Đúng như lời hứa hôm qua, trời vừa sáng, tôi liền bảo Thanh Thanh thuê một cỗ xe ngựa đưa Tư đại nương xuất thành trước, hẹn gặp tại dốc Thập Lí ngoài thành. Sau đó tôi lại thuê một cỗ xe khác, tìm hai tiêu sư hộ tống Tư Hành Phong ta khỏi thành. Vì giữa tôi với Tầm đang xảy ra chiến tranh lạnh, tâm trạng vô cùng tồi tệ, lại không muốn Tư Hành Phong chửi rủa suốt dọc đường nên tôi vẫn nhét vài khô trong miệng hắn.
Phớt lờ ánh mắt đầy thù hận của hắn, tôi lấy từ trong người ra một tập ngân phiếu, sau khi xếp gọn liền nhét vào người hắn rồi nói: “Hãy giữ lấy số ngân phiếu này, nếu như ngươi không muốn, có thể vứt hoặc đốt nó đi, dù gì đây cũng là đồ của ngươi. Một lúc nữa sẽ tới dốc Thập Lí, ngươi có thể gặp lại mẫu thân rồi. Vẫn câu nói trước đó, ta không phải người bán ngươi, để phòng trừ việc ngươi báo thù nhầm lẫn, ta sắp xếp hai người này sẽ hộ tống ngươi cùng mẫu thân quay về quê cũ. Chúc ngươi thượng lộ bình an!”
Số ngân phiếu này là tất cả tài sản còn lại trong chiếc hộp gấm của Hạ Chi Lạc, cho hắn tất cả tôi vẫn còn thấy ít, còn hắn có nhận hay không lại là việc của hắn, dù gì tôi cũng đã tận hết sức mình rồi. Sau khi làm xong chuyện sau cùng này, tôi liền nhắm mắt, chờ tới lúc đến điểm hẹn.
Tư đại nương vừa gặp được Tư Hành Phong liền kích động ôm hắn bật khóc thảm thương. Không cho bà ta cơ hội mắng nhiếc thêm, tôi liền ngồi lên xe ngựa quay về thành. Trên xe ngựa, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng thét hận thù của Tư Hành Phong: “Hạ Chi Lạc, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, nhất định vậy!”
Tục ngữ có câu, giấy không gói được lửa, cuối cùng tôi đã có thể thấu hiểu được mọi chuyện, thế nào gọi là “mưa bão ập đến gió đầy lầu.”
Chuyện tôi bán tú tài, ép người ta vào con đường bất lương chỉ mất vài hôm đã truyền khắp đường lớp ngõ nhỏ trong kinh thành, hơn nữa còn bị xào xào thành nhiêu bản khác nhau. Nói tóm lại là, tôi – Thụy Vương phi của hoàng triều Kim Bích – đã phạm vào điều “nghiêm cấm mọi hành vi buôn bán người” trong bộ luật Thánh triều và phạm cả điều thứ hai “dâm” trong Thất xuất. Với hai tội nghiêm trọng này, tôi chẳng thể nào thoát nổi việc bị trừng phạt.
Chuyện này nhanh chóng kinh động đến Hoàng thượng. Tôi vốn dĩ còn ôm chút hi vọng, cho rằng chuyện này trước tiên sẽ do Tông Chính Lệnh nghị thẩm xét tội, sau đó mới báo cáo lên Hoàng thượng, cuối cùng sẽ bị xử phạt nhẹ nhàng. Không ngờ, chuyện này được thăng thẳng ba cấp, do đích thân Hoàng thượng phán xét.
Khi được “mời” đến điện Thượng Hoa, tôi bất giác bật cười. Tất cả văn võ bá quan trong triều đều tề tựu đầy đủ, năm xưa xét xử Tần Cối[] chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi? Lạc Bảo, mày nên bắn pháo hoa chúc mừng, đây là lần đầu tiên kể từ khi khai quốc, Hoàng thượng đích thân thăng đường xử án, đoán chắc cũng là lần xử án có quy mô hoàng tráng nhất.
[] Tần Cối: Là một thừa tướng thời nhà Tống ở Trung Quốc. Người được dân Trung Quốc xem như một Hán gian do đã góp phần hành hình danh tướng trung nghĩa là Nhạc Phi, cũng như triệt hạ các tướng lĩnh Nam Tống muốn bắc phạt chiếm lại Trung Nguyên từ tay nhà Kim.
Nhìn vào những khuôn mặt “chính khí phừng phừng” kia xem, hừm, tôi cũng đâu có bán vợ con các người chứ? Đúng là một lũ xu nịnh, lúc Mai Phi còn đắc thế, chúng chỉ hận không thể ngày ngày rửa chân cho Hạ Trọng Đường và tôi mà thôi.
