Legend Of The Mystery Hero

chương 29: c29: ngày của chúng tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Cạch!

-Phù!

Đặt tách trà của mình xuống Rin thở dài, tất cả chúng tôi cũng im lặng.

-Ờm...sao cậu lại làm vậy?

Cuối cùng tôi thử lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh bấy giờ.

-Tôi đã bảo rồi. Do anh ta lắm mồm quá thôi.

-Kyaa!!

Hai người lao vào nhau, cả hai chiến đấu như thể đây là một trận tử chiến, một mất một còn. Họ yểm ma pháp lên cánh tay mình nên lực đấm rất mạnh, đến nỗi tạo ra gió đẩy hết mọi người đang ngồi theo dõi. Có người thì hò reo thích thú, có người vì thấy sợ nên đã rút khỏi khán đài. Chúng tôi thì vẫn im lặng ngồi đó, nín thở theo dõi cả hai.

-Kinh thật đấy. Vừa nãy còn thấy hai người họ như sắp kiệt sức cơ mà.

Kaito không dám chớp mắt trước cuộc chiến này.

Cùng một lúc cả hai tung một cú móc phải vào mặt đối phương và rồi cùng bắn về hai góc sàn đấu. Bấy giờ cặp kính Rin đã nát bét, điều này không khác gì một đòn chí mạng đối với cậu. Từ từ đứng dậy, Raiku lấy tay quệt vệt máu dài gần mồm.

-Hay lắm! Anh biết nhóc sẽ không làm anh thất vọng mà.

Dứt lời, Raiku nhấc lên một phần đá lớn của sàn đấu đã vỡ ra như thể đang cầm một cục giấy vo tròn và ném về phía Rin. Bấy giờ cậu vẫn đang dụi mắt cố gắng nhìn cảnh vật xung quanh, hơn nữa sau cú vừa rồi đầu cậu cứ xoay như chong chóng.

-Này! Nhóc nhìn đi đâu vậy hả?

-Chậc! Chả nhìn thấy gì.

-Vậy thì con cứ nhắm mắt và tiếp tục đi.

-Hả...

-Ông ơi. Bụi bay mắt con rồi.

-Haha! Để ta xem nào...được rồi đó.

-Cảm ơn ông!

-Khoan đã! Ta có cái này.

-Gì vậy ông? A! Con không nhìn thấy gì hết.

Ông lấy ra một dải lụa đen và bịt mắt cậu lại.

-Giờ con thử luyện tập đi.

-Nhưng con đâu nhìn được.

-Đúng vậy!

-Á! Đau quá!

Ông cúi xuống, dí vào trán cậu rồi xoa đầu cậu.

-Đây có lẽ sẽ là điều cuối cùng ta dạy con.

-Hể? Tại sao vậy?

-Chuyện phức tạp, rồi một ngày nào đó con sẽ hiểu. Giờ thì bắt đầu thôi.

Ông bắt đầu ngồi xuống và toát ra lượng lớn ma pháp khiến cho cậu, người đang bị bịt mắt bấy giờ cũng cảm nhận được và kinh ngạc.

-Con phải luôn nhớ rằng, ma pháp chảy qua vạn vật trên thế giới này. Đôi khi, các giác quan của con sẽ đánh lừa chính con, nhưng ma pháp trong thì không. Khi thời điểm đó đến, hãy nhắm mắt vào, dừng lắng nghe và cảm nhận vạn vật xung quanh...bằng ma pháp. Nếu con làm chủ được kĩ thuật này, thì kể cả kẻ địch cách xa mấy dặm con cũng dễ dàng phát hiện được.

-Oaaa!!

-Nào...ngồi xuống đi, ta và con sẽ cùng vạch ra hình dạng vạn vật trong bóng tối.

Cả hai cứ ngồi đó, đến tận tối muộn, dù rất nhiều rất muốn gọi họ vô ăn tối nhưng đều không có hồi đáp. Người qua đường cảm nhận được ma pháp của ông cũng phải thấy dè chừng. Được ông, người thường rất bận rộn với công việc của mình đã đích thân dạy mình thế này khiến cậu rất vui, không, nói đúng hơn cậu cảm hạnh phúc. Cậu ước ông sẽ cứ dạy cậu thế này. Nhưng mong ước đôi khi sẽ chỉ mãi là mong ước.

-Rầm!

Cả khán đài như chết lặng. Chỉ trong phút chốc, Rin đã xoay người đạp vỡ tảng đá và lao vút đến quật ngã Raiku. Anh ta sau đó cũng nở nụ cười và giơ tay đầu hàng. Ngay lập tức Yumi chạy xuống đó, chúng tôi thấy vậy cũng cuống cuồng đuổi theo. Rin vẫn đứng đó, cậu ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn và thì thầm điều gì đó với bản thân.

-Anh hai!

-À, Yumi, sao em xuống đây làm gì?

