Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

chương 491: 491: bảo hộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Vân thoáng ngây ngốc.

"Hả?"

Ánh mắt của Lục Cận Phong sắc lạnh như cơn gió tháng mười hai: "Cút!"

Như này là đủ rõ ràng rồi.

Tô Vân: "..."

Lúng túng đứng đó không biết làm sao.

"Ngài, ngài Lục à, tôi chỉ là tới thăm anh một chút thôi, không có ý gì khác đâu."

"Đừng để tôi nói lại lần hai." Giọng điệu của Lục Cận Phong lại lạnh thêm mấy phần.

Tô Vân bị nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi: "Ngài Lục, anh nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác tôi trở lại thăm anh."

Nói xong câu này, Tô Vân để đồ xuống rồi nhanh rời đi.

Tô Vân chạy rất nhanh, ánh mắt của Lục Cận Phong quá đáng sợ, tựa như là muốn giết người vậy.

Lúc đi tới nơi không có người nữa Tô Vân mới vuốt vuốt ngực, đúng thật là quá mức nguy hiểm rồi.

Trước đây cô ta nhìn thấy Lục Cận Phong đối xử với Tô Yên cũng rất dịu dàng, cười nói nhẹ nhàng, ánh mắt lúc nhìn Tô Yên cũng luôn ngập tràn một vẻ cưng chiều.

Nhưng Lục Cận Phong vừa nãy thật sự rất đáng sợ nha, cô ta vẫn là đi trước đã, về đợi tin tốt.

Chỉ cần cô ta cố gắng sống sót thì những ngày tháng tươi đẹp ở phía sau.

Bệnh viện gia đình ở Đế Đô.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Chu An lo lắng đi tới đi lui.

Con trai của anh ta đang cấp cứu ở bên trong.

Trình độ chữa bệnh và trang thiết bị của bệnh viện ở thành cổ có hạn, Chu An đã đưa đứa bé tới thẳng bệnh viện lớn ở Đế Đô.

Đứa bé vẫn luôn trong tình trạng nguy kịch, bởi vì lúc ở trong bụng mẹ chịu đòn quá nghiêm trọng nên ngũ tạng có bị ảnh hưởng đôi chút.

Lúc Tần Nhã Hân mang thai lại cố ý thường xuyên ở trong môi trường hoa cỏ độc hại, đây cũng là lý do khiến đứa bé bị dị dạng, khiếm khuyết.

Chu An đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi, đúng lúc này vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người quen.

Chu An ngạc nhiên không thôi: "Đại ca Tần?"

Người tới tìm Chu An chính là Tần Chấn Lâm.

Tần Chấn Lâm vốn dĩ đã không màng tới chuyện thế sự, nhưng bây giờ ông ta lại không thể không can thiệp vào.

"Chu An, đi theo tôi."

Tần Chấn Lâm nói xong cũng đi ra ngoài.

Chu An chần chừ đi theo.

Ở hành lang sân sau của bệnh viện nơi không có một bóng người.

"Đại ca Tần, sao ông lại tới đây?" Trước đó từ chỗ của Tần Nhã Hân, Chu An đã moi ra được tin tức Tần Chấn Lâm còn sống.

Tần Chấn Lâm nhìn Chu An, nói: "Khoảng thời gian này cậu liên kết với đứa con gái bất hiếu kia của tôi đã quậy không ít chuyện rồi, cậu thật sự nghĩ là tôi không biết gì cả sao?"

"Đại ca Tần, cô cả..."

"Chết rồi, thi thể bây giờ đang để ở đồn cảnh sát." Tần Chấn Lâm tức giận nói: "Cả đời Tần Chấn Lâm này của tôi, không có đứa con gái như vậy."

"Trời ơi cô cả!" Chu An đau xót, cho dù biết Tần Nhã Hân lành ít dữ nhiều, nhưng lúc chính tai nghe thấy vẫn không thể nào chịu đựng được.

Tần Chấn Lâm nói: "Chu An, cậu theo tôi nhiều năm như vậy cũng hiểu rất rõ quy định của Địa Sát.

Hôm nay tôi giữ lại một mạng cho cậu, giải tán Địa Sát, đường ai nấy đi."

Chu An sợ khiếp vía: "Đại ca Tần, nhưng Địa Sát là do một tay ông sáng lập mà!"