Thôi không nhìn bọn chúng nữa, tôi bị người ta ép buộc phải quỳ xuống. Tên khốn kiếp này, không biết đối xử với phụ nữ phải nhẹ nhàng, dịu dàng một chút sao? Thực ra, kể từ khi biết hoàng đế muốn đích thân thẩm vấn, tôi đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, xem ra có người rắp tâm nhân cơ hội này đẩy tôi vào chỗ chết. Lúc này tôi chẳng khác nào một con cá nằm trên thớt, đành phải buông xuối mặc cho người ta chặt chém, điều duy nhất có thể làm chính là nắm chặt hai bàn tay, mím chắc môi, đợi chờ hình phạt mà thôi.
Tôi ngước mắt nhìn Tầm đang đứng ở phía bên phải trước mặt. Kể từ sau đêm hôm đó, tôi không hề gặp lại chàng, còn lúc này lại gặp lại nhau tại điện Thượng Hoa, quả thực khiến người ta phải đau lòng! Từ lúc tôi tiến vào trong điện, chàng chưa hề quay sang nhìn tôi lấy một lần, tôi không biết cảm giác trái tim chết đi sẽ thế nào, nhưng lúc này trái tim tôi thật sự đau đớn vô cùng!
Cảm nhận có người đang chú ý đến mình, tôi đưa mắt nhìn sang, là Thượng Quan Khiêm. Trong ánh mắt của anh ta, có thể thấy được sự thương tiếc mà xót xa, tôi lập tức đáp lại bằng một nụ cười khốn khổ. Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy ánh mắt thương hại của Thượng Quan Doãn và Mã Đức Lí, nhưng tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy ánh mắt này của họ.
Tiếng hô “Hoàng thượng giá đáo!” kéo tôi về với thực tại.
“Hạ Chi Lạc, có phải ngươi đã ăn gan trời không? Nửa năm trước, trong buổi yến tiệc lễ tế Hoa thần, chuyện Thượng huyền nguyệt, trẫm đã nể mặt Hạ ái khanh cùng Mai Phi nên tha tội cho ngươi, không ngờ trẫm lại nuôi kẻ gian ác trong nhà thế này. Thường ngày ngươi đanh đá, ghê gớm, nhưng không ai nghĩ ngươi lại độc ác đến mức đó, dám đem cả trẫm ra làm trò cười cho thiên hạ, trong mắt ngươi liệu có còn vương pháp nữa không, có còn vị Hoàng đế là trẫm hay không? Ngươi đúng là to gan bằng trời, hôm nay nếu như trẫm không trừng phạt ngươi đích đáng thì quá có lỗi với bách tính toàn thiên hạ. Tông chính Lệnh Ngụy Cư Hiền, Hình Bộ thượng thư Đơn Bất Quần, dựa theo bộ luật Thánh triều của Hoàng triều Kim Bích, nên trị tội ả ta thế nào?”
Đơn Bất Quần nhìn tôi bằng ánh mắt nham hiểm như mọi khi, miệng nhoẻn cười mỉa mai, bước ra chính điện, “nghiêm nghi chính trực”, “cung cung kính kính”, dõng dạc hồi bẩm lại: “Khởi bẩm Hoàng thượng, dựa theo bộ luật Thánh triều của triều đình ta, Thụy Vương phi đã phạm phải điều thứ tư trong quyển thứ nhất “Danh liệt” là “đại bất kính, xúc phạm đến Hoàng thượng tôn quý”, đồng thời cũng phạm điều thứ ba trong quyển thứ mười một “Khoa cử chế” là “bất cứ ai cũng không được ngăn cản tú tài đi dự khoa cử”, điều thứ mười bốn trong quyển sáu “Tặc đạo” là “nghiêm cấm mọi hành vi buôn bán con người”, điều thứ năm bảy trong quyển thứ bảy “Đấu tụng” là “Xâm phạm đến quyền lợi nhân thân của người khác”, điều thứ hai trong quyển thứ chín “Hôn gia vi luật – Thất xuất” là “dâm”. Gộp năm tội danh kia lại, theo luật sẽ bị đánh ba mươi trượng rồi đày ra biên ải.”
Nghe rõ những tội danh mà Đơn Bất Quần liệt kê trên, thực đúng là khiến người ta cảm phục sát đất, buôn bán người mà cũng có thể luận ra nhiều tội danh như vậy sao? Bị đánh ba mươi trượng rồi đày ra biên ải? Nhìn hắn từ phía sau, tôi nhớ đến cảnh tượng sắc tình trong đêm tế Hoa thần, dường như hắn đã chờ đợi giờ phút này lâu lắm rồi, không ngờ có thể thuận miệng đọc ra nhiều tội danh như vậy, chắc hẳn tối qua đã hưng phấn đến mức không ngủ nổi.
