Tô Yên buột miệng, Vạn Nhất lập tức nhìn về phía cô: “Chị dâu, chị quen à? Là ai đã đưa Lâu Doanh đi?”
Tô Yên lắc đầu trấn định lại tinh thần: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng hình vẽ đó hình như tôi đã nhìn thấy nó ở nơi nào rồi.”
Tô Yên không nói thật, cũng không dám nói thật.
Hình vẽ trên cánh tay của kẻ đã bắt cóc Lâu Doanh cô đã nhìn thấy trên cánh tay của Tô Duy.
Cô nhớ rõ khi đó Tô Duy nói rằng cậu ta bị người của bang Bọ Cạp bắt đi, cánh tay của cậu ta còn lưu lại vết thương, trông như một con rết, vặn vẹo, hung ác và khủng bố.
Và kẻ bắt cóc Lâu Doanh cũng có hình xăm con rết trên cánh tay như vậy.
Đây nhất định không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Bất kể là ai, bây giờ em cũng sẽ tìm đượcLâu Doanh trở về.”
Vạn Nhất vô cùng lo lắng, vội vàng đi xuống lầu, Tô Yên đi theo: “Vạn Nhất, cậu...”
Còn chưa nói xong, cả hai người đã đồng thời chú ý đến một cậu nhóc trẻ tuổi lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong phòng khách.
Cậu nhóc mặc vest và đi giày da, quay lưng lại với Tô Yên và Vạn Nhất, đang thu dọn hành lý.
Cả hai người bọn họ lúc này trong đầu đều đồng thời nảy ra sự nghi ngờ.
Người này là ai?
Làm thế có thể vào đây được?
Là một chú chó nhỏ của Lâu Doanh sao?
Là kẻ trộm?
Hay là đồng bọn của kẻ đã bắt cóc Lâu Doanh?
Không cần biết phải trái đúng sai, Vạn Nhất chộp lấy cây gậy bên cạnh và đập về phía lưng của người đó.
Cậu nhóc cơ thể nhanh nhẹn, phản ứng cực nhanh, chống hai tay xuống bàn rồi lật người lên, né tránh được.
Cậu nhóc đó đứng vững lại, giây phút cậu ta ngẩng đầu lên, Tô Yên sững sờ: “Phi, Phi Minh?”
Vạn Nhất cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu nhóc” trong bộ vest trắng và quần tây là Bạch Phi Minh.
Bạch Phi Minh đã cắt tóc thành một bộ tóc ngắn, mặc đồ của đàn ông, trông vô cùng đẹp trai khí chất, nếu ai mà không biết trước Bạch Phi Minh là nữ, nhất định sẽ cho rằng cô ta là con trai.
Hơn nữa còn là kiểu người bước ra từ trong tranh, quý phái, thanh cao, là người đàn ông có thể bẻ cong cả đàn ông.
Xét về nhan sắc và phong cách lạnh lùng của Bạch Phi Minh, cô ta trực tiếp giết chết hết những người được gọi là nam thần trong làng giải trí.
Bạch Phi Minh cho tay vào trong quần, nhướng mắt liếc Tô Yên và Vạn Nhất: “Tôi vừa làm xong việc về nên có đổi kiểu tóc, sao hai người lại ở đây?”
Hành động nhướng mắt đó thật quá khủng khiếp.
Tô Yên nói: “Phi Minh, cô đẹp trai quá.
Nếu như tôi còn chưa kết hôn, tôi nhất định sẽ đuổi theo cô.”
Vạn Nhất cũng cảm thấy rằng áp lực khủng khiếp, bình thường Lâu Doanh và Bạch Phi Minh như hình với bóng không thể tách rời, điều này khiến người ta nghiêm túc nghi ngờ rằng hai người có quan hệ tình cảm.
Bây giờ Bạch Phi Minh lại ăn mặc như một người đàn ông, tiết tấu như muốn giết chết cả nam lẫn nữ.
Vạn Nhất than thở: “Chị dâu, chị còn có chút khí chất và kiềm chế không? Nếu đại ca nghe thấy những lời này, hũ dấm nhất định sẽ lại bị đổ úp ra.”
“Mọi người đều có tình yêu cái đẹp.” Tô Yên quay lại chủ để chính: “Nhân tiện, Phi Minh, Lâu Doanh đã xảy ra chuyện rồi.”
Bạch Phi Minh vẻ mặt lập tức căng thẳng: “Đã xảy ra vẻ mặt chuyện gì?”
Tô Yên đã đại khái giải thích mọi chuyện một lượt, Bạch Phi Minh càng ngày càng căng thẳng, càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Vạn Nhất nói: “Bây giờ tôi sẽ huy động mọi người đi tìm Lâu Doanh.”
Trong chuyện này của Lâu Doanh, Vạn Nhất không thể chờ đợi một phút nào nữa, anh ta lái xe đi.
Bạch Phi Minh cũng sử dụng các mối liên hệ của mình để tìm Lâu Doanh.
Tô Yên cũng lập tức gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, biết Lục Cận Phong đang ở công ty, cô trực tiếp lái xe tới đó.
Một số chuyện nói trực tiếp với nhau sẽ tốt hơn.
Vạn Nhất huy động người của Ám Dạ, Lục Cận Phong tự nhiên cũng đã nhận được tin tức liền hủy cuộc họp buổi chiều, nhìn thấy Tô Yên đi tới, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có người đã bắt cóc Lâu Doanh rồi, em nghi ngờ đó là người của Tiểu Duy.”
Trên đường đến đây, Tô Yên cố gắng liên lạc với Tô Duy, nhưng không liên lạc được.
Bây giờ cô cũng chưa dám khẳng định nên ban nãy cô mới không nói cho Vạn Nhất biết.
