Tô Yên xuống xe, cô ở lại nhà họ Tô, quan sát Tô Duy, Lục Cận Phong lái xe trở về.
Sau khi Lục Cận Phong rời đi, Lệ Uyển gọi Tô Yên vào phòng.
“Nói cho mẹ biết xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”
Tô Yên nhìn Lệ Uyển không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ cho rằng con sẽ hại Tiểu Duy, Lục Cận Phong sẽ hại Tiểu Duy sao?”
Lệ Uyển tâm trạng ổn định lại, không còn kích động như ban nãy nữa mà trầm tư hơn một chút.
“Con và con rể quả thực không phải là người như vậy.”
Đây là đánh giá đúng trọng tâm nhất của Lệ Uyển.
Nhưng việc Tô Duy bị gãy tay cũng đã gây cho bà ấy một đả kích lớn.
“Tiểu Yên à, Tiểu Duy chỉ mới có hai mươi tuổi thôi.
Dì Hải Vân của con trước khi qua đời đã gửi nó lại cho mẹ.
Bây giờ thằng bé đã mất một cánh tay.
Con bảo mẹ làm sao phải giải thích với dì Hải Vân của con như thế nào đây? Đang yên đang lành, Tiểu Duy đi theo con ra ngoài chơi một chuyến, Làm thế nào mà nó đã trở nên như thế này.”
“Mẹ, con cũng rất khó chấp nhận việc Tiểu Duy bị đứt mất một cánh tay và con biết mẹ cũng khó chấp nhận điều đó, nhưng nếu con nói đó là do chính Tiểu Duy gây ra, e rằng mẹ sẽ càng khó tin hơn.”
Vẻ mặt Lệ Uyển hơi thay đổi: “Làm sao có thể, đang yêu ổn, không có việc gì làm nên nó chặt đứt cánh tay của mình à.”
“Điều đó có gì là không thể.”
Tần Chấn Lâm đẩy cửa bước vào, nói: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Lệ Quốc Minh độc ác tàn nhẫn.
Tiểu Duy là con trai của ông ta, nói không chừng đã di truyền theo ông ta.”
Lệ Uyển trừng mắt nhìn Tần Chấn Lâm: “Ông đến làm loạn cái gì đấy, vừa rồi không phải ông còn đứng về phía Tiểu Duy, tin Tiểu Duy sao?”
“Ban nãy tôi chỉ muốn gây rối cho Lục Cận Phong mà thôi.
Tôi nói tôi tin tưởng Tô Duy khi nào chứ?” Tần Chấn Lâm lạnh lùng “hứ” một tiếng: “Hai đứa con gái của tôi vì Lục Cận Phong mà chết, tôi bực tức một chút không được sao?”
Kể từ sau khi Tần Nhã Hân xảy ra chuyện, Tần Chấn Lâm vẫn luôn đối xử với Lục Cận Phong rất kỳ là, nếu không có Tô Yên làm cầu nối, có lẽ Tần Chấn Lâm đã chống lại Lục Cận Phong để trả thù rồi.
Lệ Uyển có chút tức giận: “Tiểu Yên vẫn ở đây, ông nói chuyện chú ý một chút.”
“Cho dù là con gái đang ở đây, tôi cũng vẫn sẽ nói như vậy, Tô Duy đó vừa nhìn đã biết là một người tàn nhẫn, phụ nữ như bà vẫn luôn rất mềm mỏng, không hiểu được đàn ông, người đàn ông muốn làm nên việc lớn thì chặt một cánh tay của mình đã là gì chứ? Mạng của mình còn dám lấy ra cược, huống hồ chi chỉ là một cánh tay, nhớ lại năm đó khi tôi thành lập Địa Sát, tôi…”
Tần Chấn Lâm lại kể về lịch sử khổ cực nổi tiếng của ông ta.
Tô Yên không ngắt lời Tần Chấn Lâm, khi Tần Chấn Lâm nói xong, cô mới hỏi: “Đồng chí Tần, ông nghĩ sao về việc Tiểu Duy là Hắc Ưng?”
Tần Chấn Lâm buột miệng: “Cha nghĩ thế nào à? Tôi sẽ ngồi xem.”