Dù gì tôi bây giờ cũng như con cá nằm trên thớt, chờ người ta xử lí, định tội, định đi, định lại càng nhiều càng tốt. Chịu trượng hình, bị hành hạ, ngồi địa lao, đều là những điều mà tôi đã dự liệu từ trước, có điều tôi không ngờ đến việc bị đày đi biên ải. Càng kinh ngạc hơn trước câu bẩm tấu của Ngụy lão.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, hành động đó của Thụy Vương phi đã bôi nhọ Hoàng thất, chỉ dựa vào tội danh phạm vào điều thứ hai trong quyển thứ chín “Hôn gia vi luật – Thất xuất” là “dâm”, vi thần cho rằng Thụy Vương gia nên viết thư từ thê, đồng thời gạch tên ra khỏi tông thất, giáng làm thứ dân.”
Tôi nghĩ chỉ có mình tôi cảm thấy kích động sau khi nghe cụm từ “thư từ thê”. Không ngờ, cuối cùng chàng cũng biết quay sang nhìn tôi. Tôi không hiểu ánh mắt chàng có ý gì, chỉ biết dùng ánh mắt phẫn uất đáp lại, nếu như chàng dám viết thư từ thê thì dù cho có chết, tôi cũng sẽ hiện hồn về cắn chết chàng.
Tiếp sau đó, Ngụy lão lại nó tràng giang đại hải một đống nữa, còn thêm mấy quan viên chính tông khác cũng bẩm tấu, tất cả đều là vô nghĩa với tôi. Trong suốt quá trình thẩm án, mặc cho bọn họ hỏi gì, tôi nhất loạt không trả lời, chỉ im lặng, ngây ngô quỳ tại chỗ.
Thượng Quan Khiêm và Thượng Quan Doãn, thậm chí cả Mã Đức Lí đều cầu xin cho tôi, còn người đàn ông mà tôi đã chờ đợi bấy lâu, từ đầu chí cuối chỉ đứng lặng một chỗ như bức tượng, mặt không biểu cảm. Toàn thân tôi cảm thấy lạnh giá.
Không có bất cứ sự tăng hay giảm án nào hết, quyết định sau cùng của Hoàng thượng chính là giữ nguyên hình phạt, trước tiên bị giải về hình lao, sau đó tiến hành trượng hình vào ngày lập đông, một tháng sau sẽ phải đi đày. Nói tóm lại, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Ha ha, thực đúng là nực cười, nhìn tôi trông khỏe mạnh như trâu như ngựa sao? Hay coi tôi là chúa cứu thế hạ phàm, là mèo chín mạng chắc, tôi làm sao có thể chịu nổi hình phạt ba mươi trượng? Tại sao không trực tiếp cho án chém đầu cho xong? Việc này không phải quá rõ ràng rồi sao? Có người muốn tôi phải chết, hơn nữa còn muốn tôi chết trong giày vò, đau đớn.
Lại còn điều lệ viết thư từ thê gì đó, do lúc xưa đích thân Hoàng đế gia gia ban hôn, để giữ gìn thể diện cho người, sau cùng phán chúng tôi phân li. Hay cho hai chữ “phân li”! Chẳng hiểu tại sao vào lúc này, tôi không hề muốn khóc mà ngược lại còn muốn cười lớn.
Khi Đức Hỉ công công đọc hết Thánh chỉ, bắt tôi phải cúi đầu tạ ơn, không biết vì tôi quá đỗi “im lặng” hay do vốn dĩ không muốn tiếp chỉ, dù gì tôi cũng đã quỳ tồi, chẳng chịu động đậy gì hết.
Hành động này lại càng khiến Hoàng đế tức giận, người tức giận đến mức nhảy bật khỏi Long ỷ, chỉ thẳng vào tôi quát lớn: “Hạ Chi Lạc, có phải ngươi đã ăn gan hùm rồi không, dám kháng chỉ sao? Người đâu, mau lôi ả ta ra ngoài, không cần đợi đến lập đông, lập tức hành hình! Đi mau, đưa hết các vị nương nương trong cung đến điện Thượng Hoa cho trẫm, ai không đi được thì khiêng đến đây cho trẫm!”
Người tính không bằng trời tính, tôi sắp sửa thăng thiên rồi. Như vậy cũng hay, không cần phải chịu khổ ngồi địa lao, nói không chừng, chịu xong ba mươi roi tôi lại có thể quay về nhà.
Tôi cho rằng chỉ ở yến tiệc lễ tế Hoa thần mới có thể nhìn thấy nhiều người xuất hiện như vậy. Nay, ai nấy đều đủ mặt. Trên khuôn mặt bọn họ đều nở nụ cười vui sướng trước tai họa của người khác, họ thì thầm to nhỏ, huyên náo vô cùng.
Tôi nhìn Hạ Tích Mai, người được khiêng tới đây, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lệ không ngừng tuôn, nhưng vẫn chỉ lặng lẽ nằm trên kiệu, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình. Như vậy cũng hay!
