Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

chương 37: tam đường hội thẩm*

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc. (Theo baike.baidu)

Thư Tầm tái mặt bước ra từ nhà vệ sinh, xoa bụng dưới đầy bắc đắc dĩ, nghĩ thầm, tên nhóc con này làm khổ mẹ nó quá, nghịch ngợm thế này chẳng lẽ đúng là con trai sao? Đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước lẩm bẩm --- "Nếu đúng là con trai thì sẽ gọi nó là Tả Khiên Hoàng!"

Rửa sạch tay, Thư Tầm nhìn ra cửa theo bản năng, anh thường đứng đợi cô ở ngoài cửa nhưng hôm nay lại không thấy anh đâu. Lẽ nào… có chuyện gì xảy ra trong phòng thẩm vấn? Cô không kịp lau khô nước trên tay, vội vã chạy về phòng thẩm vấn, chỉ thấy cửa phòng thẩm vấn còn chưa đóng, lại gần thì thấy Tả Kình Thương đang đứng trước mặt Trần Vũ, cả hai đều im lặng nhìn nhau, nhân viên phụ trách ghi chép Tiểu Triệu ngơ ngác đứng cạnh, bút ghi âm được đặt trên bàn nhưng có lẽ chưa ghi được câu nào.

"Sao thế?" Thư Tầm nhỏ giọng hỏi Tả Kình Thương.

Trần Vũ nhìn lên trần nhà, cười cười.

"Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục." Tả Kình Thương cho rằng còn một số điểm cần được điều tra rõ ràng, anh vỗ nhẹ vào lưng Thư Tầm để cô yên lòng rồi quay đầu nhìn Trần Vũ, "Hẹn gặp lại."

"Ha ha ha…" Trần Vũ bật cười.

Trần Vũ bị dẫn đi, Tả Kình Thương và Thư Tầm quay lại văn phòng của tổ một, Hồng Thế Kiện vốn đang ỉu xìu hút thuốc, thấy Thư Tầm đi vào, vội tắt thuốc, mở cửa sổ thông khí, còn cầm báo quạt quạt cho mùi thuốc lá trong phòng tan đi.

"Khi nãy Thư Tầm thấy hơi ngột ngạt nên giờ tôi đưa cô ấy đi dạo một chút." Tả Kình Thương muốn đưa Thư Tầm đi ra ngoài để tránh mùi khói thuốc trong phòng ảnh hưởng tới cô, cũng tìm cho hai người một không gian riêng.

"Giáo sư Tả và cô Thư quả thực là 'phu thê tình thâm'." Lâm Hi hâm mộ nói, lại nhớ đến bạn gái của mình, yếu đuối, khó hầu hạ, còn nóng tính, anh ta đành thở dài đầy cam chịu.

Tả Kình Thương dắt Thư Tầm xuống tầng, tới siêu thị gần đây mua đồ ăn vặt, giúp cơn buồn nôn của Thư Tầm dịu bớt.

"Em nghi ngờ Trần Vũ là người có hai nhân cách." Thư Tầm hít thở bầu không khí trong lành ngoài trời, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Không khí ở thành phố nào cũng trong lành hơn không khí ở Thủ đô, nếu như có thể cô hi vọng tương lai mình sẽ chuyển tới một nơi khác để dưỡng lão. Nhưng còn trẻ như vậy đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão, có phải là hơi… Thư Tầm quay lại chủ đề chính, "Trước đây em từng đọc luận văn của Duane Gibran… cũng chính là Kỷ Phương Hủ giới thiệu và phân tích về bệnh đa nhân cách, có người thậm chí còn phân liệt ra năm mươi loại nhân cách nhưng các nhân cách ấy không hề có điểm chung, mỗi người có một sở trường riêng, ký ức cũng khác nhau, hầu như không biết tới sự tồn tại của 'người kia'. Đa nhân cách là một loại bệnh tâm thần không thể chữa trị cũng là một loại chướng ngại tâm lý vô cùng nghiêm trọng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là bản thân người bệnh sẽ cảm thấy đau khổ. Ở nước ngoài có một người phụ nữ bị phân liệt ra ba mươi nhân cách, nhân cách nào cũng là họa sĩ, đều biết tới sự tồn tại của 'người kia', thế nhưng phong cách hội họa hoàn toàn khác nhau. Cô ấy được phép sử dụng năm loại nhân cách để dự thi, đều được trao giải như nhau."