Giọng nói cậu ấy đã thay đổi, có thể là do tôi tưởng tượng, giọng nói của Rin đột nhiên trở nên ấm áp và hiền dịu hơn. Và hơn hết, trái ngược với vẻ lạnh lùng mọi khi thì cậu đang cười mỉm, thật hiếm thấy.

-Anh bị thương nặng quá. Anh cần phải đi trị thương ngay!

Yumi bấy giờ rất lo lắng, mặt cô trở nên tái xanh khi thấy cánh tay phải đầy những vết thuơng và máu của cậu. Và cũng có lúc, cô đã rơi lệ.

Thật là một người em gái tốt, tôi nghĩ thầm và bất giác thử tưởng tượng người bị thương kia là mình. Nhưng rồi tự véo má cho tỉnh.

-Ai da! Nhóc đánh hay lắm. Anh phải khâm phục đấy.

Raiku đứng dậy, giơ tay ra bắt với Rin. Nhưng thay vì làm vậy, cậu lại đứng lặng im khiến ai cũng tự hỏi cậu đang làm gì.

-Bốp!

Cậu hẩy bàn tay đang giơ về phía trước của anh ta bằng tay trái, rồi rụt tay lại lấy hết sức bình sinh đấm vào bụng khiến Raiku khiến ta bay ra và đập vào tường.

-Ặc! Đau đấy.

Rơi xuống đất, anh ta cũng lịm đi sau đó.

-Nhưng cậu biết làm vậy là sao chứ?

-Sao cũng được.

Rin đã quay trở lại làm con người nghiêm túc, lạnh lùng và không quan tâm đến cảm xúc của người khác nên cách trả lời của cậu khiến cho Mika rất tức giận. Nhưng cô cũng không thể làm gì được nên đi ra ngoài và đóng rầm cửa lại.

-À...để tớ đi theo cho.

Kaito gãi đầu, cũng đi ra ngoài, Rin cũng ngồi dậy và mặc chiếc áo khoác dài để che đi cánh tay quấn băng của mình và đi tới phòng điều trị theo hẹn của bác sĩ. Tôi ngoảnh sang Yumi, bấy giờ cô rất bối rối. Chắc hẳn cô rất muốn hoà giải mọi người nhưng lại không biết nói gì. Bây giờ trong căn phòng rộng lớn này chỉ có tôi và cô, không khí yên tĩnh này khiến tôi cảm thấy bồn chồn. Tôi nghĩ mình phải nói gì đó, nhưng nói gì? Nhìn sang Yumi, cô vẫn đanh im lặng cúi đầu nhìn xuống sàn. Tôi bất giác xoa môi mình và đăm đăm suy nghĩ.

-A đúng rồi!

-Ế! Sao...có chuyện gì vậy, Kazuto?

Suy nghĩ của tôi đã vô thức trở thành lời nói và khiến cho Yumi giật mình.

-Cậu nghĩ sao nếu ta làm một cái bánh chúc mừng?

-Bánh chúc mừng?

-Đúng! Chúc mừng cho chiến thắng đầu tiên của Kaito và Rin. Sau khi làm xong chúng ta sẽ tập hợp mọi người và giúp họ hoà giải.

-Oaa!! Ý hay đó, Kazuto!

Đôi mắt Yumi sáng long lanh như một cô bé dễ thương đã phần nào hớp hồn tôi.

-Sao vậy, Kazuto? Mặt cậu hơi đỏ kìa, cậu bị sốt à?

-A, không. Không phải đâu.

Tôi lấy một tay che mặt một tay xua xua ra dấu hiệu không đúng, nhưng Yumi tiến sát tôi. Cô lấy vuốt phần tóc mái của tôi lên và áp trán cô vào trán tôi.

-Ơ, oái!

-Rầm!

Vì bất ngờ nên tôi nghiêng người về phía sau đến nỗi ngã xuống sàn.

-Cậu không sao chứ!?

-Không sao, tại mình bất cẩn quá thôi.

Bỏ lại căn phòng rộng lớn, tiện nghi không một bóng người ở phía sau, tôi và Yumi đi ra ngoài mua nguyên liệu làm bánh. Không hiểu sao, nhưng tôi quyết định mặc áo khoác da màu đen, cạnh vai treo một cái ruy băng ngắn màu đỏ. Đôi lúc tôi tự hỏi cái áo này có làm tôi nhìn trông đầu gấu không nhỉ. Tuy là con của gia tộc danh giá nhưng Yumi ăn mặc khá giản dị, tuy nói vậy nhưng cái váy vàng nâu có thắt lưng mỏng của cô cũng có giá khoảng bốn mươi đồng vàng. Nhắc đến tiền, vì là một học sinh "bất đắc dĩ" nên nguồn cung cấp của học viện cũng có giới hạn mỗi tháng, và vì là học sinh nên cũng không có chuyện tôi được phép đi làm thêm nên tôi luôn phải tiết kiệm nhiều nhất có thể. Do đó tiền đi mua nguyên liệu đều do Yumi chi tiền túi ra, thực sự tôi thấy khó xử về việc này, nhưng cô vẫn bảo không sao nên tôi đành chấp nhận.