Tô Yên: “...”
Lệ Uyển: “...”
Lệ Uyển vỗ mạnh vào lưng Tần Chấn Lâm: “Nghiêm túc, nghiêm túc một chút cho tôi.”
Tần Chấn Lâm sờ lên cái lưng bị đánh, lẩm bẩm nói: “Ra tay thật là nặng mà, tôi đã từng tuổi này rồi mà bà cũng không biết nặng nhẹ gì cả.”
Lệ Uyển liếc ông ta một cái: “Tôi thấy ông lại ngứa xương nữa rồi.”
“Lại uy hiếp tôi, lại uy hiếp tôi.” Tần Chấn Lâm nhảy dựng lên: “Tôi không nghiêm túc chỗ nào, tôi không thành thật chỗ nào? Tôi đã già rồi, bọn nó còn trẻ thì bà cứ việc giày vò tụi nó.
Tôi là một người cô độc, ngoại trừ việc ngồi xem kịch hay ra thì tôi còn có thể làm gì được nữa?”
Những lời này của Tần Chấn Lâm cũng không hề sao.
Dù sao khi kể từ khi ông ta không còn quản lý Địa Sát, chị em Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan lần lượt xảy ra chuyện, Tần Chấn Lâm đã hoàn toàn buông bỏ bản thân mình rồi.
Lệ Uyển tức giận lại giơ tay muốn đánh người nữa, Tần Chấn Lâm vội vàng núp sau lưng Tô Yên: “Con gái, bảo vệ cha đi.”
Tô Yên cảm thấy nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, không thể đổi cách ở chung với nhau theo hướng nghệ thuật hơn được à?”
Tần Chấn Lâm ló đầu ra và nói: “Mẹ của con đang trong thời kỳ mãn kinh.
Gần đây hống hách vô cùng.
Bây giờ bà ấy lại còn đang bảo vệ cái đứa vong ơn bội nghĩa đó.
Cha thấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Tần Chấn Lâm có thành kiến rất lớn với Tô Duy.
Cặp song sinh mà Lệ Uyển mang thai năm đó đã bị Lệ Quốc Minh giết chết, tất nhiên trong lòng Tần Chấn Lâm có oán hận, không ai là thánh nhân, sự oán hận này được chuyển sang cho Tô Duy cũng là điều hợp lý.
“Tần Chấn Lâm!” Lệ Uyển cũng tức giận đến mức đau cả đầu.
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi, con sẽ nói chuyện với đồng chí Tần.”
Lệ Uyển không muốn nhìn thấy Tần Chấn Lâm thêm một giây nào nữa, vì vậy bà ta đóng sầm cửa lại và đi ra ngoài.
Tần Chấn Lâm ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình và liếc nhìn cánh cửa, sau đó mới ngồi trở lại ghế sô pha.
“Cha, nói cho con biết đi, con nên làm thế nào thì cha mới thoải mái được.”
Tô Yên vừa mở miệng đã gọi “cha”, khiến cho Tần Chấn Lâm sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Tô Yên gọi ông ta như vậy, Tần Chấn Lâm nhìn Tô Yên với vẻ mặt không thể tin nổi, cong tay chỉ vào chính mình: “Con đang...!gọi cha à?”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, không gọi cha thì gọi ai.”
“Con đã gọi cha là cha rồi, con đã gọi cha là cha rồi.” Nước mắt kích động của Tần Chấn Lâm trào ra khỏi đôi mắt, chóp mũi cay cay, hai tay có chút mất tự nhiên xoa đùi: “Tiểu Yên, con gọi là lần nữa cha nghe.”
Tô Yên lại gọi: “Cha.”
“Ơi!” Tần Chấn Lâm đã nhanh chóng phản ứng lạ: “Cha ở đây, đang nghe này, cha đã mong chờ ngày hôm nay, đã mong chờ rất lâu rồi, cuối cùng nó cũng đã đến.”
Trên đôi mắt già nua của Tần Chấn Lâm Thiên đã rơm rớm nước mắt, vì sợ mất mặt, ông ta quay sang bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.
Tô Yên nhìn thấy phản ứng của Tần Chấn Lâm mạnh mẽ như vậy nên trong lòng cảm thấy chua xót.