Cô thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: "Căn phòng bí mật trong quán ăn, dấu vân tay trên hung khí, lời thuật lại của Oánh Oánh, Trần Vũ chính là hung thủ của vụ án mạng liên hoàn tại Lang Lâm mấy tháng qua, nhưng việc Trần Vũ bị 'mất trí nhớ' rất kỳ lạ, thường thì khi tội phạm phải đối mặt với nhiều bằng chứng như vậy, phòng tuyến tâm lý của hắn sớm đã sụp đổ, chỉ có Trần Vũ tin chắc mình vô tội, bất cứ vật chứng nào cũng không thể gợi lại hồi ức của hắn. Chúng ta hỏi hắn về những chuyện đã qua, ví dụ như thi đại học, cô giáo ngữ văn,… hắn đều có thể nhớ lại, điều này chứng tỏ năng lực ghi nhớ của hắn rất bình thường, không phải kiểu bệnh nhân có chướng ngại về trí nhớ, cứ qua giờ đêm là quên toàn bộ ký ức về ngày hôm qua. Cho nên em cho rằng, khi hung thủ thực thi hành vi man rợ của mình, 'Trần Vũ' vốn không tồn tại, mà khi Trần Vũ tồn tại, tất cả những việc liên quan tới 'người kia' đều bị xóa bỏ."

"Giả sử Trần Vũ là người có hai nhân cách, vậy nhân cách chính của hắn là Trần Vũ hay là người kia, hoặc hắn có thể phân liệt ra nhiều loại nhân cách khác, khi giết người hắn đã phân liệt thành nhân cách nào, là ẩn số." Tả Kình Thương cũng có cùng quan điểm, nhưng kiểu người có hai nhân cách này là do hắn giả vờ hay thực sự có, còn cần giám định. Từ ngày anh bước vào ngành điều tra hình sự tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tội phạm tâm thần phân liệt, nhưng giám định điều này là thật hay giả, cũng không phải sở trường của anh. "Khi em không ở đó, hắn đột nhiên gọi tên anh, giọng nói thay đổi."

Thư Tầm sửng sốt, "Một nhân cách khác của hắn xuất hiện? Anh nên tiếp tục thẩm vấn, không thể bỏ qua cơ hội này."

"Anh cần xác nhận lại một vài vấn đề."

"Anh đang nói đến…"

"Trần Vũ đã bị thẩm vấn một ngày một đêm, tuy rất sốt ruột nhưng câu trả lời của hắn không có dấu hiệu hư cấu, khi chúng ta hỏi tới một vài hồi ức nhỏ, nhãn cầu của hắn chuyển động về cùng một hướng. Khi anh kích thích hắn bằng cách nói mẹ của Trần Vũ bị bệnh, phản ứng của hắn cực kỳ tự nhiên và chân thực, đầu tiên quan tâm tới tình hình sức khỏe của mẹ sau đó tỏ thái độ bất mãn với anh, cũng phù hợp với tư duy tình cảm thông thường. Nhưng sau khi chuyển nhân cách, vẻ mặt của hắn trở nên bình tĩnh, cũng không hỏi về tình hình của mẹ nữa. Anh nói với hắn 'Hẹn gặp lại', biểu hiện của hắn rất tùy ý, vì chính hắn cũng không biết sau khi chìm vào giấc ngủ, hắn và Trần Vũ – ai sẽ là người tỉnh lại trước. Dường như 'hắn' biết sự tồn tại của Trần Vũ nhưng Trần Vũ lại không biết đến sự tồn tại của 'hắn'."

Khi đi vào siêu thị, Thư Tầm lập tức bước thẳng tới quầy ô mai, cầm lên mấy túi. Tả Kình Thương chỉ nhìn thôi mà đã thấy chua, bèn thay cô để lại vài túi về chỗ cũ, còn hai túi vẫn cầm trong tay.

Thư Tầm ngậm một viên ô mai mới thấy hơi thèm ăn trở lại, "Người hai nhân cách tựa như có hai con người cùng sống trong một thân thể, nếu một loại nhân cách phạm tội, loại nhân cách kia vô tội thì cũng vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, thậm chí tử hình, cho nên việc cân nhắc mức hình phạt cũng khá khó khăn. Cũng may toàn thế giới chỉ có mấy ngàn người bị mắc chứng bệnh này, không phải người nào trong số họ cũng đi giết người phóng hỏa."

"Như em nói, loại bệnh tâm thần này không thể chữa trị, hình phạt không thể giết chết một loại nhân cách và giữ lại loại nhân cách còn lại được."