Tôi lại nhìn về phía Tầm, chàng cũng đang nhìn tôi, đôi mày cau chặt lại, nét mặt không còn lạnh lùng như trước nữa, chàng đang lo lắng cho tôi sao? Chàng vẫn còn lo lắng sao? Ha ha, nước mắt sắp tuôn rơi rồi!
Khi viên thái giám thi hành đang định trói tay tôi vào cột gỗ, tôi liền nói: “Đợi đã!” sau đó quay mặt vào trong cột gỗ quay lưng lại với mọi người, nhắm nghiền hai mắt, nước mắt tuôn tráo, hai tay ôm cột, rồi tôi lại lên lên tiếng: “Được rồi đấy!”
Hi vọng nhắm mắt vào, sau khi tỉnh dậy, tôi đã có thể quay về nhà.
“Hành hình!”
Bộp, bộp, hai trượng giáng xuống.
“Á…” Cảm giác đau đớn, nóng rực truyền đi khắp cơ thể, tôi nghe thấy tiếng Thượng Quan Khiêm cầu xin cho mình.
Bộp, bộp, lại hai trượng nữa.
“Á…” Cảm giác đau đớn như lửa đốt này khiến tôi choáng váng, toàn thân tê tái, đớn đau, trong hoảng loạn, tôi cũng nghe thấy tiếng Thượng Quan Doãn cùng Mã Đức Lí xin tha tội cho mình.
Sau đó, phải chịu thêm bao nhiêu trượng nữa, tôi cũng không biết, ngay cả việc trận đòn đó dừng lại thế nào, tôi cũng không biết, càng không nghe thấy người đàn ông kia mở miệng vàng răng ngọc, bởi vì tôi đã ôm cột gỗ ngất lịm đi y hệt như lần “hôn môi” chiếc ô tô trước kia.
“Nếu như đã tỉnh thì hãy mở mắt ra đi!” Một giọng nói phụ nữ rất rõ ràng, lại mềm mại mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ vang bên tai.
Là ai? Là bác sĩ hay là y tá? Lẽ nào tôi đã thật sự quay trở về? Tôi vội vã mở to hai mắt, phía trước là một khoảng đen mịt mùng, chỉ có một người phụ nữ mặc bộ y phục màu trắng, hiện rõ trước mặt tôi, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.
“Là cô?”
Nhìn vào khuôn mặt mà tôi đã từng thấy vô số lần trong gương, là tôi mà lại không phải là tôi, là chính chủ đáng phải nhận ba mươi trượng, chém ngàn đao, vứt vào vạc dầu, bị người đời phỉ nhổ - Hạ Chi Lạc. Nàng ta đang đứng ngay trước mặt tôi.
Người phụ nữ đáng chết này, tôi bị nàng ta hại đến mức phải nhận bao nhiêu tội danh đáng khinh kia, phải chịu nỗi đau đớn thể xác thay nàng ta, còn bị đi đày, điều quan trọng nhất là Tầm cũng chẳng thèm để tâm đến tôi nữa.
Tôi đứng dậy rồi xông về phía nàng ta. Tôi phải bóp chết nàng ta! Hả? Tại sao tôi lại đi xuyên qua cơ thể nàng ta chứ? Tôi nhìn vào đôi bàn tay trống rỗng của mình, không có gì hết, lại quay đầu nhìn, nàng ta đứng ở phía sau lưng tôi, vẫn nhìn tôi mỉm cười. Tôi có thể đi xuyên qua cơ thể của Hạ Chi Lạc, tôi hoàn toàn không chạm được đến nàng ta. Tại sao lại như vậy?
Tôi ảo não nhìn nàng ta rồi thét lớn: “Hạ Chi Lạc, cô là người phụ nữ biến thái, tại sao người nhận trượng hình lại không phải là cô chứ? Bây giờ ta ăn đòn xong rồi, cô lại hiện ra đây. Cô còn hiện ra làm gì chứ? Định dọn xác thay mình hay thay ta đây?”
“Ta tới để cứu cô.” Cuối cùng Hạ Chi Lạc cũng lên tiếng.
“Cứu ta? Cô đang diễn kịch cho ai xem thế? Nếu như thật sự muốn cứu ta, tại sao lúc chịu trượng hình cô không xuất hiện đi, ta ăn đòn xong rồi cô mới lộ diện chứ?” Thực đúng là một người phụ nữ tự tư tự lợi!
