không phải chỉ là mặc nữ trang, giả nữ tử sao, ngoài mấy cái này, người cũng tính là rất may mắn rồi.

Vân Nhi làm nô tài, vốn không nên nói nhiều, nhưng Vương gia nhà ta trông thì lạnh băng băng, thật ra người rất lãng mạn.

Sự ôn nhu và chu đáo của người chỉ dành cho người Vương gia yêu thích.

Mấy ngày này Vương gia đối đãi với người thật không tệ.

Vương gia hắn vốn thích nam nhân, Vương Phi người không cần cảm thấy nằm dưới hắn oan uổng, nếu người có thể nắm bắt được tim của Vương gia, người có muốn trăng ở trên trời Vương gia cũng sẽ tìm cách để lấy xuống tặng người."

Trang Hàm nghe đến ngây ngốc.

"Vân Nhi không có nói xạo, đây là Vân Nhi tận mắt chứng kiến đó, Vương gia đối với người hắn thích đều là nâng trên đầu tim, cho nên, Vương Phi, người phải nắm bắt cơ hội, đừng để người khác cướp lấy Vương gia từ bên cạnh người."

Trang Hàm không quan tâm nha đầu này nghĩ thế nào, chỉ muốn nàng dừng luyên thuyên, "Đi bái kiến Vương gia thôi."

Vân Nhi lùi lại, phát hiện mới nãy mình lỡ lời rồi, sợ đến cả đường đi cũng không dám thở mạnh.

Trong lòng nàng ảo não oán tại sao bản thân lại không tim không phổi như vậy, cái gì nên nói, cái gì không nên nói mình không biết sao, uổng công làm nha hoàn bao nhiêu năm.

Ngô Văn Hiên ở trong thư phòng.

Từ sau hôm đại hôm ngày thứ hai, Ngô Văn Hiên chưa hề bước nửa bước vào tân phòng.

Nghe đám nô tài nói là hắn có công vụ phải bận ở thư phòng.

Trang Hàm tiến vào thư phòng hành lễ.

Ngô Văn Hiên nói, "Thay bổn vương hỏi thăm phụ thân mẫu thân em.

Thời gian không còn sớm nữa, lên đường đi.

Đi sớm về sớm."

Trang Hàm giật mình, muốn hỏi, tập tục hồi môn không phải là cùng đi sao? Nhưng lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở lại.

"Hửm?" Ngô Văn Hiên ngẩng đầu, thấy cậu còn chưa đi hỏi, " Làm sao vậy?"

Trang Hàm mấp mấp môi nói, "Không sao, vậy Vương gia bận việc của người, thần thiếp cáo lui."

"Đợi chút...!thôi, bổn vương cùng em đi." Ngô Văn Hiên bỏ chiếc bút lông trong tay xuống, hướng cậu đi đến, cùng Trang Hàm rời khỏi thư phòng.

Hai người kề vai đi ra, sau lưng đi theo một đám nha hoàn thái giám, lúc đi ngang qua tây viện, Ngô Văn Hiên dừng cước bộ một hồi, nhìn nhìn tây viện, trong ánh mắt lóe lên một tia yêu mến nhìn không rõ, tuy chỉ chớp nhoáng, nhưng vẫn là bị Trang Hàm phát hiện thấy rồi.

Cậu cũng lén nhìn nhìn tây viện, lại cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình, lẽ não là ảo giác? Cậu thu hồi ánh mắt lại, lắc lắc đầu, tiếp tục đi.

Tiếng bước đi càng ngày càng xa, Thủy Nhược Hàn ở tây viện nhìn con người vốn là của y lại kề vai sát cánh với người khác.

Hơn thế nữa, y đã nhìn rõ dung nhan của Vương Phi đi bên cạnh Ngô Văn Hiên.

Dáng vẻ tuấn tú yêu kiều, cùng một khí tức nói không ra lời, bên cạnh Ngô Văn Hiên lại xứng đôi vừa lứa như vậy.

Nam phẫn nữ trang, nhưng vẫn không thể ẩn tàng khí khái nam tử trong xương cốt.