Thư Tầm xoa nhẹ bụng dưới: “Trước đây em vẫn nghĩ, không biết sau này mình sẽ mong có con trai hay con gái. Nhưng giờ nghĩ lại, chỉ hi vọng con có thể khỏe mạnh lớn lên, nhân cách hoàn chỉnh, cho dù tương lai con làm nghề gì, có triển vọng hay không, cứ sống bình an một đời là được.”

Trước khi làm mẹ, phụ nữ luôn có nhiều ảo tưởng, hi vọng con mình sẽ thế này, thế kia nhưng khi thật sự làm mẹ, tâm tính cũng sẽ đổi thay.

Nghe cô nói, ánh mắt Tả Kình Thương thoáng dịu dàng, “Nếu như anh nói, anh muốn có cả con trai và con gái, em có trách anh tham lam không?”

“Vậy anh cứ tiếp tục mơ đi, hừ.” Thư Tầm hừ lạnh một tiếng, cúi đầu cười.

Tả Kình Thương và Thư Tầm quay lại Chi đội, sau đó bọn họ bắt đầu tiến hành điều tra về thân phận thực sự của Trần Vũ --- Kỳ thực chuyện này cũng không khó.

Cao Duệ Xuyên.

Khi cái tên này xuất hiện trước mắt cảnh sát, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì chân tướng đã gần trong tầm tay, thậm chí họ còn cảm thấy hơi phấn khích.

Ảnh của Cao Duệ Xuyên và Trần Vũ giống hệt nhau, tư liệu có ghi, năm nay Cao Duệ Xuyên tuổi, tốt nghiệp khoa Y học lâm sàng của Đại học Y khoa rồi học thẳng lên thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp thì công tác ở bệnh viện trực thuộc Đại học Y, làm việc một năm ở khoa ngoại, sau đó chủ động xin thôi việc và rời khỏi tỉnh, từ đây không còn ghi chép công tác nữa. Quê hắn ở một thị trấn nhỏ của tỉnh N, cha là một giáo viên nông thôn chuyên dạy thay, mẹ là một nông dân bình thường, có một chị gái, đã lập gia đình từ lâu. Cha mẹ và chị gái hắn chưa từng tới Lang Lâm, liên lạc qua điện thoại thì biết được bọn họ vẫn tưởng Cao Duệ Xuyên làm bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện trực thuộc Đại học Y, cực kỳ bận rộn cho nên rất ít khi về nhà, cũng chưa cưới vợ. Với chuyện hai nhân cách, bọn họ vốn không phát hiện ra, trong mắt họ, Cao Duệ Xuyên là một đứa trẻ chăm chỉ ít nói, khi đi học thì không nghịch ngợm gây sự bao giờ, thầy cô rất yêu quý, bạn học cũng rất nể phục hắn, nhưng có lẽ vì tính cách hơi kỳ cục nên không có nhiều bạn bè. Hắn rất hiếu thảo, thường xuyên gửi tiền về nhà để chăm lo cho cha mẹ, mua điện thoại di động cho chị gái,…

Mấy chi tiết mà Trần Vũ nói, Học viện Lang Lâm, nhân viên tiếp thị thuốc, cha là nhân viên thí nghiệm ở nhà máy hóa chất số hai, mẹ bán hàng tạp hóa gì gì đó, vốn là những chuyện giả dối.

“Không hẳn là giả dối.” Tả Kình Thương đọc xong báo cáo điều tra, “Cứ coi như những thông tin này đều do ‘Trần Vũ’ tự tưởng tượng ra thì chắc chắn cũng tìm được điểm bắt nguồn của chúng. Nhà máy hóa chất số hai, kinh doanh hàng tạp hóa --- Nghề nghiệp của hai người này có sự trùng hợp khó tin với nghề nghiệp của hai người khác.” Anh nói một cách bí hiểm, nhìn mọi người một lượt.

Sau khi nghe xong, Thư Tầm thầm suy nghĩ một lúc nhưng không thể nhớ nổi hai người nào làm nghề này. Cảnh sát tổ một cũng giống như Thư Tầm, thì thầm bàn luận một phen, vẫn không nhớ ra trong vụ án này có người tình nghi hoặc người nào liên quan tới nghề nghiệp của hai người này.