Hạ Chi Lạc nhìn thẳng vào mắt tôi, bình thản trả lời: “Cô cho rằng ta muốn bị nhốt trong thân hình này sao? Để cho người phụ nữ không biết chui ra từ đâu như cô, vô duyên vô cớ điều khiển hết mọi tư tưởng, tình cảm, cơ thể, lấy đi mọi thứ của ta, cô tưởng ta muốn vậy sao? Tất cả mọi chuyện không do ta quyết định, bởi vì ta hoàn toàn không thể nào thoát ra được. Cô có biết tại sao tinh thần của con người sở dĩ được gọi là hồn phách không? Chính là bởi vì hồn có ba, thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn. Phách có bảy, nhất phách thiên xung, nhị phách linh huệ, tâm phách vi khí, tứ phách vi lực, ngũ phách vi xu, lục phách vi tinh, thất phách vi anh. Trong đó hai phách quan trọng nhất chính là hai phách khí lực và phách vi xu, còn trong tam hồn thì thứ quan trọng nhất để quyết định tính chủ đạo chính là mệnh hồn. Còn ta, vì thiếu đi một hồn ba phách này, thử hỏi làm sao có thể điều khiển được thân thể, làm sao ra ngoài để chịu trượng hình được chứ?”
“Tam hồn thất phách cái chết tiệt, cô thiếu đi một hồn ba phách vậy thì tôi phải xui xẻo chịu trận sao? Ha ha, chuyện này đúng là nực cười, ha ha…” Tôi phẫn uất cười lên mấy tiếng, lại nhìn người phụ nữ đáng ghét trước mắt, nhưng tôi không sao đánh được. Tôi nghiến răng nghiến lợi quá lớn: “Cô không thể cử động được, nhưng cô vẫn còn tư tưởng, tại sao không truyền đoạn kí ức bán Tư Hành Phong cho ta? Ngay lúc ba tên khốn kiếp kia đến tống tiền ta, nếu như ta biết chuyện này sớm hơn, thì mọi chuyện đã không nghiêm trọng đến vậy. Có phải cô cố tình không? Có phải cô cảm thấy không phục vì ta đã bá chiếm thân thể của cô, nên muốn báo thù ta không? Muốn báo thù, tại sao cô không dùng tư tưởng ép ta phải tự sát đi?”
“Chuyện của Tư Hành Phong, ta thừa nhận, đích thực là một sai lầm lớn trong cuộc đời ta, hơn nữa còn đã sai lại càng thêm sai. Không phải ta không cho cô đoạn kí ức đó mà vì chính ta cũng không nhớ đến chuyện đó, ngày hôm đó ta đã uống quá nhiều rượu, hơn nữa còn say túy lúy, cho nên sau khi tỉnh dậy, ta hoàn toàn không nhớ ra gì.” Hạ Chỉ Lạc nói đến đây thì dừng lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau khổ, sau đó lại nói thêm: “Cả cuộc đời này ta chỉ uống rượu có ba lần, mà cả ba lần đều say đến mê man, đồng thời làm ra những chuyện khiến người ta chẳng bao giờ có thể tha thứ được. Lần thứ nhất, ta uống rượu chính là vì Tầm đã sủng hạnh mĩ nhân Hoàng thượng ban tặng, ta đã tìm người đánh nàng ta nhừ tử, sau đó bán đến nước Chu Tước, nửa đường nàng ta bị thương quá nặng không thể chữa trị, nên chết đi. Ha ha, lần thứ hai ta uống say chính là vì Bạch Ánh Tuyết, bởi vì ta biết sau lần gặp ta cùng ả trong lễ tế Hoa thần năm đó, Tầm có khả năng sẽ chọn ả làm phi, cho nên… trước khi đến lễ tế Hoa thần, ta đã tìm người bắt cóc ả ta, cho uống xuân dược, để cho người khác… luân phiên cưỡng đoạt nàng ta. Lần thứ ba uống rượu chính là vì…”
“Thôi đủ rồi, ta không muốn nghe nữa. Rõ ràng biết bản thân không thể uống rượu, vậy tại sao cô còn uống, hơn nữa lại còn làm ra những chuyện ác độc như vậy, rốt cuộc cô có còn là con người hay không? Khóc lóc thì có tác dụng sao? Cô cho rằng cô làm như vậy thì sẽ có được tình yêu hả? Cô rõ ràng là kẻ biến thái!” Hạ Chi Lạc đang khóc, tôi cũng đang khóc, tại sao sinh mệnh thứ hai mà ông trời ban cho tôi lại phải nhập vào thân thể của người phụ nữ đáng sợ này chứ? Chỉ vì đố kị mà nàng ta tìm người luân phiên cưỡng đoạt Bạch Ánh Tuyết, tôi thật sự không dám tưởng tượng thêm, nếu như tôi vẫn còn sống tiếp, Tầm sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây?
“Đúng thế, ta thừa nhận, ta có bệnh. Có bằng lòng… nghe ta… kể một câu chuyện không?” Nàng ta khóc lóc thảm thương, nhìn tôi rồi lên tiếng khẩn cầu.
