Legend Of The Mystery Hero

chương 35: c35: lời nói dối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vứt tấm bản đồ xuống bàn, thầy Gaido châm điếu thuốc và ngồi xuống.

-Vậy là cậu để cho tụi nó đi?

-Chịu thôi, dù có cản thì chúng nó cũng sẽ không nghe đâu.

-Thế...tấm bản đồ giả kia dẫn tới đâu?

-À...nhà của Orochi, cậu ta sẽ chăm sóc bọn trẻ hộ chúng ta thôi.

Nhìn vào tấm bản đồ trên bàn do thầy Gaido mang từ nơi bản thân bị tra tấn về, ngài Leo có linh cảm không lành.

-Ta phải mau đưa cái này cho Shu và hành động ngay vào sáng mai. Cậu ta chắc hẳn cũng đang nóng lòng đập tan lũ kia rồi.

-Cô nói gì!?

Dù bị Rin chĩa mũi thương vào mặt nhưng Miyuki vẫn thản nhiên như nó chỉ là một thứ đồ chơi thay vì vũ khí chết người.

-Cô biết trước về chuyện lũ hắc pháp sư sẽ tấn công mà không làm gì ư?

-Haizz...mở cái tai lên mà nghe, tôi bảo là biết khi chúng chuẩn bị ập đến vương quốc chứ không phải là khi chúng lên kế hoạch.

-Vậy sao cô biết, lẽ nào người nhà Hyunaga có liên quan tới hắc pháp sư ư?

-Đừng có lôi lũ dơ bẩn đó mà so sánh với chúng tôi, đó là nhờ ông tôi thôi, ông ấy có thể cảm nhận những gì diễn ra xung quanh.

-Nói dối! Đó là chuyện không thể.

-Hừ, hạng ếch ngồi đáy giếng thì tốt nhất là dỏng tai mà nghe.

-Cô...

Phải mất một lúc chúng tôi mới có thể khuyên Rin bỏ cây thương xuống và bình tĩnh lại. Tuy là ngăn cậu ấy lại nhưng chính tôi cũng có chút nghi ngờ về ông của Miyuki. Theo như những gì tôi được học rằng phạm vi cảm nhận ma pháp xung quanh sẽ tùy vào sức mạnh từ ma lực của người đó. Lần đầu tiên tôi gặp Miyuki là tại dãy núi Letovia, nếu họ sống ở gần đó thì đồng nghĩa với việc ông của Miyuki có thể cảm nhận ma pháp tại nơi cách xa vài km, nghĩ tới điều đó khiến tôi có cảm giác ớn lạnh. Tôi lắc đầu và cố gắng rũ bỏ suy nghĩ đó, bởi dù sao tôi cũng chưa dám chắc về tính thực hư trong lời nói của Miyuki.

-Vậy...mấy người định đi làm gì vào đêm muộn thế này?

-Bọn tôi sẽ tới hang ổ của lũ hắc pháp sư và giải thoát em gái tôi ra khỏi đó.

Dứt lời, Miyuki bật cười khúc khích.

-Gì vậy? Đùa hay thật vậy? Học sinh như mầy người mà cũng...

-Đó là thật. Chúng tôi có tấm bàn đồ dẫn đến hang ổ của chúng. Bọn tôi sẽ cố gắng lẻn vào mà không bị phát hiện.

Câu trả lời của Rin khiến nụ cười trên môi Miyuki vụt tắt, cô giật lấy bản đồ từ tay Rin và xem nó chăm chú rồi lại nhìn vào mắt cậu.

-Đây...là bản đồ thật chứ?

-Đó là từ thầy Gaido và chúng tôi tin thầy ấy.

-Thầy...Gaido ư...ra là mấy người không biết.

-Không biết gì?

-Không có gì. Dù sao tôi ở đây là để giúp mà.

-Thưa ngài! Có người muốn gặp ngài.

-Gì vậy? Ta đang ngủ mà, để mai đi.

-Nhưng họ nói là chuyện cấp bách.

-Haizz...ta ra ngay đây.

Khoác lên cái áo choàng lông, ngài Shu tự hỏi ai có thể đến thăm mình vào giờ này. Tiến ra ra phòng tra, Shu sai người dẫn khách đến đây.

-Oáp!

Ngồi xuống chiếc ghế lớn làm bằng gỗ dành riêng cho vui tại phòng trà, ngài nhìn chằm chằm lên phía trần làm bằng cẩm thạch rồi lại nhìn vào tách trà một cách vô thức.

Buồn ngủ quá, có lẽ mình nên chợp mắt chút trước khi họ đến.

Mát quá, Shu nghĩ thầm, như thể có thứ gì đó lành lành đang lướt trên mặt ngài.

-Đẹp không? Tác phẩm nghệ thuật của tôi không đùa được đâu.

-Chúng ta không đến đây để chơi đây, gọi cậu ta dậy đi.

Giọng nói quen thuộc khiến ngài Shu bừng tỉnh và mở mắt.

-Leo? Sao cậu lại ở đây?

-Người hầu của cậu không nói với cậu à? Đương nhiên là tụi tôi là khách rồi.

Nhìn vào chiếc bút lông trên tay thầy Leo, ngài Shu bỗng cảm thấy sởn da gà và lấy tay xoa liên tục lên mặt.

-Mực...Leo, cậu...

-Sao nào, đó là phần thưởng cho một tên ngủ nướng đấy.

-Vậy ra là cậu muốn có chiến tranh à. Nếu vậy thì...

Nở một nụ cười đầy thích thú, Shu cầm lấy chiếc bút lông còn lại trên bàn.