“Cha mẹ của nạn nhân vụ án /, hơn nữa nạn nhân của vụ án đó cũng họ Trần.” Với một người đã theo dõi nghiên cứu vụ án / suốt mấy năm nay như Tả Kình Thương mà nói, từng chi tiết nhỏ anh đều thuộc như lòng bàn tay, anh có thể nhớ ra ngay lập tức cũng chẳng phải chuyện lạ, còn đối với một người không hề biết về những hành vi tội ác của Cao Duệ Xuyên như Trần Vũ, lại có liên quan tới vụ án /, điều này hẳn là một điểm đột phá khiến người ta sởn gai ốc.

Trong thoáng chốc, mọi người xôn xao bàn luận.

“Chẳng lẽ Trần Vũ có dính dáng gì đến vụ án /?”, “Đầu và thân thể của nạn nhân vụ / cũng bị cắt rời, tôi đã thấy kỳ lạ từ lâu rồi!”, “Tên biến thái này đúng là việc gì cũng dám làm? Đã nhiều năm trôi qua, hắn cảm thấy chúng ta bắt được hắn nên lại bắt đầu gây án, cũng hợp lý đấy chứ.”, “Nhất định là sau khi giết người thì mai danh ẩn tích, chạy trốn đổi một cái tên khác.”

Lâm Hi suy đoán: “Cha mẹ và chị gái hắn trước giờ đều không biết hắn có nhân cách phân liệt, chứng tỏ khi còn bé hắn không bị như vậy, chín năm trước bị một chuyện nào đó kích thích, mới đột nhiên phân liệt ra Trần Vũ, giết một người, lại trở về làm Cao Duệ Xuyên, rồi gần đây lại bị chuyện gì đó kích thích chuyển về Trần Vũ… Ôi trời ơi! Loạn, loạn hết cả lên, tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa!”

Mọi người cười ầm lên.

Thư Tầm chờ mọi người trật tự lại, bắt đầu nói: “Bây giờ có thể khẳng đinh: Cao Duệ Xuyên chính là nhân cách chính, trầm tĩnh ít nói, sống khép kín cô độc, từng là bác sĩ ngoại khoa; Trần Vũ là nhân cách phụ, vui vẻ đơn thuần, sống nhiệt tình nhưng hơi chịu đựng nhẫn nhục. Còn loại nhân cách thứ ba nào nữa hay không --- còn chờ kiểm nghiệm thêm. Tôi tin rằng một người có kiến thức y học như Cao Duệ Xuyên đã sớm nhận ra sự tồn tại của ‘Trần Vũ’, sau khi tới Lang Lâm thì sống dưới thân phận Trần Vũ. Tuy có thể cảm nhận được ‘Trần Vũ’ nhưng hắn không biết trước loại nhân cách phụ này xuất hiện và biến mất khi nào, cũng không thể khống chế được hành vi của ‘Trần Vũ’. Bằng việc quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn biết ‘Trần Vũ’ đang làm gì, bèn đóng giả thành Trần Vũ, làm một người độc thân bình thường.”

“Khi phát hiện ra vụn thi thể của Chương Thần Phân, hắn đang là nhân cách chính hay nhân cách phụ?” Ngô Nhất Táp nghi hoặc hỏi.

Thư Tầm nói một cách chắc chắn, “Là Trần Vũ.”

Tả Kình Thương suy đoán thêm bước nữa, “Sự tương hỗ giữa nhân cách độc lập trong con người hắn rất phức tạp, tôi nghi ngờ hắn không chỉ có hai loại nhân cách. Hành vi của hắn có thể chia làm ba tổ; tổ thứ nhất: giết người; tổ thứ hai: xử lý thi thể, cũng hưởng thụ quá trình này; tổ thứ ba: kinh doanh. Hiện nay có thể xác định được tổ hành vi thứ ba hoàn toàn xuất phát từ Trần Vũ.”

Đầu óc Lâm Hi càng hỗn loạn hơn, “Vậy trong ba tổ hành vi này tổ nào xuất phát từ Cao Duệ Xuyên? Trời ạ! Thế này thì tòa án định tội kiểu gì?!”

Hồng Thế Kiện chắp tay, “Tổ trưởng Ngô, tôi cảm ơn anh đã cho tôi tham gia phá án, quả thực là khiến tôi mở rộng tầm mắt, từ quá trình phạm tội tới… bản thân hung thủ.”

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người như thế!” Ngô Nhất Táp trợn mắt há mồm nói, “Đúng là được dịp mở rộng tầm mắt.”

Ai mà chẳng gặp loại tội phạm này lần đầu tiên đây?