Gió thổi vài cọng tóc rơi trên mặt, trong đôi mắt đó mang theo nhàn nhạt sự ưu thương, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy được có một chút cảm giác như bị nghẹt thở.

Nghe đám nha hoàn nói chuyện, từ một Ngô Văn Hiên không chạm vào người khác, vậy mà đêm ngày đại hôn lại muốn người đó.

Tay, không tự chủ được trong bóng tối nắm chặt lại, gắt gao, ngay cả chỗ bị thương chảy ra mau cũng không để ý.

Không cam tâm, không cam tâm.

Nhìn theo đôi tân lang tân nương càng đi càng xa, Thủy Nhược Hàn không cam tâm.

Người đó vốn phải thuộc về y.

Y nheo mắt lại, trong ánh nhìn mang theo oán hận sâu đậm.

Ngô Văn Hiên và Trang Hàm lên xe ngựa, ngồi xong, hai người cả đường không nói gì.

Trang Hàm sinh ra đã kiệm lời, hôm nay Ngô Văn Hiên này vậy mà cũng yên lặng, Trang Hàm nhìn thấy hắn là đang có tâm sự, lại không dám nhiều lời.

Mã xa một đường đi, lúc sắp tới Trang phủ, Trang Hàm nhẹ giọng nói, "Vương gia."

"Hửm?" Ngô Văn Hiên hồi thần nhìn cậu.

"Hôm nay trưởng tỉ của ta cũng hồi môn.

Đại nương cùng trưởng tỉ bọn họ, nếu thật làm loạn, nói ra cái gì khó nghe, mong Vương gia.....!đừng để ý."

Ngô Văn Hiên nhìn cậu, nhàn nhạt nói, "Trưởng tỉ của em cũng đủ ngang ngược a."

"Cũng được....." liên quan đến mẹ con nhà đó Trang Hàm không muốn nói nhiều, "Nàng là trưởng nữ, đệ đệ muội muội ở dưới còn nhỏ, trước khi tụi nó chưa sinh ra, phụ thân cho nàng hết tất cả sủng ái, không tránh khỏi sẽ có chút kiêu căng."

"Cho nàng ta có gan đó!" Ngô Văn Hiên cười cười, chế giễu, "Em thì sao? Trưởng tử lại biến thành Trang gia nhị tiểu thư, đủ buồn cười a."

Trang Hàm ngừng lại, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, nửa tiếng sau mới đáp lời, "Vâng, không chỉ buồn cười, càng đáng thương hơn."

Ngô Văn Hiên cười, thẳng thắn nói, "Thật ra em cũng làm cho người ta phải bái phục."

Trang Hàm thở ra một hơi, "Tất cả trên cuộc đời này đều có cái số của nó, không do con người kiểm soát được.

Mẫu thân ta thân phận thấp hèn, ta lại là em bé mới sinh, muốn được sống chỉ có thể như vậy, không còn cách nào."

Nghe đến đây, Ngô Văn Hiên trong tim chìm xuống, khẽ cười, "Mệnh? Bổn vương không tin vào mệnh.

Mệnh vận nằm trong lòng bàn tay ngươi." Ngừng một chút, lại đối Trang Hàm nói, "Ngươi đừng bi quan như vậy, sự là do người, có lúc thấy là đường cùng không nhất định lại là đường cùng."

Trang Hàm nhìn Ngô Văn Hiên tự tin như vậy, trên cuộc đời này, trừ mỗi mẫu thân, chỉ có mình hắn sẽ an ủi mình thế này.

Không lâu sau đã tới Trang phủ, trước cửa Trang lão gia từ sớm đã mang cả nhà lớn bé đến đứng trước cửa cung nghênh.

Ngô Văn Hiên xuống xe trước, lúc Trang Hàm xuống xe, hắn đưa tay ra đỡ Trang Hàm xuống.

"Thảo dân Trang Quang Nguyên mang theo Trang Phủ lớn nhỏ, cung nghênh Vương gia Vương Phi!" Trang lão gia đứng trên đầu, đem tất cả người quì xuống hành lễ khấu bái.

