Ở trong Linh Vực lăn lộn suốt thời gian qua, Diêu Vũ đã sớm nghiệm ra được rất nhiều thứ, đặc biệt nhất, liền là khái niệm về quỷ quái.
Ma quỷ thực lực càng mạnh, tỷ lệ thuận với đó, khi còn sống, bọn họ đã chịu phải bất hạnh cũng sẽ càng thêm đáng sợ.
Sau khi chết, bản thân không những không được siêu thoát, trái lại, ngày ngày đều giãy giụa trong tuyệt vọng cùng oán niệm.
Bất kể là hung thần gõ cửa quỷ, hay là chú oán quỷ tân lang,...
Nói cách khác, bọn họ càng biến mạnh, liền sẽ càng trở nên thống khổ.
Thời khắc này, ôm lấy quỷ tân lang, Diêu Vũ phảng phất có thể chạm đến sâu trong linh hồn đối phương, cảm nhận được tuyệt vọng trong đó.
Thứ duy nhất y có thể làm, cũng chỉ là cố gắng giúp hắn xoa dịu đi cô độc, dù chỉ là một tơ một hào, không chút đáng kể.
Từ từ nhìn xuống đỉnh đầu của Diêu Vũ, cảm nhận được nhiệt khí ấm áp trên người y, sắc mặt quỷ tân lang giống như lại thoáng thả lỏng một chút.
Cuối cùng, liền chậm chạp vươn tay ra sau lưng Diêu Vũ, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy y.
Bàn tay cứng đờ, trắng bệch như thi thể, thời khắc này giống như lại khẽ run lên.
Tựa như đối đãi trân bảo.
- ---------------------------
Bởi trạch lâu đã bị huyết tinh văng đầy, nên Diêu Vũ cũng chỉ có thể một lần nữa tìm kiếm nơi ở khác.
Đó là một tòa trạch viện rộng lớn, khoảng cách ngã ba đường cũng tương đối gần.
Chỉ là, giống với hình ảnh ở trong gian nhà gỗ kia, trước sân của tòa trạch viện này đều bày ra ba bát cơm, rải đầy gạo trắng.
Cố hết sức không chạm vào những đồ vật này, Diêu Vũ vẫn là bình an vô sự sống tạm qua được những ngày kế tiếp.
Y vẫn không hoảng không hốt, có thời gian thì dạo thương thành, tỉ mỉ nhìn xem trăm ngàn thương phẩm bày ra bên trên.
Lại tiếp tục rèn luyện tố chất thân thể.
Cho đến khi, khoảng cách nhiệm vụ bắt đầu chỉ còn có nửa tiếng, y mới hối đoái bát đũa cùng gạo nếp giống với trong miêu tả của hệ thống.
Đồng thời, đem hỷ nến, Hộ Hồn Tán, quan tài đinh đều cùng một chỗ mang theo.
Diêu Vũ bung dù, cầm lấy hỷ nến đang thiêu đốt lúc nhanh lúc chậm kia, liền tựa như một cỗ u linh, bắt đầu lặng yên xuyên qua Minh Thường trấn.
Về phần xe đạp, đã sớm bị y tiện tay quăng ở góc đường.
Dù sao, giá trị của xe đạp trong thương thành cũng không có bao nhiêu.
Khi nào cần dùng, lại mua sắm chiếc khác là được.
Thông tin người chơi:
- -Tên: Diêu Vũ.
- -Giới tính: Nam.
- -Tuổi: .
- -Xếp hạng: .
- -Đánh số:
- -Tích phân: .
- -Linh thể: Chí dương thể, âm đồng.
- -Linh dị vật phẩm: Hỷ nến, hí phục, quan tài đinh, hộ hồn tán,...
- -Quỷ khế: Không.
Hiện tại, tích phân của Diêu Vũ vẫn còn gần mười bốn ngàn, tuy không tính là giàu nứt đổ vách, thế nhưng, xác thực cũng là một con số không hề nhỏ.