“Vụ án thú vị thế này sao giờ mới nói cho anh biết?” Kỷ Phương Hủ nghe Hồ Hiệu tường thuật lại sinh động như thật, nhất thời sôi trào nhiệt huyết, nắm vai Hồ Hiệu lắc liên tục, y như giá chủ Mã Cảnh Đào khi đang kích động.

Giám định tư pháp trong lĩnh vực pháp y tâm thần --- Đúng chuyên môn của Kỷ Phương Hủ.

Hồ Hiệu rất oan tức, gần đây cô gặp phải một vụ án khó, bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, Thư Tầm lại không thích nấu cháo điện thoại, cô chỉ tình cờ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình chị họ vất vả mang thai, mới nghe được hung thủ vụ án Lang Lâm kia là người đa nhân cách. Cô vừa biết đã vội chạy thục mạng tới nhà Kỷ Phương Hủ, ai ngờ tên háo sắc này thấy cô đến, chẳng nói đến câu thứ hai đã nhào qua, cô vừa tỉnh ngủ đã vội vàng kể lại chuyện Trần Vũ, thế mà giờ anh còn trách cô không nói sớm!

Kỷ Phương Hủ ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo rồi mở máy vi tính đặt vé máy bay.

“Em cũng muốn đi!” Hồ Hiệu đề xuất.

“Hình như em đã dùng hết thời gian nghỉ phép rồi!” Kỷ Phương Hủ liếc xéo cô.

Hồ Hiệu đau khổ ôm chăn, rơi nước mắt bi phẫn. Danh sách tổ chuyên gia tới Bắc Yến lần trước vốn không có tên cô, là cô mặt dày mày dạn xin nghỉ phép để đi, bây giờ thì hay rồi, vụ án kỳ thú thực sự đã xuất hiện nhưng cô cũng chẳng còn thời gian nghỉ phép.

“Chi bằng…” Kỷ Phương Hủ đột nhiên cười âm hiểm, “Ngày mai chúng mình đi đăng ký kết hôn, em sẽ có mười lăm ngày nghỉ của một người mới kết hôn ngay lập tức, nếu em chịu phối hợp với anh, chỉ một thời gian ngắn sau sẽ lại có một kỳ nghỉ dài hơn.”bg-ssp-{height:px}

“Kỳ nghỉ gì thế?” Hồ Hiệu chưa kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt hỏi.

Kỷ Phương Hủ cười đến mức mắt híp thành một đường thẳng, “Nghỉ sáu tháng theo chế độ thai sản.”

“Nghỉ nghỉ cái đầu anh!” Hồ Hiệu ném gối về phía anh.

“Rốt cuộc em có đi hay không?” Bắt được gối, Kỷ Phương Hủ đã đặt vé máy bay.

“Không đi không đi! Ai thèm đi cùng anh? Ai thèm đăng ký kết hôn với anh? Ngày mai em sẽ đi xem mắt ~” Hồ Hiệu tức đến mức quấn chặt chăn, quay đi không để ý tới anh nữa.

Đây là việc hệ trọng, sắc mặt Kỷ Phương Hủ thay đổi, bỏ máy vi tính sang một bên, “Để anh khiến em mang thai trước khi kết hôn, xem em có còn xem mắt được nữa không?”

“Anh dám! Anh dám!” Hai chân Hồ Hiệu đá loạn xạ.

Kỷ Phương Hủ vươn nanh vuốt tới, rất giống một con sói độc ác lao vào một con dê nhỏ béo mập.

Kết quả cuối cùng là, khi tiểu thư Hồ tiêu tỉnh lại sau giấc ngủ, tên Kỷ Phương Hủ kia đã lên máy bay từ lâu rồi.

Trọng điểm vụ án lập tức chuyển từ tìm kiếm thi thể xác định hung thủ sang nhận định xem rốt cuộc hung thủ phân liệt ra mấy loại nhân cách, có khả năng còn phá giải được cả vụ án /, điều này khiến cảnh sát hình sự tổ một vừa hiếu kỳ vừa thán phục, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình hăng hái.

“Giáo sư Tả, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Ngô Nhất Táp xin chỉ bảo.