Tần Chấn Lâm chắp tay ra sau lưng, nhìn về phía xa, nói: "Lúc trước khi tôi sáng lập Địa Sát là muốn chứng minh cho mẹ của Yên Yên thấy lựa chọn Tần Chấn Lâm tôi là đúng đắn, đó là sính lễ mà tôi dành tặng cho mẹ của Yên Yên.

Nhưng bây giờ, nó đã trở thành thứ tư bản cho cậu với đứa con gái bất hiếu kia của tôi muốn làm gì thì làm, vậy cũng không cần tồn tại nữa."

"Đại ca Tần, cô cả cũng là con gái của ông, nhưng thi thể của cô ấy ông lại để ở đồn cảnh sát.

Ông là cha ruột của cô ấy, không phải nên báo thù cho cô ấy hay sao?"

"Báo thù ai?"

Tần Chấn Lâm vừa nghĩ tới chuyện này đã không kìm được lửa giận: "Lục Gia Hành đã chết rồi, tất cả những thứ này đều là do mấy người gieo gió gặt bão.

Con gái tôi bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa biết sống chết thế nào, tôi đây thật sự rất hối hận khi đã giao Địa Sát cho hai người."

Chu An á khẩu không trả lời được, Tần Chấn Lâm duỗi tay nói: "Đưa nhẫn ra đây."

Đó là nhẫn tượng trưng cho thân phận ông trùm của Địa Sát.

Tổng cộng có hai cái, một cái trong tay Tần Nhã Hân, một cái ông ta đã đưa cho Tô Yên rồi.

Chu An chần chừ giao nhẫn ra, Tần Chấn Lâm lấy nhẫn xong rồi nói một câu: "Cậu tự mà lo liệu lấy." rồi xoay người rời đi.

Trong đầu Chu An hiện tại chỉ hy vọng con trai của anh ta có thể sống sót, đây chính là đứa con mà Tần Nhã Hân thay anh ta sinh ra, cũng là đứa con đầu tiên duy nhất của anh ta.

Chu An đứng phòng thủ ở bên ngoài phòng cấp cứu hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy bác sĩ từ bên trong trở ra, tiếc nuối nói: "Người thân của bệnh nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, anh vào nhìn đứa bé lần cuối đi."

Đối với Chu An mà nói, lời nói của bác sĩ hoàn toàn chính là tiếng sét đánh ngang tai.

"Con trai của tôi, con trai của tôi."

Chu An vọt vào trong phòng cấp cứu, chỉ thấy ở bên trong bác sĩ đang che vải cho đứa bé.

Chu An bị đả kích rất lớn, con của anh ta chỉ mới sống được có mấy tiếng đâu chứ? Cứ như vậy mà đã mất rồi ư?

Anh ta nhìn chằm chằm đứa bé nằm trên bàn mổ, đôi chân mềm nhũn quỳ rạp trên đất.

Các bác sĩ đều lần lượt rời đi, phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình anh ta và đứa bé.

Chu An gào khóc nức nở, đau đớn đến tan nát cõi lòng.

"Con ơi!"

Đứa con mà anh ta chờ đợi mấy tháng trời, cuối cùng chờ được rồi nhưng lại không sống được bao lâu cả.

Chu An vừa quỳ vừa dịch chuyển về phía bàn mổ, ôm đứa bé mà gào khóc vô cùng bi thương.

Cuối cùng là phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.

Phía Tô Yên bên này, Xa Thành Nghị và Thượng Quan Ân đã ba ngày ba đêm làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng điều chế ra được thuốc giải virus cho Tô Yên dùng.

Ngày nào Tô Yên còn chưa tỉnh là ngày đó Lục Cận Phong vẫn luôn túc trực trong bệnh viện, người cũng càng lúc càng tiều tụy, râu ria xồm xoàm, không còn chút dáng vẻ của một tổng tài bá đạo nữa, hoàn toàn biến thành hình ảnh một ông chú tuổi trung niên.

Điều nên làm thì Xa Thành Nghị cũng đã làm xong rồi, hiện tại chỉ có thể xem thử Tô Yên có chịu được hay không.

Dù sao máu bầm trong đầu của Tô Yên vẫn chưa tan hết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì sẽ không thể nào đoán trước được.

