- Nhan đại nhân...y phục ngài cho người may cho tôi tôi đã mặc rồi này ngài xem có đẹp không?
Mạn Đà Là từ ngoài bước vào phòng với bộ y phục mới trắng toát kiêu sa và mềm mại, bộ y phục mới này làm cho nhan sắc của nàng tăng lên bội phần.
Nhan Dạ Nguyệt phút chốc như hồn bay phách lạc khi thấy Mạn Đà La, đối với Dạ Nguyệt từ xưa đến này chỉ toàn làm việc với cô hồn dạ quỷ đã có bao giờ rời chốn Âm Giới này đâu nên để thấy được mỹ nhân như Mạn Đà Là là diều không bao giờ có, lúc này đây trong lòng của Dạ Nguyệt đã sinh sôi nảy nở loại tình cảm đặc biệt với Mạn Đà La.
Còn Nhất Phàm thì thời khắt này không gian như dừng lại, Nhất Phàm tuy đã thấy nhưng lòng còn chưa dám tin đây là sự thật, người nương tử mà hắn ngày đêm tìm kiếm đang ở ngay trước mắt hắn sao?
có thật sự là nàng không hay do hắn qua nhớ thương rồi sinh lòng mộng mị.
Mạn Đà La còn chưa kịp biết đến sự có mặt của Nhất Phàm thì đã bị hắn kéo lại ôm thật chặt.
- Lạc Lạc ! Là nàng đây sao, sao nàng lại bỏ rơi ta, ta biết ta có lỗi ta xin lỗi bây giờ nàng muốn gì ta cũng chiều theo ý nàng hết.! hắn ôm tôi trong tay thắm thiết nói.
Tôi bây giờ lòng đau như cắt khi biết người đang ôm tôi là Nhất Phàm, hơi ấm thân quen, giọng nói này, đôi tay này , rõ là tôi đang cố quên đi sao nay lại tự tìm đến.
Ngay lúc này tôi còn chưa biết phải sử trí ra làm sao vì tâm trí tôi đang rất là rối bời yêu hận lẫn lộn, thì bổng bàn tay đầy uy lực kéo tay tôi ra, đó là Dạ Nguyệt.
Mặt Dạ Nguyệt bây giờ khó coi như là mới bị người ta cho ăn ớt , Dạ Nguyệt nhìn Nhất Phàm như là kẻ thù lâu năm gặp lại .
- Đại nhân ! xin ngài tự trọng cho, ngài nên nhớ là ngài đang ở trong phủ của tôi và còn đây là " Hoa" tôi trồng tay tôi tưới "hoa" nở đẹp như vậy ngài lấy tư cách gì má bẽ lá ngửi hoa? Dạ Nguyệt trầm giọng nói.
- Ngươi đừng có mà dùng những lời lẽ đó với ta, ta e người cần tự trọng phải là ngươi, người mà ngươi đang nắm tay đó chính là nương tử của ta, nàng có chút hiểu lầm với ta nên còn giận chưa muốn về nhà, vậy mà bây giờ ngươi lại thừa cơ tự nhận là " Hoa" ngươi trồng rồi tay ngươi tưới , ngươi có tin là ngươi mất đi cái tay trồng hoa đó vĩnh viễn hay không? Nhất Phàm vừa nói vứa đến giật lại Mạn Đà Là từ tay Dạ Nguyệt.
- Xin lỗi ngài chứ tôi đây không có mộng tưởng như ngài, vì quá nhớ thương nương tử mà qua phủ người khác rồi nhận bừa, thôi thì tôi cũng thông cảm cho tâm tư của ngài vậy, nhưng còn chuyện ngài muốn ôm hay muốn làm gì đó cho lòng ngài vơi bớt buồn khổ thì qua đây, tôi cho ngài ôm tôi này, chứ đừng chạm đến " Hoa" nhà tôi. nói cho ngài biết tuy công việc của tôi nhàm chán và khô khan vậy thôi chứ Dạ nguyệt đây rất biết làm cho người khác hạnh phúc, ngài có muốn thử không. !?
Nói xong Dạ Nguyệt kéo Mạn Đà La ra rồi thế chỗ Mạn Đà La ôm lấy Nhất Phàm.
Quá ghê tơm Nhất Phàm liền đẩy Dạ Nguyệt ra rồi quay sang nói với tôi
- Lạc Lạc à! ta biết lỗi lắm rồi, nàng theo ta đi về nhà đi có được không, ta hứa nếu như nàng về thì tất cả những việc trong phủ kể cả ta điều giao cho nàng quản hểt , nàng nói gì ta cũng tin ,nàng muốn gì ta cũng chiều , nàng về với ta đi có được không ta nhớ nàng lắm. Hắn nắm tay Mạn Đà La nói những lời khẩn thiết
Lúc này tôi lấy hết sức lực đẩy hắn ra, tôi nhớ lại những việc hắn đã từng làm với tôi, lòng oán hận trỗi lên, hắn đã từng tuyệt tình như vậy thì bây giờ hắn đâu có tư cách để nhận được sự tha thứ.