Tả Kình Thương đứng lên, vẽ ba vòng tròn lên tấm bảng trắng trong phòng họp nhỏ, trong vòng vẽ các từ then chốt “Cha mẹ, trường học, bệnh viện”, đồng thời giải thích: “Đây là ba hướng điều tra. Một, ‘cha mẹ’ trong miệng Trần Vũ liệu có phải là cha mẹ của nạn nhân / hay không; hai, chín năm trước, khi Cao Duệ Xuyên còn học ở Đại học Y khoa, hắn đã gặp phải biến cố gì; ba, tới bệnh viện trực thuộc Đại học Y một chuyến, hỏi xem tại sao Cao Duệ Xuyên lại xin thôi việc.” Nói xong, anh chợt nhìn về phía Thư Tầm, nói một câu đầy hàm ý:

“--- Đây là lần đầu tiên tôi có hứng thú tìm hiểu quá trình biến đổi tâm lý của hung thủ.”

Hóa ra Tả Kình Thương vẫn còn nhớ chuyện cô bất mãn vì trước giờ anh không quan tâm tới việc điều tra nguồn gốc phạm tội của hung thủ. Hẹp hòi!

“Chúng tôi sẽ tiến hành ngay lập tức.” Các cảnh sát tổ một đều đứng lên, phân công công việc rồi lần lượt rời phòng họp nhỏ.

Tả Kình Thương gọi Ngô Nhất Táp lại: “Tôi muốn gặp Trần Vũ một lúc… cũng chính là Cao Duệ Xuyên.”

“Không thành vấn đề.” Ngô Nhất Táp đồng ý, thầm lắc đầu, đến giáo sư Tả cũng không biết nên gọi tên nghi phạm này thế nào.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Ngô Nhất Táp chợt reo lên, sau khi nhận điện, anh ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, quay đầu nói với Thư Tầm và Tả Kình Thương: “Nghe nói một vị chuyên gia giám định tư pháp về pháp y tâm thần của Bộ công an đã tới sân bay, hai tiếng nữa sẽ tới chỗ chúng ta, là một người Hoa quốc tịch Anh, không biết có cần mời phiên dịch hay không…”

“Chuyên gia giám định tư pháp về pháp y tâm thần, người Hoa quốc tịch Anh…” Tả Kình Thương lặp lại, nhìn Thư Tầm một lúc, hai người bỗng trăm miệng một lời --- “Kỷ Phương Hủ?”

“Sao hai người biết?” Ngô Nhất Táp hỏi.

Thư Tầm nghĩ thầm, lại là đồ mồm to Hồ Hiệu kia. Có điều Kỷ Phương Hủ tới đây quả là một tin tức tốt, nếu nói về mặt giám định đa nhân cách, làm gì có ai chuyên nghiệp hơn anh ta? Nghĩ tới đây, Thư Tầm giải thích: “Anh ta là chồng của em họ tôi.”

“Hay thật đấy, nhân tài đều tụ hội về một gia đình.” Ngô Nhất Táp kinh ngạc, “Nhưng không ngờ vị Kỷ Phương Hủ tiên sinh ấy lại còn trẻ như vậy, tôi còn tưởng đó là một chuyên gia lớn tuổi cơ đấy.”

Nhắc tới việc này, Thư Tầm nhớ Hồ Hiệu cũng từng nói, ban đầu tưởng Kỷ Phương Hủ là một ông lão, còn viết thư cho anh ta với tư cách là hậu bối và fan hâm mộ, bảo người ta nhân lúc còn sống thì hãy quay về Trung Quốc ít ngày, cuối thư còn chúc người ta thọ sánh Nam Sơn, con đàn cháu đống. Kết quả là vì một phong thư của cô nàng mà người ta lặn lội từ Anh Quốc về Trung Quốc thật, đi theo cô nàng từ thành phố thực tập đến quê hương Vụ Kiều, cuối cùng cũng theo đuổi thành công.

Có vài người không nên nhắc tới, chỉ vừa nhắc tới là đã gọi điện thoại đến ngay. Thư Tầm nhận điện thoại của Hồ Hiệu, nghe cô nàng khóc lóc ỉ ôi oán giận Kỷ Phương Hủ bỏ mặc cô nàng một hồi, một mình tới Lang Lâm chơi, loại đàn ông phụ bạc như vậy đáng bị ngàn đao băm nát…, bất đắc dĩ nói một câu “Chị sắp họp rồi” mau chóng ngắt máy.

Cô nàng đã dùng hết ngày nghỉ phép mà còn không biết ngại oán trách người ta.