Trang Hàm nhìn phụ thân, thúc bá, huynh đệ đang quỳ ngay trước mặt, trong lòng nói không ra là cái tư vị gì.

Tất cả mọi chuyện của ngày trước quay cuồng trong đầu, trước đây những người này nhìn không ưa mình và mẫu thân, hôm nay lại quỳ lạy ngay trước mặt mình, trước đây cậu chưa từng nghĩ tới cũng sẽ có cái ngày nay.

Có lúc thấy là đường cùng không nhất định lại là đường cùng, đại khái chính là chỉ cái này đi!

"Đều đứng dậy đi." Ngô Văn Hiên nói, "Bổn vương là con rể, nếu không phải người của hoàng thất, vốn nên đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, nên đừng lo nhiều lễ nghi như vậy."

"Đa tạ Vương gia Vương phi."

Ngô Văn Hiên nắm tay Trang Hàm cùng vào Trang phủ, nha hoàn cùng thái giám đi theo ngay đằng sau, còn có phẩm vật mang theo, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Đến đại đường, làm xong các loại lễ nghi, thưởng cho đám huynh đệ, lại cùng mấy người thúc bá hàn huyên đơn giản.

Trang Hàm thỉnh an nói là muốn đi gặp mẫu thân, Ngô Văn Hiên cho phép, câu liền lui ra ngoài.

Trang Hàm hỏi nha hoàn trong phủ, biết được mẫu thân đã chuyển đến hậu viện rồi, cậu cước bộ tăng tốc hướng hậu viện đi tới.

Lúc đi ngang qua viện tử đại nương ở, cầm không được dừng lại cước bộ, bởi vì đại nương và trưởng tỉ đang đứng ngay trước cổng, Trang Hàm cảm thụ được địch ý và oán hận đến từ ánh mắt của hai người, làm lơ họ, nhìn thẳng hướng viện tử của mẫu thân đi.

Mẫu thân đã đứng ngay tại cửa chờ cậu từ sớm, thấy Trang Hàm bước đến, vội tiến lên nghênh tiếp, muốn quỳ xuống, nói, "Thiếp thân cung nghênh Vương Phi hồi môn."

Trang Hàm chạy nhanh đến ngăn bà lại, cũng cho các nha hoàn còn lại đứng lên, chau mày lại nói, "Mẫu thân, con chịu không nổi lễ của người."

"Hàm nhi....." Nói đoạn mẫu thân cậu lại rơi nước mắt.

"Mẫu thân đừng khóc, hài nhi tất cả đều tốt, so với trong tưởng tượng còn tốt hơn." Trang Hàm nắm chặt tay mẫu thân, giống như đang nói "là thật đó".

"Hai người mới vào phòng, liền nghe thấy tam nương, tứ nương còn có mấy vị dì nương thê thiếp mang theo mấy đứa muội muội tiến lên, huyên huyên náo náo, rất không có quy củ.

Lúc này Vân Nhi mở miệng nói, "Vương Phi nhân từ, các vị phu nhân tiểu thư hành bán lễ là được."

Người trong phòng nghe thấy lời này đều sững người.

Vân Nhi kiêu ngạo nói, "Hành lễ đi a."

Có người không tình nguyện, nhưng hiện tại Trang Hàm đã không phải là cái người ti tiện ai cũng nhìn không vừa mắt nữa rồi, cậu là Vương Phi của đương triều Ngô Vương.

Thế là bọn họ đều đem nữ quyến đến hành lễ.

"Nhị vị mẫu thân và di nương mời dậy, đều là người trong nhà không cần nhiều nghi thức như vậy." Trang Hàm nói xong cũng cho các muội muội đều đứng lên, thưởng ra lễ phẩm các loại.

Đợi tất cả đều lui xuống rồi, Trang Hàm cho Vân Nhi và Tiểu An Tử giữ cửa, khi trong phòng chỉ còn lại cậu cùng mẫu thân, mới mở lời, " Mẫu thân hôm nay thế nào? Đại nương có hay không tìm người tới gây sự?"