Tần Chấn Lâm đã ổn định cảm xúc lại rồi nói: “Tiểu Yên, con nghe cha nói một câu, Tô Duy này không phải là người dễ đối phó.
Cha nhìn người rất chính xác.
Nếu cậu ta nói cậu ta là Hắc Ưng, cha sẽ tin, con người của Lệ Quốc Minh nham hiểm vô cùng, sau khi bị bắt đưa vào tù cho đến bị xử bắn, ông ta cũng không hề giãy dụa, điều này rất không bình thường, thỏ khôn sẽ tính nhiều đường, con đường của Lệ Quốc Minh, nói không chừng chính là Tô Duy.”
Lúc nãy khi Lục Cận Phong ở đó, Tần Chấn Lâm đã lớn tiếng phản bác Tô Duy là Hắc Ưng.
Lục Cận Phong vừa đi, Tần Chấn Lâm cũng không còn thành kiến nữa mà phân tính vô cùng lý trí.
Tô Yên cân nhắc rồi nói: “Trước đây con đã từng tới Vương Bài rồi, đại ca của Vương Bài, Hắc Ưng, cánh tay trái cũng cậu ta cũng có vấn đề.
Lúc đó con đã kết luận Hắc Ưng chính là Tiểu Duy rồi, nhưng bây giờ Tiểu Duy quay trở lại.
Con nhất thời không thể hiểu được thằng bé có ý định gì nữa.”
“Có ý định gì à? Nó đến là vì Lục Cận Phong.” Tần Chấn Lâm chế nhạo: “Ám Dạ phát triển nhanh chóng, cũng không có ai bằng lòng sống dưới quyền của người khác, chưa kể, Lệ Quốc Minh là do Lục Cận Phong đưa vào trong tù.”
Tô Yên cẩn thận nhìn chằm chằm Tần Chấn Lâm: “Xem ra cha không hề hồ đồ.”
“Ai hồ đồ chứ, cha không hề hồ đồ.
Bọn trẻ các con vẫn còn quá non nớt.
Cái âm mưu này giống như là đang chơi trò chơi con nít vậy.
Đàn ông thật sự không thèm làm những cái trò như vậy đâu.”
“Con cảm thấy cũng rất có lý.
Vậy chuyện của Tiểu Duy giao cho cha, cha chịu trách nhiệm ép nó lộ ra bộ mặt thật của mình.” Tô Yên vỗ vai Tần Chấn Lâm nói: “Chứng minh cho mẹ con thấy, hai người ai đúng ai sai.”
Tần Chấn Lâm liếc Tô Yên một cái: “Tại sao cha lại có cảm giác mình bị con gái gài rồi vậy.”
Tô Yên cười: “Nhất định là cha bị ảo giác rồi.”
Tần Chấn Lâm mỉm cười, cho dù biết con gái đang gài mình vào tròng, ông ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Tiểu Yên, con có bao giờ hoài nghi rằng Lục Cận Phong muốn hại Tô Duy không?”
“Cha, anh ấy là con rể của cha, cũng là một nửa con trai.
Cha biết tính khí của Lục Cận Phong hơn con mà.
Trước đây hai người cũng đã tiếp xúc với nhau rồi.
Anh ấy có thể kìm nén tính khí của mình, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của mọi người hết lần này đến lần khác tất cả đều là mọi người là người thân của con.”
Tô Yên hít sâu một hơi nói: “Cha đừng quên, cha của Lục Cận Phong đã chết như thế nào? Nói đến cùng thì vụ tai nạn xe đó cũng liên quan đến cha, nhưng anh ấy một chữ cũng không hề nhắc tới, cho dù cha là cha con, cha cũng không có tư cách sỉ nhục anh ấy, Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan chết như thế nào, mẹ chồng con tại sao mà chết, cha tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, ben nãy cha nói mình không hề hồ đồ, vậy thì đừng hồ đồ, chồng của của, chỉ có một mình con mới có thể bắt nạt mà thôi.”
Lời nói của Tô Yên rất nặng nề, Tần Chấn Lâm như bị giáng một đòn cảnh tỉnh..