Vốn định tiến hành thẩm vấn Cao Duệ Xuyên ngay lập tức, nhưng vì Kỷ Phương Hủ đến đây, cuộc thẩm vấn được hoãn lại ba giờ đồng hồ. Suy xét ra thì Kỷ Phương Hủ không tham gia vào toàn bộ quá trình phá án nên Ngô Nhất Táp cử một cảnh sát hình sự có khả năng hành văn tốt lập tức viết một bản báo cáo điều tra tóm tắt, chờ Kỷ Phương Hủ tới thì cho anh ta xem.

Khi Kỷ Phương Hủ bước từ trên xe xuống, có rất nhiều người bị anh ta làm cho kinh ngạc, nữ cảnh sát hình sự của Chi đội đều tròn mắt mà nhìn. Vì sống ở Anh từ nhỏ nên cách ăn mặc của anh ta đều theo phong cách Anh, vừa phong độ vừa tao nhã, chỉ mỉm cười gật đầu với mọi người rồi lập tức đưa mắt đi chỗ khác đầy xa cách. Nửa nóng nửa lạnh như vậy khiến biết bao trái tim thiếu nữ cảnh sát hình sự đập loạn liên hồi.

Cũng may Kỷ Phương Hủ không phải người thích vờn hoa ghẹo nguyệt, chỉ xách cặp công văn từ trong xe ra rồi lên thẳng văn phòng tổ một ở tầng hai.

Báo cáo điều tra chỉ có khoảng ba ngàn chữ, anh ta đọc xong một cách nhanh chóng, đầu tiên nhìn Tả Kình Thương và Thư Tầm bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó còn độc thoại một lúc, mới nói muốn gặp gỡ nghi phạm.

“Giám định tâm thần là sở trường của anh, vậy cứ lấy ý kiến của anh làm chủ thôi.” Tả Kình Thương nói, bây giờ đều đã là người một nhà, nói chuyện cũng dễ hơn.

“Không dám, hai người có thể bắt được nghi phạm đa nhân cách về quy án, quả thực khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Phải biết rằng nghi phạm có nhân cách phân liệt rất bí ẩn, cũng không hành động theo lẽ thường, suy luận logic phổ thông và xây dựng chân dung tâm lý tội phạm cũng khó mà tìm ra hắn chuẩn xác như vậy, hai người…” Kỷ Phương Hủ hiếm khi khiêm tốn một phen, đưa ngón tay cái lên, nói ra một câu mà anh ta mới học được --- “Đáng được nhận like!”

Tả Kình Thương, Kỷ Phương Hủ, Thư Tầm bước vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống vị trí của mình. Ở ghế thẩm vấn đối diện, Cao Duệ Xuyên đã bị dẫn tới từ lâu, đây thực sự là buổi “Tam đường hội thẩm” ngàn năm có một!

Camera giám sát được đặt đối diện với nghi phạm, bút ghi âm lóe lên ánh sáng xanh.

Không biết hiện tại người đàn ông chán nản này đang là ai? Trần Vũ hay là Cao Duệ Xuyên.

Kỷ Phương Hủ quan sát hắn một lượt, cất lời: “Họ tên?”

“… Tôi là Cao Duệ Xuyên.”

Tả Kình Thương và Thư Tầm liếc mắt nhìn nhau, cùng phát hiện ra giọng nói của nghi phạm rõ ràng không giống với Trần Vũ, hơn nữa còn mang chút âm điệu đặc trưng của quê hương. Quan trọng nhất là, hắn nói “Tôi là Cao Duệ Xuyên”, chứ không phải “Tôi tên là Cao Duệ Xuyên”. Bọn họ đã đoán đúng, Cao Duệ Xuyên nhận thức được bản thân có thể bị phân liệt thành một người khác, cho nên nói rõ hiện tại mình đang ở nhân cách nào, trả lời câu hỏi bằng cách nhấn mạnh “Tôi là AABB”.

Tuy giọng nói, khẩu âm tương đồng nhưng Tả Kình Thương vẫn phát hiện ra dáng vẻ của Cao Duệ Xuyên khi gọi anh lần trước không hề giống lần này, không biết điều này có liên quan tới việc Thư Tầm và Kỷ Phương Hủ cùng tham gia thẩm vấn hay không, nhưng anh cảm thấy, có lẽ Cao Duệ Xuyên chỉ muốn nói chuyện với một mình anh.