“Không nghe, không nghe, ta không muốn nghe! Cô hãy mau biến mất đi cho tôi, cho dù tôi hồn bay phách tán, mãi mãi không được trở lại nhân gian, cũng chẳng muốn gặp lại cô nữa. Cút, cút đi!” Tại sao tôi không đánh được nàng ta, tại sao tôi không thể nện cho nàng ta một trận tơi bời chứ: Được cô không đi, vậy ta sẽ đi!”
“Nghe ta kể một chuyện, có được không?”
Người phụ nữ đáng chết này không thèm nghe lời tôi, liền bắt đầu kể câu chuyện mà tôi hoàn toàn không muốn nghe.
“Cách đây rất lâu, có một bé gái nhỏ tuổi, đáng yêu, cô bé cho rằng mình chính là người hạnh nhất trên thế gian này. Cô bé có mẫu thân đẹp tựa tiên giáng trần, có phụ thân nho nhã, còn có cả một tiểu cô cô hiền thục, đoan trang. Người mà cô bé sùng bái nhất chính là mẫu thân của mình, bởi vì mẫu thân của cô bé rất lợi hại, không những tinh thông cầm kì thi họa, mà còn có thể bay tới bay lui trên trời như tiên nữ. Mẫu thân của cô bé thường lén đưa cô bay lên mái nhà nằm đếm sao trời, hát cho cô bé nghe rất nhiều bài hát hay, dỗ dành cô bé đi ngủ. Thế nhưng không biết tại sao, chính năm cô bé sắp tròn tám tuổi, đột nhiên một hôm, mẫu thân cô bé đi ngủ và từ đây không hề tỉnh lại nữa. Cho dù cô bé có khóc lóc, kêu than gọi mẫu thân thảm thương thế nào, mẫu thân vẫn không đáp lại. Mãi cho đến một hôm, một người đàn ông lạ mặt tới nhà, không biết dùng cách nào mà có thể gọi được mẫu thân thức dậy, nhưng sau khi mẫu thân cô bé tỉnh dậy, liền bỏ đi theo người đàn ông đó. Phụ thân đưa cô bé đuổi theo mẫu thân rất xa, nhưng mẫu thân không hề quay mặt lại một lần. Kể từ lần đó, mẫu thân của cô bé không bao giờ quay lại nữa.
Phụ thân cô bé vô cùng đau lòng, thường một mình lặng lẽ ngắm bức tranh của mẫu thân. Người không bao giờ để cô bé đó nhìn thấy y phục và tất cả những đồ vật mà mẫu thân để lại, vì chỉ cần nhìn thấy cô bé sẽ đốt sạch không tha. Nhưng cho dù cô bé này làm gì, phụ thân của cô bé vẫn rất yêu thương, chiều chuộng. Thậm chí cô bé muốn sao trên trời, phụ thân cũng sẽ hái xuống bằng được.
Cô bé hết sức đau khổ, mẫu thân của cô bé tinh thông cầm kì thi họa, cô bé thề quyết không học thứ gì. Mẫu thân cô bé trước khi thường xuyên dắt cô bé tới Đại Tướng Quốc Tự cầu phúc, cô bé thề cả đời không bước chân vào đó nữa. Mẫu thân cô bé tính cách nhu mì, dịu dàng, cô bé thề sẽ trở thành một kẻ xấu xa, ai lương thiện cô bé sẽ bắt nạt người ấy. Chỉ duy mỗi tiểu cô cô là cô bé chưa bao giờ bắt nạt.
Cùng năm đó, tiểu cô cô hiền thục của cô bé tiến cung, đi hầu hạ Hoàng thượng. Chỉ vài năm sau, tiểu cô cô của cô bé đã trở thành phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, phụ thân của cô bé cũng trở thành Hộ Bộ thượng thư, những kẻ đến nịnh nọt, lấy lòng ngài ấy càng ngày càng nhiều. Cô bé thì càng lúc càng coi trời bằng vung, trở thành tiểu bá vương tiếng xấu truyền khắp kinh thành.
Năm cô bé tròn mười ba tuổi, không biết có phải đã trưởng thành rồi không mà cô bé muốn tham gia lễ tế Hoa thần. Thế nhưng trong triều có quy định, con gái chưa đến tuổi cập kê thì không được tham dự, vậy nên cô bé liền đi cầu xin tiểu cô cô, muốn được vào xem lễ tế Hoa thần thế nào. Tiểu cô cô là người dễ mềm lòng, không từ chối được đành phải đồng ý.
Vào buổi tối hôm tế Hoa thần, cô bé cải trang thành một tiểu cung nữ, ôm theo một bó hoa lớn chuẩn bị cho tiểu cô cô, loạng choạng tiến vào buổi yến tiệc. Không may, do bất cẩn, cô bé trượt chân ngã xuống, khiến tay bị thương. Chính lúc đó, một người đã đưa tay về phía cô bé, dịu dàng đỡ cô bé đứng dậy, còn mỉm cười nói: “Trời tối quá, đi đường hãy cẩn thận nhé!”