- Tôi xin lỗi ngài, thật sự tôi không hiểu ngài đang nói gì, tôi là Mạn Đà La chứ không phải cái người mà ngài đang tìm đâu.
Lời nói của tôi nhứ sét đánh ngang tai, Nhất Phàm ngỡ mình đang ở chốn thiên thai rồi đột nhiên bị giáng xuống tầng địa ngục, cảm giác hụt hẫn đau đớn vô cùng.
- không có đâu, nàng là Lạc Lạc mà, ta biết là tại nàng giận quá nên nói vậy thôi có phải không, nàng nói đi , là tại nàng giận ta nên mới không thừa nhận ta . nàng nói, đi nàng nói đi mà. Hắn như kẻ mất kiểm soát nói lên bằng giọng bất lực
- chính xác là như vậy, tôi là Mạn Đà La thưa ngài.
tôi khẳng định
- Tôi đã nói rồi, ở đây làm sao mà có nương tử của ngài được, Thôi thì cũng thấy thương cho ngài, hôm nay ngài ở lại với tôi đi , tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món rồi cùng ngài uống rượu nha, nhưng uống xong nhớ về liền không được để ý đến "Hoa" nhà tôi.
Nói rồi Dạ Nguyệt nắm tay tôi kéo đi để lại mình Nhất Phàm lạc lõng.
Xuống bếp Dạ Nguyệt vừa làm vừa nói chuyện với tôi.
- lúc nãy chắc cô sợ lắm nhỉ. ngài ấy lại nở nụ cười ấm áp đó.
- à... dạ không có đâu, tôi chỉ bị giật mình chút thôi
- vậy thì tốt rồi, cái tên Nhất Phàm đó tôi biết tính tình của hắn mà , tuy hắn hơi nóng vội vậy thôi chứ không phải là người xấu đâu cô đừng để bụng hắn nhé.
- Dạ vâng. tôi cười rồi nói thêm
Đại nhân à, sao đại nhân thích tự mình xuống bếp như vậy, không phải công việc của ngài rất bận hay sao ,ngài chỉ cần ra lệnh là đã có người làm cho ngài mà.
tôi hỏi
- Như cô thấy đấy, công việc của suốt ngày cứ ghi ghi chép chép tôi đã làm như vậy suốt mấy ngàn năm rồi nên có chút nhàm chán, tôi lấy việc nấu ăn ra để giải khoay và cũng để cho tôi biết thêm được nhiều mỹ vị của thế gian, à còn điều quan trọng nữa đó là...sau này tôi sẽ xuống bếp hằng ngày làm thật nhiều món ngon vật lạ để chăm sóc người con gái mà tôi yêu.
Dạ Nguyệt vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài của ngài ấy vuốt nhẹ tóc mai của tôi.
__________________________
Sau khi nấu xong chúng tôi gọi nô tỳ dọn lên bàn tiếp khách.
lúc về phòng sách tôi nghĩ là Nhất Phàm bị bỏ lại như vậy sẽ tức giận mà ra về ...nhưng không!
Hắn vẫn ngồi ở đó.
Như vậy tôi đành phải tiếp tục diễn kịch cho hắn xem thôi .
Trong lúc đang dùng bữa hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, hắn như đang đợi chờ tôi có sơ hở để chứng minh tôi là Lạc Lạc, vậy cho nên tôi đã cố ý đổi cách ăn uống, những món lúc trược tôi thích ăn thì bây giờ tôi tuyệt nhiên không đụng tới.
- lúc nãy có lẽ thực sự là ta đã quá nóng vội rồi, mong Mạn Đà La cô nương bỏ qua còn Dạ Nguyệt đại nhân đừng để bụng.
Hắn bổng nhiên nói
- Ta biết tính ngài mà, thôi ta không để chuyện đó trong lòng đâu nó nặng bụng lắm . Dạ Nguyệt cười tươi nói.
lúc này Nhất Phàm nói thêm
- Hôm qua vì muốn tìm nương tư ta đã lên dương thế tìm đến nhà của nàng, nhưng thật đáng thương ...mẹ của nàng...
Hắn đang nói gì vậy, hắn đã lên dương thế hắn đã gặp mẹ , nhưng sao hắn không nói nữa rốt cuộc mẹ đã có chuyện gì rồi....