Thoát nạn rồi.
Toàn bộ kẻ địch đã bị quét sạch.
Mà tôi cũng chả biết vì sao mà toàn bộ chúng đều nổ banh xác cả.
“Sao nhỉ? Do tôi cố dùng skill Explosive Leg đúng không ta?”
Là từ cú đá mà hồi ban đầu bị chặn bởi khiên của tên hướng dẫn ấy.
Mà hơn nữa khoảng thời gian giữa lúc tên hướng dẫn với thành viên trong đội rất ngắn.
“Mà mình cũng thoát rồi...”
Tôi đến gần hiện trường.
Toàn bộ khu vực quanh cửa nhướm đầy máu, kể cả trần nhà.
Không còn tới một cái xác, mà nếu còn thì chắc cũng chỉ là một đống bấy nhầy. Trang bị của chúng cũng nát nốt; một khung cảnh kinh dị.
Rồi sau đó cái cổng cũng biến mất.
“Oh, cuốn sách hướng dẫn ban nãy ở kia này”
Là sách hưởng dẩn của dungeon này.
Tôi muốn có được nó ghê, nhưng giờ chỉ còn sót lại được vài mảnh giấy.
“Ban nãy có tiếng động gì đó đâu đây, tốt hơn là mình nên chuồn thôi”
Sau lưng tôi là đường cụt, tôi cần phải thoát khỏi đây sớm nhất có thể, phòng trường hợp có thêm một đội nào khác xuất hiện.
Tôi kiểm tra lại bãi chiến trường một lần nữa để không bỏ sót thứ gì, xong tôi quyết định rời đi.
Đằng xa chổ này này một chút, một cánh cửa khác đã được mở.
Đi đâu bây giờ?
Nếu một đội khác đi ra từ cánh cửa đó, tôi sẽ lại bí lù ở đây tiếp.
Hmm, tôi nghĩ hèn nhát cũng tốt.
Dù không rõ lắm nhưng skill Explosive Leg rất mạnh.
Rồi tôi lén nhìn vào trong phòng,
Chỉ ở một chổ chờ kẻ địch đến thì không hay lắm, nên tôi tiến lại sát cánh cửa, trong một lúc chỉ có một đứa đi ra thôi.
*creak*
“Hello!”
Tôi mở rộng cánh cửa ra mà hét vào bên trong.
Nhưng, căn phòng trống trơn. Mà kể cả có quái vật bên trong thì lời chào hỏi của tôi cũng vô tác dụng.
“Oh!”
Có âm thanh vội ra từ trần nhà.
Khi tôi nhìn lên, thứ gì đó xanh xanh dính dinh đang bám trên trần nhà.
“Eh? Mi nói được à?”
Không biết tôi có nói với nó được không.
“Vì tôi được coi như là một loại bẩy, nên tôi cũng có khả năng giao tiếp”
“Ha ha. Khi kẻ thù đi vào, mi sẽ nhảy từ đó xuống à?”
“Đúng thế. Cơ thể tôi có thể ăn mòn mọi thứ bên trong. Mà vào đây đi. Đứng ngoài đó nguy hiểm lắm”
Nãy giờ tôi cũng chỉ đút đầu vào nhìn trong căn phòng. Sau lời mời, tôi mới bước vào trong căn phòng.
Cở phân nữa trần nhà bị bao phủ bởi mấy cái xanh xanh.
“Dù không thể thấy, nhưng tôi biết cậu là Mimic. Mà căn phòng cậu cần bảo vệ đâu? Cậu được cho phép ra ngoài phòng à?”
Tôi hiểu được cảm giác ấy, tôi chỉ biết được bản thân mình là Mimic, còn lại chả biết gì sất.
“Oh, tôi vừa mới được sinh ra. Vì lí do nào đó mà tôi có thể đi ra khỏi phòng của mình”
“Tôi là Slime Suratou. Do tôi sống được tận hai vòng rồi nên tôi sẽ là đàn anh nhá”
“Chào Suratarou senpai! Tôi là Mimic Harumi”
Sau đó, tôi kể chuyện của mình cho cậu ta nghe.
“Fu fu. Thế cậu định làm gì? Giờ cậu đi lang thang vòng vòng? Nếu thế thì cậu không thể quay về căn phòng của mình rồi”
“Ah, về chuyện đó, tôi muốn mình có thể tìm được một nơi yên bình để tính đến kế hoặc trong tương lai”
“Thế sao cậu không thu lại tay chân rồi giả làm một cái rương trong góc phòng này đi”
Huh? Tôi không chắc lắm nhưng thôi cứ làm như thế từ giờ đi.