“Cô bé ngây người nhìn đại ca ca mặt như ngọc tạc, tóc dài buông xõa bên vai, mặc bộ y phục gấm sang trọng trước mặt, bất giác mê mẩn, quên cả nói lời cảm ơn. Cô bé mãi mãi không quên được khuôn mặt rạng rỡ đó. Bởi vì ngoại trừ nụ cười của mẫu thân, chỉ có nụ cười của đại ca ca này mới có thể lay động được cô bé.
Lúc đó bỗng vang lên giọng nói của một cô bé khác, ngọt ngào mà dịu dàng “Tầm ca ca, yến tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi!” Đi cùng đại ca ca đó còn có mấy nam tử xuất sắc khác, cũng đang đưa lời thôi thúc, mà đại ca ca chính là người trẻ tuổi nhất. Thì ra đại ca ca tên là Tầm. Cô bé không thể ngờ được, ngoại trừ cô lén lút trà trộn vào lễ tế Hoa thần vẫn còn một cô bé khác vừa gọi “Tầm ca ca” cũng trà trộn vào trong, chỉ có điều cô bé ấy không cải trang làm cung nữ mà trực tiếp theo sau đại ca ca.
Sau đó, cô bé liền nghe ngóng, biết được đại ca ca đỡ mình hôm đó chính là đương kim Tam hoàng tử, mười bảy tuổi, lớn hơn cô bé bốn tuổi. Bắt đầu từ đêm hôm đó, cô bé thề nhất định sẽ phải trở thành tân nương của chàng. Cho dù bên cạnh chàng có bao nhiêu người con gái gọi chàng là “Tầm ca ca”, cô bé sẽ đuổi bọn họ đi hết, bởi vì cô bé muốn mãi mãi được ở bên chàng.
Cô bé còn nghe được chuyện Hàn Thục Phi, mẫu thân của Tam hoàng tử thích nhất đánh đàn tranh, khúc nhạc đánh hay nhất chính là “Phượng cầu hoàng”, cho nên, cô bé bắt đầu khổ luyện đàn tranh, cho dù đánh đến mức ngón tay đau buốt cũng không kêu một tiếng. Chỉ hai năm cô bé đã có thể đánh đàn tranh tuyệt hảo, mục đích chính là đánh cho người mình yêu thương vào lễ tế Hoa thần năm đó.
Tất cả những chuyện sau này, cô ấy đều là vì chàng hết, tận tâm tận lực. Thế nhưng, chàng đã quên lãng mất cô ấy, cứ như thể họ chưa từng gặp mặt nhau lần nào. Cho dù cô ấy có tiếp cận chàng thế nào, sau cùng cũng chỉ đổi lại được ánh mắt chán ghét.
Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh, vào lễ tế Hoa thần năm cô ấy tròn mười lắm tuổi, cô ấy đã thành công, một khúc “Phượng cầu hoàng” của cô đã khiến cho nam tử trong lòng yêu thương bấy lâu kinh ngạc, cũng khiến Hoàng thượng đồng ý ban hôn.
Nhưng, điều bất hạnh chính là, mẫu thân của chàng qua đời ngay sau đó, chàng cũng giống như cô ấy, trở thành đứa trẻ không mẫu thân, hoặc đây cũng chính là ý trời, để cho cô ấy đồng bệnh tương lân[]. Không ngờ sự ra đi của mẫu thân chàng khiến cô ấy phải đợi chờ suốt ba năm trời, từ khi gặp được chàng đến khi có thể gả cho chàng, cô ấy đã mất đúng năm năm liền. Cô ấy tưởng rằng, có thể được gả cho chàng… mọi chuyện sẽ thay đổi… cô ấy…” Hạ Chi Lạc nói đến đây liền thút thít bật khóc.
[] Đồng bệnh tương lân: cùng bệnh thì thông cảm, thương xót nhau.
“Cầu xin cô đấy, đừng nói thêm nữa, đừng nói thêm nữa. Hu hu hu… xin đừng… nói thêm nữa…” Nghe câu chuyện của Hạ Chi Lạc, tôi không biết tại sao cũng bật khóc thương tâm đến vậy, hơn nữa còn nghẹn ngào nói không thành tiếng.
“Cô khóc rồi, hơn nữa còn khóc rất thương tâm. Xin lỗi nhé, ta không thể lau nước mắt thay cô, bởi vì ta cũng chẳng thể nào gạt nước mắt cho mình được.” Hạ Chi Lạc nói câu này xong liền đặt tay lên khuôn mặt tôi, nhưng tôi và nàng ta đều không cảm nhận được, có điều lại hoàn toàn thấu hiểu nỗi đau đớn sâu sắc trong lòng của đối phương.