Đủ để hối đoái một kiện linh dị vật phẩm không tồi từ cấp A trở lên.
Chỉ là, đối với tích phân, Diêu Vũ tạm thời vẫn không có ý định đụng vào.
Bởi vì sau nhiều lần làm bá chủ BXH, y đã sớm nếm được ngon ngọt trong đó.
So với một cái A cấp vật phẩm, thì giữ vững vị trí thứ nhất, nhận lấy phần thưởng hi hữu mà hệ thống ban cho, chẳng phải sẽ càng thơm hay sao?
Lúc Diêu Vũ đến, khoảng cách đến canh ba cũng chỉ còn lại trên dưới mười phút.
Trên ngã ba đường, từ lâu cũng đã có ba thân ảnh đang một mặt cảnh giác đánh giá lẫn nhau.
Người đầu tiên là một tráng hán lưng hùm vai gấu, dáng người đều sắp sửa đạt tới m, trên người mặc một chiếc áo cộc bằng da dê, lộ ra từng thớ bắp thịt cứng rắn như đá, trên má phải còn tồn tại một vết sẹo thật dài, tựa như con rết loằng ngoằng.
Từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí tức bạo ngược, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt.
Người thứ hai, là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi, đầu hói.
Ánh mắt láo liên không ngừng, thoạt nhìn có chút đê hèn.
Ánh mắt chậm rãi rơi vào trên thân của người cuối cùng ở đây, thời khắc này, Diêu Vũ vẫn không khỏi ngạc nhiên một chút.
Bởi vì, người chơi này thật sự là quá nhỏ, so Tiểu Dịch còn phải nhỏ hơn rất nhiều, Diêu Vũ thậm chí còn đang hoài nghi, trước khi tiến vào Linh Vực, đối phương đã tốt nghiệp tiểu học hay chưa.
Thế nhưng, thân ở Linh Vực, không riêng gì Diêu Vũ, những người khác cũng đều không ngu ngốc đến mức trông mặt mà bắt hình dong.
Bởi vì, cái giá phải trả khi khinh địch, có lẽ sẽ là mạng của chính mình.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là cảnh giác, cũng không có người chủ động đứng ra hòa giải hay cố tình tạo mối quan hệ.
Trạng thái giằng co này vẫn kéo dài mãi, cho đến khi từ khúc ngoặc ở đằng xa, bất ngờ truyền tới tiếng oanh minh của động cơ mô tô.
Động tĩnh to lớn này, cho dù bọn họ không muốn chú ý cũng đều không được!
Đồng thời, bốn người thời khắc này, cư nhiên đều cùng lúc nảy sinh ra một suy nghĩ: Rốt cuộc là kẻ nào chán sống như vậy? Cư nhiên dám ngang nhiên lái mô tô trong trấn!
Rốt cuộc, theo tiếng động cơ đến gần, bọn họ rốt cục mới có thể nhìn thấy được chân diện mục của hai tên ngốc tử kia.
Đây là một nam một nữ, trên người mặc chế phục bó sát, có điểm giống với y phục dạ hành.
Đang cưỡi trên một chiếc mô tô màu đen phân khối lớn.
Tuổi tác cả hai chênh lệch không lớn, đều khoảng từ -.
Nam nhuộm tóc vàng, lỗ tai vẫn còn đeo lên một chiếc bông tai gai nhọn, tựa như là tiểu lưu manh.
Về phần nữ, tóc nhuộm màu hạt dẻ, uốn xoăn, màu mắt không phải đen hay nâu, mà lại là màu hổ phách giống với đá quý, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mang theo dị vực phong tình, rõ ràng liền chính là con lai.
Lúc này, sau khi mô tô dừng lại, nữ tử liền từ sau xe bước xuống, trong tay vẫn còn ôm lấy một chiếc hộp gỗ thật lớn, tựa như ôm lấy trân bảo, chặt chẽ không rời..