Mẫu thân cậu cười cười, "Nương rất tốt, đại nương con cũng không có tìm ta gây sự." Bà vừa nói vừa nắm lấy tay của Trang Hàm, "Ngược lại là con, gả qua Ngô Vương phủ đó có tốt không? Vương gia người.....!không có phát hiện thân phận nam tử của con chứ?"

"Mẫu thân, hài nhi rất tốt, mẫu thân đừng lo lắng, Vương gia người....." Trang Hàm lưỡng lự.

"Vương gia như thế nào?" Trang mẫu gấp gáp hỏi.

"Vương gia đã biết con là nam nhi."

"A?" Trang mẫu thất kinh, "Vậy.....vậy Vương gia cứ như vậy không trách tội con?"

"Mẫu thân đừng hỏi nữa, nói chung là, người cứ yên tâm, Vương gia đối với con rất tốt.

Không chỉ không trách phạt con, còn thưởng cho con rất nhiều thứ, cũng chưa từng làm khó con."

"Hàm Nhi." Trang mẫu cau chặt mày, "Con nói thật với mẫu thân, Vương gia đó làm sao lại không nổi cơn đại phát, cái việc nam phẫn nữ trang lên sai kiệu hoa là đại tội mất đầu a, nương nghe nói Ngô Vương đó nổi tiếng lạnh nhạt."

"Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, thật ra Ngô Văn Hiên Vương gia tính cách rất tốt, chỉ là đối với người ngoài lạnh nhạt thôi."

"Con một thân nam tử, lại phạm sai lầm lớn, hắn làm sao có thể vô duyên vô cớ mà đối tốt với con?" Trang mẫu gấp gáp, "Hàm Nhi, con có phải là có việc gì giấu nương."

"Nương....." một tiếng "nương" này làm Trang Hàm nghẹn ngào, cậu khe khẽ thở ra một hơi, sau đó quỳ xuống, "Thứ hài nhi bất hiếu, Ngô Vương đó thích đoạn tụ, cho nên....."

Nghe đến khúc "đoạn tụ", mẫu thân Trang Hàm ngay lập tức rơi nước mắt không ngừng, đấm vào lồng ngực nói, "Đều tại nương vô dụng, nếu ta không phải là một nha hoàn thân phận ti tiện, con cũng không cần phải chịu oan ức này.

Hàm Nhi a, là nương có lỗi với con." Mười mấy năm nay bắt nhi tử phải mặc nữ trang sống như một nữ nhi đã đủ làm bà đau lòng muốn chết, vốn nghĩ rằng hai mẹ con có thể an an ổn ổn sống qua ngày, đợi nhi tử lớn lên đủ mạnh mẽ còn có thể trốn thoát cái lao ngục này, nhưng lại chưa hề nghĩ được một đạo thánh chỉ có thể phá hết mộng đẹp, hiện tại còn bị.....làm sao tim bà không đau? Làm sao không hận đây?

Nhìn thấy mẫu thân khóc thành như vậy, Trang Hàm trong lòng cũng khó chịu, ngậm hết nước mắt nói, "Nương, là hài nhi bất hiếu, thật ra Ngô Vương đó thích đoạn tụ là một việc tốt, như vậy hài nhi có thể không cần phải cố ý che dấu làm một người phụ nữ, lấp lấp ló ló mà sống nữa."

Mẫu thân cậu vẫn khóc tiếp, khổ sở mà khóc, Người chưa từng trải nghiệm qua không thể nào tưởng tượng được.

Trang Hàm vốn muốn nuốt lại nước mắt vào trong, lúc này lại không kiềm chế được nữa mà khóc lớn.

Cậu nắm lấy bàn tay mẫu thân an ủi bà, "Nương, người như vầy, nói con lúc về vương phủ làm sao có thể an tâm?"

"Nương thật oán a....." Trang mẫu khóc nói.

"Nương người đừng đau lòng quá, Hàm Nhi ở Vương phủ mọi mặt đều rất tốt, người có thể an tâm.