Còn chưa hỏi tới câu thứ hai, Cao Duệ Xuyên đã nói: “Người do tôi giết, các vị không cần tra hỏi thêm nữa. Ba người, một phụ nữ, một cảnh sát và một người lái xe, không cần biết thế nào nhưng gặp phải tôi thì coi như bọn họ xui xẻo. Tôi đã không còn luyến tiếc cuộc đời này nữa, chỉ mong được chết càng nhanh càng tốt, xin các vị hãy giúp tôi, mau phán cho tôi tội tử hình, tôi có tội, chết sớm siêu sinh sớm.”

Bấy giờ Kỷ Phương Hủ lấy điện thoại ra như thể lên mạng, thờ ơ hỏi: “Trần Vũ là ai?”

Cao Duệ Xuyên im lặng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào sàn nhà, hơn năm phút sau mới trả lời: “Không có Trần Vũ, tôi đã lừa các vị.”

“Aaaaaaa….” Bất chợt, từ điện thoại di động của Kỷ Phương Hủ truyền ra tiếng thét chói tai, thảm thiết như ai đó đang bị đuổi giết. Tiếng thét này lúc thì là giọng nữ, lúc lại là giọng nam sau đó chuyển thành tiếng gào khóc, còn cả âm thanh xương cốt da thịt bị xé nát khiến người ta sởn gai ốc như đang ngồi trên bàn chông.

Trong tích tắc nghe thấy âm thanh này, Cao Duệ Xuyên giãy giụa kịch liệt như thể muốn đứng lên chạy trốn, nhưng lại bị ghế thẩm vấn giữ chặt nên không thể thoát ra, khi tiếng thét thê thảm, tiếng khóc không ngừng truyền tới, hắn vốn rất nôn nóng nhưng giờ lại như người bị yếm bùa, ngồi yên một chỗ, ngơ ngơ ngác ngác đến mắt cũng không chớp.

Tả Kình Thương ngồi cạnh Kỷ Phương Hủ, đưa mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh ta, đó là một đoạn phim của một bộ phim kinh dị kinh điển “Thảm sát cưa máy tại Texas” (Tên tiếng anh là The Texas Chainsaw Massacre). Kỷ Phương Hủ rất bình tĩnh, dùng mạng nội bộ liên kết với laptop và máy chiếu, bắt đầu chiếu một bộ phim kinh dị khác. Thư Tầm cảm nhận được một cơn buồn nôn ập tới, dời mắt đi không dám nhìn. Kỷ Phương Hủ vẫn làm theo ý anh ta, vừa chiếu một đoạn phim kinh dị có cảnh giết người tàn bạo, vừa phát tiếng đàn ông và phụ nữ thét gào kêu khóc với âm lượng lớn nhất.

Trong phòng thẩm vấn, hình ảnh và âm thanh ấy khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, Tả Kình Thương nắm chặt tay Thư Tầm, hất cằm chỉ ra cửa, ý bảo cô tránh ra ngoài một chút. Thư Tầm bướng bỉnh lắc đầu, nhấp một ngụm nước ấm, quan sát vẻ mặt của Cao Duệ Xuyên.

Hình ảnh và âm thanh khiến người ta đau đầu ấy được phát đến hơn một giờ, Cao Duệ Xuyên khi thì sốt ruột, khi thì bình tĩnh, khi thì thở gấp, khi thì xem đoạn phim trước mặt với ánh mắt tán thưởng.

Thư Tầm đoán rằng, Kỷ Phương Hủ muốn sử dụng những hình ảnh mà hung thủ cảm thấy quen thuộc này để ổn định lại nhân cách của Cao Duệ Xuyên, cũng nhằm xác định xem Cao Duệ Xuyên có phân liệt thật không hay hắn chỉ giả bộ phân liệt để được giảm án.

Sau khi chắc chắn Thư Tầm có thể chịu đựng được, Tả Kình Thương đưa mắt nhìn Cao Duệ Xuyên, bấy giờ, anh phát hiện Cao Duệ Xuyên cũng đang nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, dường như đang mỉm cười.

Kỷ Phương Hủ cũng nhận ra vẻ mặt này của Cao Duệ Xuyên, ngừng chiếu đoạn phim và tắt đoạn tiếng động, đột ngột cao giọng hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi ấy à? Tôi là Cao Duệ Xuyên.”

Tuy giọng nói và khẩu âm giống với Cao Duệ Xuyên nhưng khi nói ra họ tên của bản thân, trong giọng nói của hắn lại có thêm một chút tùy ý và khinh bỉ.

Tả Kình Thương biết, “hắn” đã thực sự xuất hiện.

Truyện Chữ Hay