Rồi tôi nghĩ về skill Mimicry.
Thế là tôi quay về được hình dạng ban đầu của mình, một chiếc rương đơn giản. Hình như đôi giày tôi mang được cất vào trong rương rồi, khi tôi tạo lại tay chân, nó được tự động trang bị luôn.
“Bọn mạo hiểm gia thường kiểm tra trần nhà trước khi vào phòng. Mà chúng cứ tự bang bang vào mà không lo lắng gì về tôi. Đó là lí do mà tôi sống lâu tới vậy”
Đám mạo hiểm gia ban nãy có người hướng dẫn tôi họ sẽ biết những phương pháp cơ bản khi vào phòng.
Mà không đơn giản thế. Dù có thấy bẩy Slime bên trong, chúng cũng sẽ cố vào khi thấy một cái rương báu.(Không rõ khúc này lắm)
Dù gì thế này cũng tốt hơn là mà đi vòng vòng ngoài kia.
“Umm, Surataroi senpai. Theo cậu sắp tới tôi nên làm gì giờ?”
“Hmm, đợi chút. Chúng ta khác nhau nên chắc cậu phải có cách sinh tồn khác tôi”
Câu hỏi của tôi chả có tác dùng gì cả.
Để hỏi về thứ gì đó đặc biệt hơn.
“Theo như tôi biết thì chúng ta cần sống qua năm ngày, nhưng rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó”
“Vòng này sẽ chấm dứt. Dungeon này chỉ mở ra trong năm ngày, nghĩa là chúng ta có hai ngày nghỉ”(Như công viên giải trí)
“Vậy là hai ngày cuối tuần...”
Hơn cả mong đợi của tôi. Mà dungeon này được mở liên tục cả ngày!
“Việc duy trì dungeon diễn ra vào những dịp nghỉ ngơi, các mạo hiểm gia sẽ rút lui còn chúng ta sẽ được nghỉ ngơi trong lúc đó”
“Thế cậu có biết thời gian bây giờ là bao nhiêu không?”
“Ngày đầu tiên vẫn chưa chấm dứt. Tính tới giờ thì vòng này chỉ vừa được tắm tiếng”
Gah. Chỉ mới có tám tiếng? Một phần ba ngày thôi à?
“Oh, mà làm sao cậu biết được vậy? Khá rắc rối vì tôi chả có cách nào để biết cả”
“Cậu không xem đồng hồ à? Mà cậu chắc chưa có cái nào nhỉ?”
Huuuuh? Clock? Cậu có à Suratarou senpai? Dù chỉ bám trên tường?
“Nó có thể được mua bằng Point. Sau khi mua thì nó sẽ hiện ra ở bảng trạng thái”
“Có cả chuyện đó à? Mà Point là gì?”
“Chúng ta sẽ có Point khi giết một mạo hiểm gia. Nhưng nó chỉ được giao sau khi vòng kết thúc”
“Ra là thế”
Hiện tại tôi đáng rất hứng thú.
Tình hình vẫn không thay đổi, nhưng tôi nghĩ mình nên nổ lực một chút khi có chuyện vui thế này.
“Quả thực là mua đồ vui ghê. Mà còn có gì khác mà cậu muốn hỏi không?”
“Mhm, à ha, tôi có học được skill gọi là Explosive Leg, cậu biết gì về nó không?”
“Không biết nữa. Là thứ gì đó mà cậu có được từ bọn con người à?”
“Đúng là vậy. Tôi không biết sao nhưng hình như tôi không được tăng tí sức mạnh công kích nào khi trang bị
cả”
“Là trang bị chân? Chắc nó được phân loại là giáp. Cơ bản là nó tăng khả năng phòng thủ cho cậu. Với lại nó được trang bị cho chân, nên chắc tốc độ của cậu sẽ tăng khi trang bị nhỉ?”
...Sức đá của tôi, hay sức tấn công của tôi không tăng.
Giờ tôi cũng không biết được hiệu quả của Explosive Leg nên cảm thấy có hơi rối.
Tôi cũng tự hỏi rằng mức phòng thủ được tăng lên bao nhiêu.
“Cậu cần đầu vào để xem rỏ chi tiết. Ví dụ như yêu cầu thẩm định Item, nhưng trước hết phải có Point”
Point. Không biết có nên đi giết vài tên Mạo hiểm gia không.