“Lạc Bảo, cô tên là Lạc Bảo đúng không? Câu chuyện mà ta vừa kể, cô nghe đã rõ từ đầu chí cuối rồi đúng không? Ta không hề giữ lại điều gì, mà kể hết ra rồi, có phải không? Thấy chưa, ta còn ngốc nghếch kể cho cô thêm một lần nữa, đúng là rất kì lạ phải không? Cô đã từng nghĩ tại sao lúc này bản thân lại đau lòng như vậy không? Bởi vì, cô bé trong câu chuyện vừa xong cũng chính là cô. Kể từ sau khi cô nhập vào thân thể này, nỗi đau của cô bé ấy chính là của cô, vết thương của cô bé ấy của cô bé ấy chính là của cô, tình yêu của cô bé ấy chính là của cô, tất cả mọi thứ của cô bé ấy đều thuộc về cô, từ đầu chí cuối chúng ta chính là một người, có tên là Hạ Chi Lạc, cô có hiểu không?”
“Hu hu hu…”
“Lạc Bảo, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cho ta biết được thế nào gọi là tình yêu chân chính, cho dù đối với phụ mẫu hay đối với người mà mình yêu thương. Cảm ơn cô để ta cảm nhận được cái ôm của Tầm ấm áp đến nhường nào, nụ hôn của chàng khiến ta mê mẩn đến độ nào. Tâm nguyện lớn nhất cả đời này của ta đã được hoàn thành, cho dù ta thật sự tan biến, coi như đã mãn nguyện. Lạc Bảo, thực ra, ta cũng rất thích cô, một con người với tính cách kiên cường như cô khiến người ta chẳng thể nào không yêu nổi, còn ta lúc nào cũng thích né tránh hiện thực và dùng thái độ bi quan đối diện với mọi chuyện. Còn nữa, ta có thể cảm nhận được tình yêu mà Tầm dành cho cô, chàng tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ cô đâu, cho nên, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng căm hận, đừng giống ta, đem theo nỗi căm hận vì mẫu thân để rồi đẩy bản thân đến bước đường như ngày hôm nay. Cuối cùng, ta muốn cô giúp ta một chuyện. Kể từ sau khi mẫu thân ra đi, phụ thân chưa từng oán giận mẫu thân, phụ thân luôn dành nỗi nhớ vô hạn và tình yêu sâu đậm cho người. Bây giờ nghĩ lại, ta cho rằng mẫu thân có nỗi khổ riêng nào đó mà không thể nói ra. Còn nữa, lần trước nghe phụ thân nhắc đến Huyết Phượng Hoàng, ta cho rằng nó vẫn chưa bị ném vỡ. Với tính cách của tiểu cô cô, người sẽ không đập nát nó đâu, chắc chắn nó vẫn còn ở chỗ của người, trước kia ta đã từng nhìn thấy. Nếu như có thể, xin cô hãy đi tìm mẫu thân giúp ta, được không?”
“Hu hu hu…”
“Lạc Bảo, cô đừng khóc nữa, hãy hứa với ta, có được không? Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, ta còn phải dùng chút tinh thần sau cùng của mình để đưa cô quay về, xin cô hãy hứa với ta!”
Nhìn ánh mắt cầu cứu, chân tình mà trong sáng của Hạ Chi Lạc, tôi lập tức gật đầu đồng ý. Cô ấy nói đúng, nỗi đau của cô ấy chính là của tôi, vết thương của cô ấy chính là của tôi, tình yêu của cô ấy chính là của tôi, tất cả mọi thứ của cô ấy đều là của tôi. Cho dù tôi đến từ nơi nào, làm sao có thể tới được nơi đây, kể từ giây phút tôi hòa thành một thể cùng cô ấy, chúng tôi chính là một người, có tên là Hạ Chi Lạc. Dẫu cô ấy đã phạm phải những sai lầm đáng sợ nào, tôi cũng chẳng thể từ bỏ thân thể này được, bởi vì từ bỏ thân thể này, cũng chính là từ bỏ chính bản thân mình.
“Lại đây nào, Lạc Bảo!”
Tôi không biết Hạ Chi Lạc làm cách nào, chỉ thấy cô ấy nhắm nghiền mắt lại, trong giây lát một vầng ánh sáng trắng tinh khiết bao trùm lấy chúng tôi, tiếp đó khoảng sáng đó càng lúc càng lớn, có thứ sức mạnh diệu kì nào đó hòa chúng tôi thành một thể.
“Á…”
Ý thức của tôi dần dần nhạt nhòa, mờ ảo, sau cùng tôi nghe thấy câu nói của Hạ Chi Lạc: “Vĩnh biệt nhé, người bạn duy nhất của ta!”