Lâu Doanh và Tô Duy là chị em ruột, Tô Yên không thể nghĩ ra mục đích của Tô Duy khi bắt Lâu Doanh đi.
“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo người đi nghe ngóng ngay lập tức.”
“Lục Cận Phong, em vẫn muốn đích thân đi tới Vương Bài một chuyến như vậy sữ trực tiếp hơn.”
“Không được.” Lục Cận Phong trực tiếp bác bỏ: “Quá nguy hiểm.”
“Em là người nhìn thấy Tiểu Duy trưởng thành.
Thằng bé sẽ không làm gì em đâu, lần trước nó cũng không hề làm gì em.”
“Lần này thì khác...”
Chưa kịp dứt lời, Tô Yên đã nhận được điện thoại của Lệ Uyển: “Tiểu Yên, buổi tối về nhà họ Tô ăn cơm đi.
Tiểu Duy đã về rồi.
Mọi người cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì? Tiểu Duy đã về rồi à?” Tô Yên không thể tin được, lúc này Tô Duy về nhà họ Tô để làm gì?
Lệ Uyển cười và nói: “Ừm, Tiểu Duy gọi điện thoại đến và nói rằng lát nữa thằng bé sẽ về.”
Tô Yên và Lục Cận Phong đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.
“Được rồi mẹ, bây giờ con sẽ qua ngay.”
Sau khi cúp máy, Tô Yên nói: “Em sẽ đến nhà họ Tô ngay lập tức để xem đây rốt cuộc là chuyện gì.”
“Anh sẽ đi với em.”
“Ừm.”
Lục Cận Phong lái xe, hai người cùng nhau trở về nhà họ Tô.
Họ vẫn đi chậm hơn Tô Duy một bước, khi cả hai đến nhà họ Tô thì Tô Duy đã về rồi.
Bầu không khí đại sảnh nhà họ Tô trang nghiêm chưa từng thấy, như bị một đám mây đen đè ép, khiến người ta khó thở.
Lệ Uyển, Tô Đình Nghiêm, Tần Chấn Lâm và Thương Quan Ân, tất cả mọi người đều ở đó, Tô Duy đang ngồi bên cạnh Lệ Uyển, cánh tay trái của cậu ta trống rỗng.
Ngay khi hai người vừa bước vào đại sảnh, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Tô Yên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Duy, em đã về rồi à!”
Đối mặt với Tô Duy bị mất đi cánh tay trái, Tô Yên nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cho dù cô đã biết Tô Duy bị mất cánh tay trái từ lâu rồi, khi Tô Duy tháo mặt nạ xuống, xuất hiện trước mặt cô với một cánh tay bị mất, nó vẫn khiến tâm trạng cô rất phức tạp.
“Tiểu Yên, Lục Cận Phong.” Lệ Uyển đột nhiên vỗ bàn giận dữ hỏi: “Hai đứa giải thích rõ ràng xem vì sao Tiểu Duy bị mất cánh tay trái, bị mất ở đâu, tại sao lại bị mất? Hai đứa nói thằng bé đi du lịch với bạn rồi, nhưng Tiểu Duy nói rằng hoàn toàn không hề có chuyện đó.”
Trái tim Tô Yên lệch một nhịp, cô đã biết ngay có điều gì đó không lành.
Hai chị em Lệ Uyển và Trương Hải Vân rất yêu thương nhau, cuối đời Trương Hải Vân đã giao Tô Duy cho Lệ Uyển, bây giờ Tô Duy bị gãy một cánh tay, bà ấy nhất định sẽ hỏi chuyện.
Tô Yên lên tiếng nói: “Mẹ, cánh tay của Tiểu Duy là...”
“Nó bị mất trên đảo.” Lục Cận Phong cắt ngang lời nói của Tô Yên, Lệ Uyển từ lúc bắt đầu đã nhìn anh, đang chờ anh phát biểu: “Bẫy trên đảo được kích hoạt, xảy ra vụ nổ, cánh tay của Tô Duy đã bị mất như vậy đấy.”
“Nhưng lúc trước hai đứa đã nói với mẹ như thế nào?” Lệ Uyển tức giận: “Tô Yên, Tiểu Duy là em trai của con, con cũng giấu giếm chuyện này theo, suýt chút nữa đã khiến Tiểu Duy mất mạng.
Con có thể hận Lệ Quốc Minh, nhưng không thể trút giận lên đầu Tiểu Duy.
Con lừa Tiểu Duy đi ra ngoài, rồi hủy đi cánh tay của thằng bé, nó mới có hai mươi tuổi, hai đứa đã hủy hoại cả cuộc đời của nó rồi.”
Tô Yên giải thích: “Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu, mọi chuyện là...”
“Chị, chị bị Lục Cận Phong lừa gạt rồi, anh ta chỉ muốn nhổ cỏ tận gốc, lúc đó em bị một đám người bắt đi, người của Lục Cận Phong rõ ràng đã giải quyết hết bọn chúng rồi, nhưng bọn họ cũng không đưa em về mà bỏ mặc em ở lại trên biển, chính em đã tận mắt thấy tai nghe một người trong nhóm đó nói cái bẫy cuối cùng trên đảo đã được kích hoạt, Lục Cận Phong làm như vậy mục đích chính là muốn giết chết em và có thể phủi bỏ sạch trách nhiệm mà thôi.
Lúc bị nổ, em đã gắng sức nhảy xuống biển mới giữ được cái mạng này, quay về và vạch trần bộ mặt thật của Lục Cận Phong.”
Tô Duy tức giận hung hăn chỉ vào Lục Cận Phong: “Chị, đừng bị anh ta lừa gạt, cánh tay của em là do anh ta hại đấy.”.