Người không phải có nói qua chỉ cần còn sống được là còn hi vọng sao?"

Trang mẫu nhìn con trai bà hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, hận không thể kết thúc hết.

"Nương....." Trang Hàm khẽ nói, "Hài nhi bố trí như thế nào người cũng biết rồi đó, nếu như Vương gia đó vũ nhục con, con nhất định không tiếp tục nữa, bây giờ con cảm thấy.....cũng rất tốt, thật đó."

"Hàm Nhi....." Trang mẫu lau đi nước mắt, có một nhi tử như vậy, là kiêu ngạo lớn nhất của cuộc đời bà.

Bà nâng tay vỗ vỗ tay Trang Hàm, "Hàm Nhi, là nương lo nhiều rồi, con phải sống thật tốt, để đạt được điều con mong muốn, đây là tâm nguyện đời này của nương."

"Nương yên tâm, hài nhi sẽ tự nỗ lực.

Nương người cũng phải bảo trọng thân thể, đợi được ngày hài nhi thành công rồi sẽ đón người ra khỏi chốn lao tù này."

"Thuốc của sư phụ cho con, con có còn dùng không?"

"Vương gia đã biết con là nam tử, nhưng những người khác không biết.

Vì bảo đảm con vẫn đang dùng."

"Ai.....dược ba phần độc, nếu có thể, con uống ít thôi, nương thấy sắc mặt con không được tốt, xương cốt da thịt cũng mềm yếu quá."

"Nương yên tâm, con tự biết cẩn thận."

Cùng mẫu thân nói chuyện một lúc, đem đồ bổ mang đến từ Vương phủ tất cả đưa hết cho mẫu thân giữ lại, Trang Hàm mới lưu luyến không dứt mà ra khỏi hậu viện.

Theo lễ nghi mà nói, nên đi thăm bên đại nương trước tiên, nhưng Trang Hàm quyết định làm lơ mấy người đó, thật ra là không muốn gây chuyện.

Nhưng lúc đi qua cửa viện của đại nương, nghe thấy đại nương gân cổ lên nói, "Vương phi hồi môn a, còn chưa nghe qua sẽ không đến chính phòng bái kiến.

Tiện tì thì chính là tiện tì, lần đầu tiên làm người, quy củ của Ngô Vương phủ bên đó có phải là không quen thuộc a.

Đại nương nói như vậy là để ngươi suy ngẫm lại, đừng làm cho người ta bắt được nói gà nói vịt.

Còn nữa, làm một cái Vương Phi mà mất hết lễ độ vẫn là không tốt lắm đó."

Trang Hàm nhịn xuống hỏa khí, nhẫn nại nói, "Không phải cố ý không đi bái kiến, lý do có lẽ đại nương cũng tự hiểu đi, người có cần phải ép buộc người khác như vậy không."

Đại nương ngang ngược giống như còn muốn nói gì đó, chỉ nghe Vân Nhi mở miệng cướp lời trước, "Vương gia của chúng ta đã nói, Vương Phi chỉ cần phải bái kiến thân sinh mẫu thân là được, Vương Phi thân phận cao quý, mấy tạp chủng khác, cũng không cần gặp nữa, để khỏi làm Vương Phi chúng ta phải mệt.

Ngược lại là mấy người chưa được khai hóa các ngươi không hiểu lễ nghĩa, gặp mặt Vương Phi lại không quỳ xuống hành lễ."

Lúc Vân Nhi nói chuyện, nhìn cũng không thèm nhìn đại nương của Trang Hàm một cái, lời nói còn không thèm có một chút khách khí, làm Trang Hàm kinh ngạc đơ ra một hồi.

Tiểu nha đầu này nhìn thì cứ luôn hi hi ha ha, lúc muốn bảo vệ chủ tử lại hung dữ và bá đạo thế.

Trang Hàm thấy gương mặt méo mó của đại nương là muốn cười, nhưng nghĩ lại nương đang còn ở Trang Phủ, sau khi mình đi rồi, khó tránh được sẽ bị đại nương bắt nạt, nên muốn mở miệng nói mấy lời mềm mỏng, không ngờ lại đột nhiên bị tát một cái vào mặt.