“Không rỏ lắm nhưng mọc được tay chân ra sẽ khá thuận tiện, với nó thì có thể trang bị đồ cho bản thân. Đáng tiếc là tôi chả có chổ nào để trang bị cả”
Đúng rồi đó Suratarou senpai, đến đầu cậu ở đâu tôi còn không biết.
“Thế cậu định ở lại chổ này một thời gian?”
“Cũng được nhưng mà... nơi này không thật sự an toàn cho lắm. Nếu ai đó vào phòng và chú ý thấy tôi, chúng sẽ nghĩ rằng rất rắc rối để tấn công thứ trên nóc nhà. Nhưng tôi di chuyển rất chậm, nếu ăn một phép thuộc tính lửa nào đó thì đời tôi chấm dứt”
Tôi đang ở dạng hộp báu, nghĩa là khả năng bọn mạo hiểm gia vào đây sẽ tăng lên. Mặt khác tôi cũng không biết Suratarou senpai có thấy tôi phiền không.
Tôi có thể ra khỏi phòng mình, không biết sống được bao lâu nhưng tôi
nghĩ rằng bị giới hạn sẽ vô cùng khó chịu.
Phải bình tỉnh và nghĩ kỉ về chuyện trong tương lai từng chút một thôi.
“Suratarou senpai này, tôi muốn biết về tầng 1 của dungeon này”
“Chẳng phải để trở thành quái lang thang thì cậu cần biết nó đầu tiên sao?”
“Còn nữa, thế giới ngoài kia thế nào hả senpai?”
“Tôi chưa bao giờ rời khỏi dungeon nên cũng không tài nào biết được. Muốn ra hay vào dungeon thì cần phải nhờ Dungeon Keeper”
Lúc đầu có ông chú kia đã mang tôi tới tầng 1, chắc đó là Dungeon Keeper.
Cho đến khi vòng kết thúc, ông ta sẽ quay lại gom quái còn sống.
“Với tôi muốn có nơi để tập skill Explosive Leg nữa, bản thân tôi vẫn chưa hiểu về nó nữa”
“Well. Tầng này không có gì để làm cho lắm, mà tốt nhất nếu muốn sống thì cứ chạy trốn thôi. Vả lại ta không thể nào thắng nổi những mạo hiểm gia đã chuẩn bị kỉ càng được. Sống được tới bây giờ thì bọn mình cũng may mắn lắm rồi, bỏ qua sự chênh lệch về cấp độ, chúng ta vẫn thua thiệt về kinh nghiệm và năng lực chiến đấu so với mạo hiểm gia; kể cả sự tập luyện cho chiến đấu chúng ta cũng không có nốt”
Yeah, tôi không có được bao nhiêu kinh nghiệm hay khả năng chiến đấu, nhưng tôi có Crimson Rose. Phải tận dụng tối đa tiềm lực của nó thôi.
“Được rồi, mà để tôi đi tham quan khu này đã”
Tay chân được tạo ra và tôi đứng dậy.
Lần này dễ dàng hơn lúc trước nhiều.
“Cứ quay lại bất cứ khi nào cậu muốn nhá, tôi vẫn sẽ luôn chào đón cậu”
“Cảm ơn!”
Tôi bước ra khỏi căn phòng và kiểm tra khu vực xung quanh. May mắn là không có mạo hiểm gia nào gần đây cả.
Thử vài cách di chuyển cơ bản thôi.
Lúc đầu tôi vẫn không quen, nhưng nếu thành thạo, nó sẽ khá hữu dụng trong một số trường hợp.
Luyện thử vài cú lao tới tốc độ thôi!
*bang*
“Đau quá...”
Gì thế nhỉ? Tôi lại đâm đầu vào trần nhà. Tôi đâu có dùng nhiều sức tới vậy đâu.
“Chắc có gì đó khác khác”
Tôi thử kiểm tra lại bảng trạng thái.
++++++++++++++++++++++++
Tên: Harumi
Loài: Mimic
Giới tính: Nữ
Level: 10
Ban phước: Vẻ đẹp xui xẻo
Divine proctection: Không
Skill
Mimicry+2(Hộp báu, Thay đổi hộp báu)
Ngôn ngữ(Nhóm vô cơ+2, tiếng người)
Chứa đồ(※Chỉ ở dạng hộp báu)
Explosive legs(※Chỉ khi trang bị Crimson Rose)
Item possessed:
Crimson Rose
++++++++++++++++++++++++
Oh! Tôi đã lên cấp!