Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào người Trương Tuyết Y thông qua khung cửa sổ, khiến mắt cô nheo lại.
Cô trở mình, vùi đầu vào chiếc chăn ấm áp, nhưng nhận ra trời đã sáng nên vẫn phải thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
"Buồn ngủ quá đi mất."
Dương Nhất Thiên nằm bên cạnh thấy Trương Tuyết Y chuẩn bị đứng dậy liền kéo cô nằm lại xuống giường.
"Ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay là cuối tuần mà..."
"Nhưng mà em phải tới nhà mẹ để quyết định nốt một vài thủ tục trong đám cưới nữa."
"Bây giờ em đi luôn sao?"
"Ừm, chiều em mới về."
"Để anh chở em tới đó."
"Vậy cũng được."
Trương Tuyết Y mỉm cười, bước xuống giường rồi đi thay đồ, nửa tiếng sau hai người lại lái xe tới Trương Gia, trước khi vào nhà cô còn không quên dặn dò Dương Nhất Thiên.
"Anh nhớ ăn sáng đầy đủ nhé, đừng bỏ bữa."
"Ừm, khi nào về thì gọi anh nhé."
"Em biết rồi, đi đường cẩn thận."
Trương Tuyết Y vui vẻ đi vào trong, Cherry và Dưa Hấu lập tức chạy ra đón.
"Mama."
Cô ôm hai con lên, xoa đầu chúng rồi nói.
"Hai đứa vào chơi với cậu đi nhé, mẹ vào gặp bà ngoại một chút."
"Dạ."
Hai nhóc lập tức chạy đi, dáng đi lạch bạch y như chim cánh cụt.
Trương Tuyết Y đi lên phòng của mẹ mình, tiếp tục bàn bạc chuyện cưới hỏi.
Hôn lễ của cô và Dương Nhất Thiên sẽ được tổ chức ở một nhà hàng hạng sang ở giữa trung tâm thành phố, chỗ đó rất rộng và xa hoa.
Đồ cưới của hai người cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, khách mời chỉ hơn năm trăm người, trong đó có một vài phóng viên của các tờ báo nổi tiếng.
Việc Trương Tuyết Y cần làm bây giờ chính là chuẩn bị cho tuần trăng mật và đêm tân hôn của mình.
Sau đó sắp xếp lại các danh sách khách mời, chăm chút nhan sắc và tinh thần cho thật tốt.
Những ngày này cô thực sự không dám ăn nhiều, giảm lượng tinh bột trong thức ăn của mình xuống mức thấp nhất, chỉ ăn nhiều rau và hoa quả, vì nếu tăng cân thì sẽ rất khó khăn trong việc mặc váy cưới.
"Y Y à, con định sẽ đi tuần trăng mật ở đâu?"
Tô Vân xem các địa điểm du lịch trên máy tính, quay sang hỏi con gái mình.
"Có định ra nước ngoài không?"
Trương Tuyết Y lắc đầu.
"Không mẹ ạ, chắc đi trong nước thôi chứ dạo này con bận lắm."
"Có bận đến đâu cũng nên tận hưởng đi con, đời người phụ nữ chỉ có một lần thôi đấy."
"Vâng, con biết rồi."
Cô mỉm cười gật đầu, ngồi trong phòng mãi đến gần trưa mới xong hết việc.
Lúc xuống phòng khách chỉ thấy mỗi mình Trương Tinh Húc ngồi ở phòng khách xem tivi.
"Cherry với Dưa Hấu đâu rồi?"
"Hai đứa nó ra ngoài mua một ít bánh rồi, chắc khoảng mười lăm phút nữa sẽ về đấy."
"Dắt theo Bạc Hà đi nữa à?"
"Vâng."
Dưa Hấu vừa cầm hộp khoai tây chiên mua được ở cửa hàng tiện lợi gần đó, vừa nhai chóp chép, ăn lấy ăn để.
"Chị ăn không?"
Cậu nhóc đưa sang cho chị mình, cười khì khì.
"Không ăn, tí về chị sẽ đặt pizza sau."
"Mà này, mấy bữa nay chị còn thấy cái cô hôm trước đứng trước trường chúng ta không?"
"Không thấy."
Cherry lắc đầu, đang vui vẻ dắt Bạc Hà tiến về phía trước thì bước chân bỗng khựng lại.
Dưa Hấu không kịp phanh lại, trực tiếp đụng vào lưng cô bé, rớt mất miếng khoai tây đang cầm trên tay.
"Sao chị dừng lại vậy?"
Thấy Cherry không trả lời, cậu nhóc tò mò nhìn lên phía trước thì thấy có một người đang đi về phía này.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Người đang bước về phía này chính là Lê Nhật Hạ.
Cô ta vẫn luôn trung thành với bộ đồ đen của mình, đội mũ rộng vành và đeo kính râm.
Cherry cảnh giác, lập tức kéo Dưa Hấu đứng sau lưng mình.
Bạc Hà bây giờ đã rất to lớn, chú ta đứng trước mặt hai nhóc, sủa liên tục, nhe hàm răng dữ tợn của mình ra, gầm gừ.
"Gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Lê Nhật Hạ có vẻ không để ý lắm, đứng cách họ một khoảng an toàn rồi nở một nụ cười thân thiện.
"Xin chào hai đứa, có thể cho cô hỏi đường đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất được không?"
Dưa Hấu nép sau lưng chị mình, thì thầm.
"Chúng ta có nên chỉ không?"
Cô bé lắc đầu, sau đó trả lời cô ta.
"Tụi cháu không biết, cô đi hỏi người khác đi."
Cherry mím môi, nắm chặt tay em mình và dắt Bạc Hà tiến về phía trước, nhưng Lê Nhật Hạ lại đưa tay chặn hai nhóc lại.
"Khoan đã, cô thực sự đang bị lạc đường, xe bị hỏng mà xung quanh chẳng có ai, cô muốn mua một vài món đồ để dùng, hai cháu có thể dẫn cô tới đó không, sẽ nhanh thôi."
Cherry bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, đường ờ đây rộng như vậy, mà cửa hàng tiện lợi lại ở ngay đầu đường, làm sao có thể không biết được, trừ phi, người phụ nữ này có ý đồ xấu xa.
Cô bé đã quan sát từ nãy đến giờ, phát hiện trên mu bàn tay của Lê Nhật Hạ có một vết bầm màu tím, đã thế ở ống quần, còn có một vật sắc nhọn lòi ra, trông giống như...!một con dao nhỏ..