Vì muốn né tránh An Minh nên tạm thời An Hinh ở lại khách sạn, ban ngày tới thăm Tô Yên.

Cô ấy không dám trở về nhà họ An, cũng không liên lạc với An Minh.

Cũng không biết An Minh hiện đang nằm trong bệnh viện này, bởi lúc cô ấy và Lý Văn rời đi thì An Minh cũng đã đấu tranh với tử thần suốt cả một đêm.

Khi An Hinh biết An Minh gặp tai nạn đã là chuyện của ba ngày sau.

An Hinh tới bệnh viện thăm Tô Yên, lại bất ngờ nhìn thấy An Chí Thanh.

"Cha."

An Hinh vô cùng mừng rỡ chạy tới, từ sau khi bị An Minh nhốt, cô ấy cũng đã không có gặp được với An Chí Thanh.

Trong lòng An Hinh cảm thấy rất uất ức, một người không có mẹ như cô ấy từ nhỏ đã được cha thương yêu vô bờ bến, cô ấy muốn tìm tới cha để trút nỗi uất hận và ấm ức của mình.

"Cha, cuối cùng cha cũng về rồi, tên khốn An Minh đó nhân lúc cha không có ở nhà đã nhốt con trong nhà ngược đãi con, cha phải đòi lại công bằng cho con."

An Hinh nói một hồi rồi khóc, cả đời này cô ấy chưa từng chịu đựng nỗi uất ức nào lớn như vậy.

An Chí Thanh lại không giống với trước đây là an ủi cô ấy, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn An Hinh, vẻ mặt cũng đầy tức giận: "Mấy ngày qua con đã đi đâu? Con có biết vì sự tùy hứng của con mà suýt chút nữa An Minh đã chết rồi không? Bây giờ nó vẫn còn đang hôn mê trên giường, đây chính là điều con muốn đúng không? An Hinh, cha nói cho con biết, con đừng có hòng yêu đương với thằng nhóc nhà họ Lý kia, cha không đồng ý đâu."

An Hinh có chút mơ hồ.

An Minh suýt đã chết rồi ư?

Còn cha lại không có đứng về phía cô ấy giúp đỡ?

An Hinh có chút không dám tin, tức giận lớn tiếng: "Tên khốn kiếp đó vốn dĩ là đáng chết, cũng đáng đời mà, là báo ứng của anh ta.

Cha, cha không biết anh ta đã làm gì con đâu, anh ta..."

Bốp!

Một cái tát vang lên cắt ngang lời An Hinh.

An Hinh lớn từng này nhưng lại là lần đầu tiên bị đánh, cô ấy giương đôi mắt không thể tin được nhìn qua phía An Chí Thanh, nước mắt cũng lăn xuống, trong lòng ấm ức đến không chịu được: "Cha, cha đánh con? Vì một đứa con của người khác mà cha lại đánh con? Con mới là con gái ruột của cha mà."

Sau khi đánh xong An Chí Thanh cũng cảm thấy hối hận, ông ta nhìn An Hinh mặt đầy nước mắt rồi lại nhìn tay của mình, khóe môi giật giật, cuối cùng lại không biết nói gì.

An Hinh tỏ vẻ ghét bỏ, quát: "Cha không phải cha con, con ghét cha, cha nuôi sói trong nhà.

Tên khốn An Minh kia không biết cảm ơn nhà họ An chúng ta, trong lòng anh ta hận nhà họ An bởi vì cha là hung thủ hại chết cha mẹ của anh ta."

Nói xong, An Hinh khóc lóc chạy ra đi.

An Chí Thanh nhìn bóng lưng của An Hinh, trong lòng cũng thấy vô cùng khó chịu, cả người thoáng loạng choạng hai bước.

Quản gia kịp thời đỡ lấy An Chí Thanh, nói: "Ông chủ, ông đừng để bụng mấy lời cô chủ nói, đó chỉ là mấy câu nói lúc tức giận thôi."

"Trong lòng tôi đã sớm coi Hinh Hinh là con gái ruột rồi, hai đứa trẻ này, không ngờ sẽ..." An Chí Thành hít một hơi sâu, nói: "Ông cũng nhanh đi xem thử đi, nhất định đừng để cho Hinh Hinh làm chuyện điên rồi, tính tình của đứa nhỏ này bốc đồng lắm."

Truyện Chữ Hay