-E hèm!

Nơi đây có lẽ sẽ thành bãi chiến trường đầy mực nếu thầy Gaido không lên tiếng. Sự nghiêm túc trong ánh mắt của thầy ấy đã khiến nơi này quay trở lại trật tự vốn có.

-Chúng ta đến đây không phải để chơi trò "tìm lại thuở thanh xuân" đâu. Mau đưa cho cậu ta bản đồ đi, Leo.

-Rồi rồi...thưa quý ngài "đáng sợ".

Lia tấm bản đồ về phía Shu, ngài Leo ngồi xuống và nốc cạn tách trà của mình với vẻ chán nản.

-Cái này...là thật ư?

-Thật đấy, tôi lấy nó từ lũ hắc pháp sư.

Sự nghi ngờ ngay lập tức biến mất khi ngài Shu nghe toàn bộ sự việc về lý do thầy Gaido vắng mặt vào sáng hôm qua.

-Thú vị lắm. Chúng ta sẽ đập nát lũ đó vào sáng mai.

-Haha...bởi chính tụi tôi cũng định nói vậy.

Shu nở một nụ cười man rợ, nó khiến cho lính gác cửa đứng đằng xa cũng cảm nhận được sát khí từ ngài.

-Oáp! Còn giờ tôi đi ngủ đây.

-Hể!? Khoan đã! Khí thế ban nãy của ông bay đâu rồi!?

Dù nói là quyết tâm giải thoát Yumi khỏi chốn địa ngục kia nhưng tôi vẫn khó lòng đánh bại được cơn buồn ngủ của mình. Nhưng nó liền tan biến khi chúng tôi nhìn thấy ánh sáng tại phía xa trong khu rừng.

Không ngờ nó lại gần sông Thadeus đến vậy.

Tiến lại gần với ánh sáng giữa khu rừng, hiện ra trước mắt chúng tôi là một căn chòi nhỏ. Đứng trước cửa là một người đàn ông cao lớn với bộ râu lởm chởm, ông ta đang giữ một cây đuốc, khi chúng tôi đến gần thì ông ta đặt nó lên thanh treo đuốc cạnh cửa.

-Tách!

Chỉ bằng một cú búng tay, một luồng ánh sáng mờ ảo lập tức xuất hiện ngay sau lưng chúng tôi và kéo dài ra theo hình vòng cung rồi tạo thành một kết giới quanh ngôi nhà và nhốt chúng tôi ở trong.

-Ngươi là ai!? Hắc pháp sư ư?

-Haizz...mấy đứa quên ta rồi sao? Quên Orochi già này rồi sao?

-Ngài Orochi!?

Đám mây lớn bấy giờ che khuất ánh trăng giờ cũng đã bay đi và chiếu sáng nơi "nhà tù ngoài trời này".

-Sao ngài lại ở đây?

-Hả? Đương nhiên đây là nhà ta rồi.

-Nhà ngài ư...vậy tấm bản đồ này là giả ư? Thầy Gaido đã lừa chúng ta?

Giật lấy tấm bản đồ từ túi Rin, Kaito xé nó thành từng mảnh nhỏ.

-Tại cậu tin người nên tớ mới mất ngủ vô ích đấy!

-Ông còn quan tâm đến việc ngủ nữa sao.

Mika gõ mạnh vào đầu Kaito khiến cậu chao đảo.

-Nhưng tại sao...?

Có lẽ không chỉ tôi, chính Rin cũng thấy thất vọng khi biết được rằng người thầy mà mình tin tưởng nhất lại đi lừa mình.

-Cậu ta làm vậy cũng vì an nguy của mấy đứa thôi. Chạm trán với hắc pháp sư...mấy đứa sẽ không khác gì tự sát nếu làm vậy.

-Nhưng sao thầy biết được?

-Hửm?

Có thể nói rằng, bấy giờ não tôi như hoạt động hết công suất để suy luận.

-Chuyện tụi em muốn đi cứu Yumi...em và Rin mới chỉ nói với thầy ấy vài tiếng trước, vậy sao thầy biết được?

-Nói thế nào nhỉ...bọn ta dùng tinh linh để trao đổi thông tin từ xa.

-Tinh linh?

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe tới tinh linh, nhưng tên gọi chung ra thì tôi không biết thêm gì về chúng cả. Có lẽ tại buổi học tiếp theo tôi sẽ nhờ thầy Gaido giảng về nó.

Sau khi lấy lại tinh thần sau khi sốc vì biết thầy Gaido đã lừa mình, Rin bước lên nói chuyện với ngài Orochi.

-Ngài có thể gỡ bỏ kết giới và để tụi em đi được không?

-Nhóc không nghe ta nói gì sao? Đương nhiên là không rồi.

-Vậy thì thì tụi em chỉ có một lựa chọn duy nhất...

-Đó là chiến đấu.

Kaito lao lên trước và cướp lời của Rin. Cậu vung rìu để dọa ngài Orochi nhưng ngay lập tức bị ngài ấy đẩy ra dễ dàng.

-Ra đó là lựa chọn của mấy đứa à. Được thôi, dù sao ta cũng không muốn ngủ thêm nữa.

Lấy ra cây chùy xích bằng gỗ của mình, ngài Orochi xoay nó liên tục trước mặt.

-Gaido đã nói rằng ta được phép làm gãy vài cái xương của mấy đứa, nên đồ luyện tập là đủ.

Búng tay còn lại, từ phần đất dưới chân Orochi trồi lên là năm con thú làm bằng đá.

-Để xem mấy đứa xoay xở với thú cưng của ta thế nào.

Truyện Chữ Hay