Ánh mắt của Lục Cận Phong dừng trên que thử thai, trong lòng lập tức dâng lên niềm vui sướng.
"Trúng nữa? Lần này là, con gái? Con trai? Hay là đôi trai? Đôi gái?"
Phỏng theo hai ví dụ lần trước, Tô Yên cũng có thể sẽ mang thai sinh đôi, con trai hay con gái thì chưa xác định được.
"Không trúng.
"
Tô Yên nhặt que thử thai lên, nhún vai: "Đồng chí, cách mạng chưa thành công, còn cần cố gắng nữa.
"
Nói đến chuyện sinh con gái này, thực ra hai người đều giữ tâm lý cứ thuận theo tự nhiên, có thì vui vẻ, không có cũng sẽ không mất mát.
Tô Yên không chỉ không trúng chiêu, ngược lại dì cả cũng đến cùng lúc.
Lục Cận Phong cũng thoáng liếc qua khăn tay ở trong thùng rác, dịu dàng mà vuốt tóc Tô Yên: "Đi lên giường nằm nghỉ đi, anh đi nấu một ly nước đường gừng ấm cho em.
"
Mỗi lần dì cả đến Tô Yên đều sẽ đau bụng, đùi chua xót, Lục Cận Phong đều sẽ tự mình chăm sóc.
"Ông xã, anh thật tốt.
" Tô Yên ôm lấy cổ của Lục Cận Phong, đưa lên hôn một cái.
"Phụ nữ quả nhiên đều được làm từ nước.
" Lục Cận Phong cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Tô Yên suy nghĩ một chút, mới phản ứng lại.
Phụ nữ là nước, cho hơi ấm, thì đó phải là nước ấm, nếu như thiếu vắng đàn ông, sẽ biến thành một ly nước đá.
Tô Yên đi lên giường nằm nghỉ ngơi, kết thúc cuộc gọi video với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, bé Ba và bé Tư cũng bị Lục Cận Phong đưa cho bảo mẫu mang đi.
Mệt mỏi từ sáng đến tối, Tô Yên cũng muốn nghỉ ngơi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, cầm lấy điện thoại di động gọi điện cho An Hinh.
Tô Yên gọi cả mấy cuộc điện thoại cũng không có người nhận, cuối cùng nhắn tin cho An Hinh: Khi nào rảnh thì gọi điện lại.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Tô Yên chui vào trong chăn ngủ một chốc.
Giấc ngủ của Tô Yên rất nông, khi Lục Cận Phong bưng nước đường gừng vào, thì cô tỉnh dậy, không có ngồi dậy, dựa vào đầu giường, giống như con mèo lười biếng, dịu dàng như nước mà nhìn Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong đặt nước đường gừng ở trên tủ đầu giường, cầm lấy tay Tô Yên bụm lại: "Nhìn xem anh làm cái gì đây?"
"Cảm thấy anh đẹp trai.
" Tô Yên điều chỉnh tư thế một cái, cười yếu ớt: "Thật ra lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy anh đẹp trai.
"
"Lần đầu tiên?" Lục Cận Phong câu môi: "Lần đầu tiên, ngay cả dáng vẻ anh là tròn hay là dẹt em cũng không biết, làm sao biết dáng vẻ đẹp trai?"
Nam đó hai người trời xui đất khiến, quả thật ngay cả đối phương là ai, dài ngắn như thế nào cũng không nhìn rõ.
Nếu như không phải năm đó bác sĩ nói cơ thể của Tô Yên không thích hợp để làm phẫu thuật sinh non, cô cũng sẽ không để lại Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, cũng sẽ không có những ngày hạnh phúc như hôm nay.
Tô Yên chuyển chủ đề: "Xem xét kết quả hẳn là có hơi nước, có lẽ là chỗ nào đó xảy ra vấn đề, em hỏi đồng chí Tần, Tần Nhã Hân bị dị ứng với đậu phộng, Hứa Nguyên cũng bị dị ứng với đậu phộng, hơn nữa trên mặt Hứa Nguyên cũng có một vết sẹo rất nông, trước kia dùng kem nền để che khuất, mới không phát hiện ra.
"
"Em đã trao đổi với Lãnh Phùng, vụ án của Tần Nhã Hân đã kết án rồi, không có chứng cứ xác thực, trước tiên không rút dây động rừng, Tần Nhã Hân xảo quyệt, một khi kinh động, muốn bắt được đuôi của cô ta cũng khó khăn.
" Lục Cận Phong thử độ nóng của nước gừng đường, nói: "Có thể uống rồi, anh đút cho em?"
Tô Yên ngượng ngùng: "Em tự uống được.
"
Lục Cận Phong đút, rất không được tự nhiên ấy.
Tô Yên uống một hơi hết sạch, trong bụng ấm áp, quả thật thư giãn hơn rất nhiều.
"Việc Tần Nhã Hân này em xử lý đi, bây giờ anh chỉ hy vọng Xa Thành Nghị bên kia nhanh chóng nghiên cứu được thuốc, cơ thể của Lâu Doanh không thể kéo thêm được lâu nữa.
"
"Ừ, đánh rắn phải đánh dập đầu, trong lòng anh biết rõ, em ngủ một giấc đi, anh sẽ trông chừng ở bên cạnh em.
"
"Được.
"
Loại cuộc sống đơn giản mà khắp nơi đều là ấm áp này, mới là thứ Tô Yên muốn.
Lục Cận Phong cầm máy tính ở ngay bên cạnh, một bên xử lý chuyện công ty, một bên canh Tô Yên.
Gió nhẹ không hanh, năm tháng êm đềm.
Trong lòng Tô Yên giống như được nhét đầy, nằm nghiêng nhìn Lục Cận Phong, nhìn một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Sau này Tô Yên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đã đêm khuya rồi, cô mơ mơ màng màng nhấc máy điện thoại: "Alo, ai vậy?"
Trong điện thoại là tiếng khóc tê tâm liệt phế của An Hinh: "Tô Yên, mình sống không nổi nữa, cũng không còn mặt mũi để sống nữa.
".