Trang Hàm nhất thời không biết nên làm thế nào với vị trưởng tỉ đang tức đến bại hoại ở trước mặt, một tát này của nàng đánh cũng đau rát lắm.

Vân Nhi và Tiểu An Tử đang đứng ngay đằng sau cũng đơ ra một hồi, tiếp đó Vân Nhi hoảng lên mà la lớn, lập tức dẫn mấy người khác đến xem náo nhiệt.

"Vân Nhi." Trang Hàm chỉ thị nàng yên lặng.

"Đừng la hét nữa."

"Vương Phi!" Vân Nhi bĩu môi, Trang Hàm quay đầu nhìn nàng, Vân Nhi không tình nguyện nói, "Nô tì tuân chỉ."

Trong tâm Trang Hàm biết rõ, vị trưởng tỉ này mấy ngày qua chắc cũng phát điên rồi, vốn đã cùng nàng dầu nước không hợp, lần này càng không có cách nào lui được.

"Tiểu An Tử, ta muốn tìm một nơi yên lặng cùng tỉ tỉ nói vài câu."

"Nô tài đã biết." Khấu lễ xong, Kì An giải tán hết quan chúng.

Đợi viện tử an tĩnh lại, Trang Hàm nhàn nhạt nói, "Tỉ tỉ, có phải là hồi môn quá mệt rồi, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi một lát, vừa nãy một bạt tai đó ta cũng không tính toán với tỉ."

"Hừ!" Trang Nghiên lạnh hừ một tiếng, "Một con gà lôi bay lên cành cao lại biến thành phượng hoàng, chẳng qua là vô tình thôi, gà lôi thì chính là gà lôi, vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng.

Những thứ hôm nay ngươi hưởng thụ vốn thuộc về ta, Trang Hàm, ngươi nghe cho kĩ, những thứ này ta sớm hay muộn đều sẽ đoạt lại hết."

Trang Hàm cười, cười tỉ tỉ cậu ngây thơ.

Ngô Vương đó thích đoạn tụ, nàng dựa vào cái gì để đi đoạt lại những thứ vốn thuộc về nàng?

"Tỉ tỉ vẫn nên an phận chút mới tốt, tránh để đặt mình vào những tình huống khó coi, đến lúc đó có khóc cũng không kịp."

Trang Nghiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Ta ghét nhất là cái loại miệng lưỡi giả nhân giả nghĩa như ngươi, cùng với bà mẹ tiện tì nhà người chính là cùng một cái đức tính, làm người ta thấy là muốn ói."

Trang Hàm hít sâu một hơi, ép xuống hỏa khí, "Ta niệm tình ngươi là tỉ tỉ chung huyết mạch, không tính toán với ngươi.

Mấy ngày gần đây thời tiết nóng nực, chắc là trưởng tỉ say nắng rồi." dừng một lúc lại nói, "Người đâu, chuẩn bị cho trưởng tỉ canh hoàng liên, chữa bệnh cho nàng.

hoàng liên này có thể thanh nhiệt giải độc, lọc hỏa chảy mồ hôi, còn có thể điều trị mắt lẹo, như vậy mắt tỉ tỉ có thể càng thấy rõ sự vụ và nhân thế rồi."

Canh Hoàng Liên Tiểu An Tử rất nhanh đã bưng lên, quỳ bái trước mặt Trang Hàm nói, "Khởi bẩm Vương Phi, canh Hoàng Liên đã chuẩn bị xong."

"Các ngươi hầu hạ trưởng tỉ uống hết đi, ta có chút mệt rồi, đi trước đây." Nói xong cậu đi ra khỏi viện tử.

Sau lưng truyền tới tiếng nguyền rủa ác độc của trưởng tỉ, đôi tay đang giấu trong tay áo của Trang Hàm nắm lại thành nắm, trên mặt không rõ, một hồi mây yên gió khẽ trên đường.

Hết Chương .

Truyện Chữ Hay