-Cậu thích mặc đồ đen nhỉ, Kazuto?

-Hả? À ừ, phải rồi nhỉ. Nhưng cũng có màu đỏ mà.

-Thì mình thấy cũng có hai màu đó thôi à. Tại sao vậy?

-Hừm...cái đó...tớ cũng không biết nữa. Chỉ là, tớ thích vậy thôi.

-Hể...cậu kì lạ thật đấy Kazuto...

-...

-...Nhưng tớ thích thế.

Lại một lần nữa, cô nàng lại khiến con tim tôi loạn nhịp. Tôi luôn tự nhủ rằng là do tưởng tượng, chỉ là rung động nhất thời giữa nam và nữ, nhưng dù vậy thì tôi cũng biết rằng, mình không thể cứ dối lòng như vậy.

-Nè Mika, về thôi, chúng ta đã đi vòng quanh khu phố được mấy vòng rồi đấy.

-Hứ!

-Này!

Kaito nắm lấy cổ tay Mika, nhưng cô lập tức hẩy ra và chỉ vào mặt cậu.

-Vậy mua cho tôi đồ ăn đi thì tôi sẽ về.

Dù bất mãn nhưng cuối cùng thì cậu chỉ có thể thở dài và chấp nhận yêu cầu ngớ ngẩn kia.

-Tôi biết rồi. Vậy đứng đây đợi tôi quay lại đấy.

Quay về căn phòng rộng lớn, tâm trạng của hai chúng tôi tụt một bậc khi thấy không có một bóng người. Rin phải kiểm định thể chất cho trận chiến tiếp theo nên đến tối mới về thì có thể hiểu, nhưng Kaito và Mika giờ này vẫn chưa về khiến tôi và Yumi lo lắng. Gác lại chuyện đó chúng tôi thay đồ, vắn ống tay áo và bắt đầu vào việc.

-Kazuto này.

-Sao vậy?

-Cậu đã bao giờ làm bánh chưa?

-Hể!

Nhắc mới nhớ, đúng là tôi chưa bao giờ động tay vào bếp cả. Nhưng tôi cũng không muốn Yumi thất vọng nên tôi vẫn vỗ ngực cho ra dáng đàn ông.

-Không sao! Cứ giao cho tớ.

-Hihi! Vậy của cậu này, cùng cố gắng nhé.

Yumi đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ hướng dẫn cách nấu ăn.

Quả nhiên vẫn bị cậu ấy nắm thóp, tôi thở dài và bắt đầu đọc.

-Đây! Tôi mua vài cái Mochi này. Vì không biết bà thích vị nào nên tôi mua đủ các vị đó.

-Xì! Làm bạn từ nhỏ mà không biết người ta thích loại nào.

-Thì tôi đã thấy bà ăn mochi bao giờ đâu.

-Hứ!

Mika mặt hằm hằm ngấu nghiến những cái mochi, cô tưởng tượng mỗi cái mochi là Kaito và cắn nó như cắn vào mặt cậu. Nhìn thấy sức ăn khủng khiếp kia Kaito cũng chỉ im lặng và nhìn cô ăn.

-Thế...sao bà lại tức giận Rin như vậy? Bà biết tính cậu ấy mà.

-Không hẳn là tôi tức giận vì thái độ đó, chỉ là...đôi khi tôi cảm thấy bực chính bản thân vì luôn gắt gỏng với mọi người.

Nói đến đây, cô buồn rầu, nhìn ra khu phố nhộn nhịp nơi những ánh đèn bắt đầu sáng lên do hoàng hôn đã buông xuống.

-Không. Tôi không nghĩ vậy đâu.

-Sao?

-Bởi đó là bà, không phải là ai khác. Chẳng phải điều tuyệt nhất là được làm chính mình sao? Vì vậy, là một bà chằn luôn cau có dạy bảo người khác thì có gì sai đâu. Tôi thấy khá là thú vị đấy chứ.

-Kaito...phải rồi nhỉ. Cảm ơn ông.

Nghe những lời vừa rồi của Kaito khiến cô cảm thấy ấm áp bao nhiêu, gạt đi những giọt lệ sắp tràn ra khỏi mắt, cô nở một nụ cười vui vẻ và quyết định rũ bỏ những suy nghĩ ngốc nghếch vừa rồi.

-Chúng ta về thôi nhỉ.

-Ừm. Về thôi.

-Mà này...

-Hửm?

-...bà vừa...khóc đấy à?

-Hả!? Không có nhá.

-Đau!!

Mika véo tai Kaito và kéo tai lôi cậu theo.

Chiếc bánh hoàn thành đúng lúc mọi người đều quay về. Nhìn thấy tôi và Yumi nhem nhuốc thì Kaito và Mika đều phá cười lên, Rin cũng chỉ cười mỉm nhưng như thế đối với chúng tôi là quá đủ. Không khí vui nhộn cuối cùng quay trở lại căn phòng ấm cúng này.

Truyện Chữ Hay